Âu Dương Vũ Thần chạy xe đến tại nơi lúc trước anh đã rãi tro cốt của cô, lúc đến nơi, anh đi không vững.. mà nước mắt cũng ngày càng rơi nhiều hơn đó.
Đôi mắt của anh cay xè, những đường gân máu bên trong dần hiện lên nữa?
Rõ ràng anh có mười năm, cái khoảng thời đó dài như vậy nhưng anh không tìm hiểu kĩ mọi chuyện? Bây giờ để lại hậu quả lớn như vậy... Anh giết người mà anh yêu, giết luôn cả cốt nhục của mình ở trong bụng chưa hình thành!!
Mười năm như vậy, anh hận Cố Hạch! Nhưng là lại bắt Cố Uyển Đình chịu tất cả mọi chuyện, cho dù cô là người chả có lỗi lầm gì trong chuyện đó. Hận thù che mắt, anh vô tư làm hại cô, sỉ nhục cô hết lần này đến lần khác, bây giờ có thể biết được sự thật lòng anh còn đau hơn gấp trăm ngàn lần? Uyển Đình, rõ ràng là tôi yêu em nhưng tôi lại không bao giờ chấp nhận sự thật đó diễn ra..
Lã Thư Di chết.. là cái bóng tối tăm đã hằn sâu vào tim anh từ lâu, cô ấy cùng anh lớn lên. Mười tám năm lúc nào đi đâu cũng có nhau đã quá ảm ánh anh. Nguồn : we btruy en onlin ez.com Lồng ngực nhói lên từng cơn đau nhói không thể nào dừng lại, Vũ Thần khụy người xuống nền đá lạnh lẽo, là không ngừng la hét! Trong não bộ anh vẫn in hằn từng diễn biến của vụ bắt cóc kia.
Là chính anh, là chính anh cúi đầu tại nơi đó xin lỗi cô.. xin lỗi vì anh không thể cứu cô được, bảo bảo.. xin lỗi, cha đã tước đoạt sự sống của con mất rồi?
Mười hai năm của cô dành cho anh, là cả một khoảng trời thanh xuân của cô gái trong sáng đó! Nhưng anh lại hầm hực mà bỏ qua tình cảm đó, anh đã bỏ qua người yêu anh bằng cả sinh mệnh và tất cả những gì cô ấy có được? Anh đã nợ Cố Uyển Đình tình yêu.. lại còn nợ cô thêm một mạng sống nữa. Đúng thật, anh là một người đàn ông tồi tệ!!