Ngày trước, chuyện giữa Trần Uyên và Lâm Khả Tinh từng thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng ở thời điểm đó, mọi người đều tập trung vào tên đàn ông tồi tệ đã bắt cá hai tay. Còn với Lâm Khả Tinh, đúng thật là cũng có một số người mắng chửi cô ta, nhưng cũng có rất nhiều fan h4m hộ lý trí hô hào bảo cư dân mạng đừng nhận định sai trọng điểm, bởi vì, khả năng Lâm Khả Tinh là “người thứ ba bất đắc dĩ“ rất cao, cộng thêm tập đoàn trang sức nhà họ Lâm ở đằng sau đứng ra xử lý và khống bình [*], thế nên, trong vụ việc lần đó, Lâm Khả Tinh chỉ bị ảnh hưởng một phần rất rất nhỏ.
[*] Khống bình/ 控评: Khống chế bình luận, ví dụ như khi nghệ sĩ bị hắc thì trạm phản hắc/ fan sẽ lên bình luận đúng và đầy đủ nhất ở dưới bài đăng bị hắc, sau đó, fandom sẽ vào đẩy bình luận đó lên top và ẩn những bình luận tiêu cực xuống, không cho anti-fan có cơ hội lên top. Đó gọi là khống bình.
Lần trước là tranh chấp trong chuyện tình cảm, lần này lại là một vụ án hình sự chạm tới ranh giới cuối cùng, tất nhiên vụ này sẽ được nhiều người chú ý hơn, cho dù bên phía tập đoàn nhà họ Lâm và nhà họ Trần có ý định muốn che đậy đến đâu đi chăng nữa, thì sẽ chỉ khiến cho nhóm cư dân mạng sôi nổi và tích cực hơn, giờ cơm trưa còn chưa tới mà gần như tất tần tật những gì có liên quan đến việc này đã bị lộ ra ngoài hết.
Hóa ra cặp tình nhân kia bị Trần Uyên bắt cóc là vì hai người này bí mật đe dọa và tống tiền Lâm Khả Tinh.
Trần Uyên muốn trút giận thay cho Lâm Khả Tinh.
Vậy thì tại sao họ lại khủng b0 và tống tiền? Là vì nữ sinh viên kia biết một bí mật của Lâm Khả Tinh. Hóa ra Lâm Khả Tinh cũng từng chen chân vào chuyện tình cảm của người khác, chính là hoa khôi đại học A – Giang Nhược Kiều, người từng nhận được rất nhiều sự quan tâm ngày trước và khi ấy, bạn trai cũ của cô cũng từng đăng tải một bài viết, thừa nhận chuyện chia tay là vì anh ta không biết giữ khoảng cách với một người khác phái…
Trong nháy mắt, trên mạng thảo luận ầm ĩ…
[Trời đất, tôi là bạn học hồi cấp hai của cái cô tiểu thư nhà họ Lâm này này, lúc trước ngồi hít drama đã thấy hơi quen quen, tôi đã từng nhìn thấy bạn trai cũ của hoa khôi đại học A rồi, nhưng đã mấy năm không gặp nên không nhận ra ngay được! Hồi ấy bọn tôi đều biết, cái cô Lâm này có mối quan hệ rất tốt với ông anh trai sống chung trong nhà cô ấy. Nên… nói thế nào đây nhỉ, tôi chẳng thấy bất ngờ lắm.]
[Thật ra tôi chẳng quan tâm chuyện kẻ thứ ba này đâu, điều tôi quan tâm là lúc trước chuyện hoa khôi đại học A bị hắt nước bẩn, tài khoản còn bị báo cáo đến mức suýt bị khóa đấy, chuyện đó là do ai đứng đằng sau thúc đẩy vậy nhỉ? Càng nghĩ càng thấy hết cả hồn luôn cả nhà ạ!]
[Tôi là fan lâu năm của Tiểu Kiều này, lần đó, thật sự thì tôi đã thấy rất kỳ lạ và đột ngột, trong nhóm fan hâm mộ bọn tôi cũng có thảo luận với nhau, liệu có phải do Tiểu Kiều đã đắc tội với người nào rồi hay không. Hôm nay nổ ra tin tức này, trời đất ơi, tôi cũng phải vuốt mồ hôi lạnh thay cho Tiểu Kiều! Hãy hô to lên như tôi đi, thứ tư bản ác độc!]
[Nếu hai chuyện này mà móc nối lại với nhau… Vậy có nghĩa là, đối với những người thuộc tầng lớp phú nhị đại mà nói, nhìn thấy ai mà họ thấy ghét là họ có thể vận dụng tài nguyên để hắt nước bẩn, thậm chí là hủy hoại tâm huyết của người đó, thấy ai chướng mắt là có thể bắt cóc rồi lạm dụng tư hình?? Hai người kia khủng b0 tống tiền là sai, là phạm pháp, nhưng vẫn có thể báo cảnh sát cơ mà, kiểu bí mật trả thù như thế này… Rốt cuộc là tôi có đang sống trong xã hội hiện đại hay không vậy?]
[Đả đảo chủ nghĩa tư bản!! Chuyện này quá quắt lắm rồi!!]
Giang Nhược Kiều không hề ngạc nhiên trước diễn biến này.
Tuy chuyện này đã được phơi bày, nhưng còn bao nhiêu điều chưa được phơi bày ra ngoài ánh sáng?
Weibo chính thức của tập đoàn trang sức nhà họ Lâm sau đó đã có hơn mười nghìn bình luận và lượt chia sẻ, tất cả chỉ toàn là lên án, đồng thời, có người còn nhấn mạnh rằng nên kiểm tra vấn đề nộp thuế của tập đoàn nhà họ Lâm.
Về phía Trần Uyên, có luật sư chuyên nghiệp đã nhảy ra phổ cập kiến thức, cân nhắc mức phạt khởi điểm cho tội danh bắt cóc là năm năm, nhưng chắc chắn là phía nhà họ Trần sẽ cử luật sư bào chữa, có người phân tích rằng, có thể luật sư biện hộ của Trần Uyên sẽ xuống tay từ phía Lâm Khả Tinh, nhưng chắc hẳn là tập đoàn nhà họ Lâm không muốn dính líu gì đến chuyện này, tất nhiên họ sẽ tận lực thoái thác, chưa bàn đến chuyện có thành thông gia với nhau hay không, chỉ biết rằng, trải qua lần cãi cọ qua lại này, hai nhà sẽ kết thành thù.
Không phải là Giang Nhược Kiều không biết rằng mình đang đi xiếc trên dây.
Nhưng, phải đi qua được đoạn dây giăng này thì cô mới có thể sải bước trên đoạn đường êm ái.
Bởi vì, từ khi cô chọn lựa yêu đương với người nào đó, thì ngay từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời cô đã định sẵn là sẽ phải trải qua một giai đoạn cực kỳ nguy hiểm.
May mắn thay, cô đã vượt qua rồi.
…
Chuyện này cũng được bàn tán xôn xao trong khắp đại học A.
Chủ yếu là do chuyện này có liên quan đến một sinh viên trong trường là Giang Nhược Kiều, không ít người còn nhiệt tình đăng bài lên diễn đàn, tung tin nóng hôi hổi như thể mắt thấy tai nghe. Trong bài viết đăng tải trên topic, rất nhiều người đồn thổi Tưởng Diên là ôn thần, xảy ra chuyện này rồi thì sau này còn ai dám yêu đương với anh ta nữa? Để yêu đương với anh ta, không chỉ phải chấp nhận chuyện anh ta gần như không có ý thức về ranh giới mà còn phải gánh chịu sự trả thù từ người thích anh ta… Thôi, thôi, xin lướt qua nhau giùm.
Trong ký túc xá của Giang Nhược Kiều, nhóm Vân Giai còn chuẩn bị cả đạo cụ chuyên dụng, nhất quyết bắt Giang Nhược Kiều bước qua chậu than để xua đi vận hạn.
Tất nhiên là Lục Dĩ Thành cũng đã nghe nói đến chuyện này.
Ban đầu anh còn cho rằng vì hành vi bốc đồng của anh và Tưởng Diên nên Giang Nhược Kiều mới bị người ta hắt nước bẩn. Anh không ngờ đằng sau chuyện này lại có nhiều uẩn khúc đến vậy, mọi người đều vuốt mồ hôi lạnh thay cho Giang Nhược Kiều, Lục Dĩ Thành thấy sợ hãi nhiều hơn nữa, anh không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Giang Nhược Kiều bị tên mất trí đó bắt cóc. Cũng vì đã trải qua cảm giác rùng mình sợ hãi, nên anh chẳng thèm đoái hoài gì tới chuyện khác, sau khi gọi điện thoại cho Giang Nhược Kiều, anh vẫn không thấy yên lòng, bèn vội vội vàng vàng chạy đến lớp học của cô.
Nhưng còn chưa nói được mấy câu thì chuông vào tiết đã reo lên.
Giang Nhược Kiều phì cười.
Lục Dĩ Thành rơi vào tình thế khó xử, cuối cùng, dưới ánh nhìn dò xét của mọi người trong phòng học, anh vào lớp theo Giang Nhược Kiều rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Bấy giờ Lục Dĩ Thành mới thấy xấu hổ.
Tiết này của Giang Nhược Kiều cũng không phải môn tự chọn nào đó mà là môn chuyên ngành, cả phòng học đều là bạn học của cô, anh không cùng khoa với cô mà lại bất ngờ xuất hiện tại đây, nhìn dưới góc độ nào cũng thấy thật đột ngột biết bao. Đương nhiên là, trong hai mươi năm cuộc đời của mình, đây cũng chính là lần đầu tiên Lục Dĩ Thành đi theo một cô gái vào tham dự một tiết học.
Giang Nhược Kiều nhìn dáng vẻ chân tay luống cuống của Lục Dĩ Thành, cô bật cười.
Không biết nên nói anh biết chọn đúng thời điểm thật, hay là trêu anh không biết lựa giờ đây?
“Bình tĩnh nào.” Giang Nhược Kiều lấy một cuốn sổ từ trong cặp sách ra, viết hai từ lên trên sổ, vờ như vẫn đang nghiêm túc nhìn lên bục giảng, lại vừa đẩy cuốn sổ sang bên cạnh.
Lục Dĩ Thành cũng lấy vài cuốn sách từ trong balo ra để làm bộ làm tịch.
Nhìn thấy hai chữ này, tâm trạng anh cũng thấy thoải mái hơn nhiều, anh lấy bút ra, viết ngay bên dưới: “Tôi khó lòng mà giữ được sự bình tĩnh. Xin lỗi, cho tôi hỏi là giảng viên của cậu có thói quen gọi mọi người đứng lên trả lời câu hỏi không thế?”
Hai học bá cứ truyền giấy như vậy trong suốt một tiết học.
Giang Nhược Kiều không nghĩ tới việc gửi WeChat, Lục Dĩ Thành cũng thuận theo mà không làm vậy, nên hai người cứ dùng phương thức giao tiếp vừa xưa cũ vừa ngây thơ này, ấy vậy mà cũng có cảm giác khá thú vị.
Vì đối với hai người họ, đây là lần đầu tiên, là một trải nghiệm rất đỗi mới lạ.
Còn về phần Giang Nhược Kiều ấy hả, hồi tiểu học, cấp hai thậm chí là khi cô học cấp ba, rất nhiều người thích truyền giấy cho cô trong giờ học.
Cô thường không mở ra nhìn, cũng không muốn để cho bất kỳ ai làm phiền đến cô khi cô đang trong lớp nghe giảng.
Còn với một học bá như Lục Dĩ Thành, anh cũng không có hứng thú chơi truyền giấy với người khác trong giờ học.
Nhưng, cũng đã lên đại học rồi mà… thả lỏng một chút cũng được!
Giang Nhược Kiều nhủ thầm: Dù sao thì thầy cũng giúp lớp mình ôn tập xong rồi, những bài tập này mình đều biết làm hết mà, lơ là một chút… chắc không sao đâu nhỉ?
Cô lại viết vào cuốn sổ: “Yên tâm đi. Giảng viên lớp tôi thường chỉ gọi mấy khuôn mặt quen quen thôi.”
Lục Dĩ Thành bật cười: “Tốt rồi. À, chuyện mọi người bàn luận trên diễn đàn đều là sự thật sao?”
Tâm trạng của Giang Nhược Kiều đang khá tốt, chủ yếu là vì cô đã giải quyết xong phiền toái lớn nhất, bây giờ cũng có tâm tình muốn trêu chọc anh: “Cậu đang nói đến chuyện nào cơ?”
Lục Dĩ Thành: “Chuyện tài khoản của cậu suýt thì bị khóa có liên quan đến cái cô tiểu thư nhà họ Lâm gì gì đó đấy.”
Giang Nhược Kiều: “Tên của người ta là Lâm Khả Tinh, cậu quên rồi à?”
Không phải trí nhớ của anh rất tốt ư? Sao lại chẳng nhớ nổi người ta tên thế.
Lục Dĩ Thành dè dặt đáp lại: “Tôi xin lỗi.”
Giang Nhược Kiều: “Không phải do cô ta làm, nhưng đúng là có liên quan đến cô ta. Có phải là tôi rất xui xẻo không?”
Lục Dĩ Thành nhìn dòng chữ này, anh lâm vào trầm tư.
Anh chợt thấy tự trách.
Lúc đầu, Lục Dĩ Thành là một người có sinh hoạt không quá phong phú so với những sinh viên khác. Thậm chí trong điện thoại của anh không có app Weibo, không có tài khoản Weibo, cũng không bao giờ lên Weibo để ăn “dưa”. Trong chuyện lướt mạng này, Lục Dĩ Thành khá lạc hậu, tin tức cũng không nhanh nhạy gì cho cam, cho nên, khi chuyện vừa mới xảy ra, anh cũng nghĩ tới chuyện, liệu có phải họ đã chọc đến ai đó nên mới bị như vậy hay không.
Trong suy nghĩ của anh, anh là sinh viên, Tưởng Diên là sinh viên, mà Giang Nhược Kiều cũng là sinh viên.
Sinh viên thì có thể đắc tội với người nào đây? Mặc dù giữa bạn học cùng lớp cũng sẽ có cãi vã, nhưng cũng chỉ trong phạm vi nhỏ trên diễn đàn trường học mà thôi.
Thế giới bên ngoài trường học quá sức xa vời với họ.
Theo một mức độ nào đó mà nói, liệu có phải là do anh đã quá ngây thơ rồi không?
Giang Nhược Kiều thấy một lúc lâu rồi mà Lục Dĩ Thành vẫn không đáp lời, cô nghiêng đầu nhìn anh, rồi, chợt không nhịn được mà ngẩn ngơ.
Dường như anh đang suy nghĩ về một vấn đề lớn lao nào đó, anh nhíu mày lại, ánh mắt anh nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào một điểm vô định trên không trung.
Cô vươn tay, nhân lúc thầy giáo không để ý, khẽ đẩy anh một cái, cái anh chàng này làm sao thế, cứ như thể đã bị người ta điểm huyệt vậy, cứ im ỉm không nhúc nhích gì.
Lục Dĩ Thành hoàn hồn lại, anh nhìn cô.
Không hiểu sao Giang Nhược Kiều lại cảm nhận được những bi thương nặng nề từ đôi mắt anh.
?
Sao thế?
Lục Dĩ Thành cầm bút lên, giằng co đấu tranh nội tâm tận mấy lần, cuối cùng, anh vẫn viết từng nét một lên trang giấy: “Xin lỗi cậu, là do tôi quá chậm chạp, nhưng tôi đã nghĩ rất kỹ càng rồi, cho dù tôi có nhạy bén nắm bắt được thì nào có thể làm được gì đâu. Dường như tôi chẳng thể làm được việc gì cả.”
Với một người bình thường như anh, chỉ nuôi một đứa trẻ thôi mà đã thấy hơi quá sức.
Nếu chuyện bắt cóc thật sự xảy ra, anh có thể làm gì cho cô bây giờ?
Giang Nhược Kiều nhìn thấy dòng chữ mà anh viết ra, nụ cười trên mặt cô tắt dần. Thật ra vấn đề này cũng là nguồn gốc cho sự bất lực của cô từ khi biết bản thân là nữ phụ trong một quyển sách.
Cũng bởi thế mà ngay cả việc chia tay, cô cũng phải cẩn thận từng li từng tí, phải chọn thời điểm thích hợp nhất.
Cũng bởi thế, khi đối mặt với những chiêu trò “trong tối ngoài sáng” gây khó dễ đó, ngoài việc đề phòng ra, thậm chí là cô không dám trút giận một cách quang minh chính đại vì bản thân mình.
Giang Nhược Kiều cũng cầm bút lên và viết rằng: “Đừng nói thế. Nếu khi sinh ra đã là một con kiến thì cũng phải làm một con kiến có thể đánh bại một con voi.”
Ngay cả trong nguyên tác, dù “cô” từng trải qua mọi chuyện tồi tệ nhất, cuối cùng thì sao, chẳng phải “cô” vẫn sống ư, vẫn sống một cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Lục Dĩ Thành: “Cũng đúng nhỉ, tôi vẫn tin rằng, thế giới này có công lý, và chắc chắn cái ác không thể chiến thắng chính nghĩa.”
Giang Nhược Kiều: “Đợi đã. Mặc dù bây giờ đang trong giờ học, nhưng cũng không phải là đang trong tiết Tư tưởng đạo đức đâu.”
Đừng có mà “cậu bưng cho tôi một bát súp gà, tôi cũng bưng lại cho cậu một bát súp gà” kia chứ.
Lục Dĩ Thành bật cười.
Chuông hết tiết reo lên.
Hai người bước ra khỏi phòng học trong ánh mắt chăm chú của bạn cùng lớp, ai ngờ, chưa kịp rời khỏi tòa dạy học thì đã đụng phải Tưởng Diên đang vội vã chạy tới ở ngay đầu cầu thang.
Trong tích tắc, hành lang tầng vốn đang náo nhiệt cũng bất giác thinh lặng bởi sự “chậm lại” của một số bạn học.
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều thấy Tưởng Diên.
Tưởng Diên cũng thấy họ.
Giang Nhược Kiều phớt lờ ý của Tưởng Diên, dù ai đúng ai sai đi chăng nữa, thì khi đối mặt với những tổn thương đã gây ra, có tranh cãi thêm cũng chẳng được tích sự gì. Trên thực tế, vào khoảnh khắc cô và Tưởng Diên chia tay nhau thì hai người họ đã không còn quan hệ gì, sau này, có đụng mặt nhau thì cũng không nên chào hỏi làm gì. Cô bình tĩnh bước xuống tầng, Lục Dĩ Thành cũng theo sau, hai người bình thản lướt qua người Tưởng Diên.
Tưởng Diên sững người một lúc lâu, cho đến khi hai người lướt qua người anh ta, vẻ mặt anh ta ngậm ngùi chua xót.
Anh ta chợt hiểu ra một điều.
Một điều mà anh ta chưa từng muốn thừa nhận…
Từ rất lâu trước đây, cho dù là giữa anh ta và Nhược Kiều, hay giữa anh ta và Lục Dĩ Thành, thì đều đã trở thành người xa lạ rồi.