Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 7: Cảnh cáo



Tề Vương hưng chi sở chí* đột nhiên đại giá quang lâm, nhưng hạ nhân trong Vương phủ cũng không thể qua loa, mọi chuyện đều phải được thu xếp ổn thỏa.

(Ji: hưng chi sở chí - Sở thích đột ngột hoặc tình cờ đối với một thứ gì đó)

Hoàn Huyên còn chưa tới mà nhóm nô bộc của Vương phủ đã tới trước rồi.

Tất cả nô bộc đều được huấn luyện bài bản, chỉ trong chốc lát đã chỉnh đốn nơi nghỉ lại của Tề Vương đổi mới hoàn toàn. Ngoại trừ dọn sạch cỏ dại, cắt tỉa cành lá, quét dọn Thanh Hàm Viện nơi hắn nghỉ ngơi một lần nữa đến sạch sẽ không một chút bụi; tất cả các tấm bình phong, màn che chiếu trúc, lư hương trong thư phòng đều thay bằng thứ hắn thường dùng.

Ráng chiều chân trời phía Tây chưa kịp đổi màu, khắp Sơn Trì Viện đã thắp đèn, ở chính viện càng sáng trưng, chỉ còn chờ mỗi Tề Vương giá lâm.

Trong gian bếp lớn, khói bay nghi ngút, mười mấy đầu bếp ra ra vào vào bận trong bận ngoài.

Phúc bá đợi các nô bộc Sơn Trì Viện chầu chực hầu hạ ngoài cửa từ sớm, chỉ chờ để nghênh giá.

Tất cả mọi người đều đang bận rộn, chỉ có chủ tớ hai người Tùy Tùy cùng Xuân Điều dường như bị lãng quên —— Tùy Tùy không danh không phận, nói đúng hơn thì cũng không tính là người của Tề Vương phủ, ngay cả nghênh giá cũng không tới phiên nàng.

Tuy Xuân Điều từng nô tỳ trong phủ quan lại, nhưng Thứ sử tiểu châu ở biên quan sao có thể so sánh với đệ đệ của Thái tử, vị đích hoàng tử tay cầm trọng binh chứ?

Nàng cũng chưa từng thấy qua loại thế trận này nên đầu trận tuyến chân tay đã luống cuống, chỉ đành tìm Tùy Tùy xin chủ ý - ngay cả nàng cũng chưa nhận ra, bản thân dần dần đã đem vị chủ nhân tùy tiện này trở thành người đáng tin cậy rồi.

Một nữ nhi thợ săn như Tùy Tùy lại vẫn bình tĩnh: "Chúng ta lo ăn cơm của mình đi, ngươi ăn trước, ta đi tắm thay xiêm y."

Nàng nói rồi liền xoay người ra cửa.

Xuân Điều mở nắp nồi, nước canh trong nồi đang sôi, bốc lên từng đợt mùi hương nồng đậm khiến thực chỉ đại động*.

(Ji: thực chỉ đại động* - diễn tả vẻ ngoài tham lam khi nhìn thấy đồ ăn ngon.)

Nàng múc một muỗng nhỏ đến cái đĩa, nếm thử một ngụm, thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi.

Nàng lại cắt một cây nấm nhỏ được ngâm trong rượu gạo, ngạc nhiên mở to mắt, tay nghề thế này e là tổng quản phòng bếp trong phủ Thứ sử của bọn họ cũng không thể với tới được.

Tay nghề tốt như vậy, nếu không để Tề Vương nếm thử, chẳng khác nào cẩm y dạ hành* không phải sao?

(Ji: cẩm y dạ hành* - 锦衣夜行 - áo gấm đi đêm, chỉ việc làm những chuyện vinh quang tốt đẹp mà không phô trương)

Tuy nói tương lai còn dài, nhưng ai mà biết lần sau có được vinh dự đón tiếp Tề Vương là lúc nào chứ?

Nàng đảo mắt, xoay người mở tủ ra, chọn chọn lựa lựa, cuối cùng trong đám bát không có gì đặc biệt kia, tìm được một bát sứ lớn men xanh hoa văn cánh sen, múc đầy canh gà rồi chia ra một đĩa nấm thông ngâm rượu, gói vào hộp cẩn thận ôm lấy đi về hướng chính viện.

Vận khí của Xuân Điều rất tốt, thị vệ Mã Trung Thuận canh giữ ngoài của chính viện đúng lúc là người quen của nàng.

Nàng từng giúp hắn vá xiêm y một lần.

Mã Trung Thuận rất có hảo cảm đối với cô nương có khuôn mặt tròn, miệng lưỡi ngọt ngào đáng yêu này, tuy rằng không hợp quy củ nhưng hắn vẫn giúp nàng mang hộp thức ăn vào.

Cao Mại nghe nói do đích thân Lộc cô nương trổ tài hầm canh gà, suy tư một chút rồi phân phó người lấy ra một chút để thử độc, xác định không có vấn đề gì mới đặt canh gà chung với các món phòng bếp mới làm vào lồng hấp trên lửa nhỏ.

Tuy điện hạ xem tiểu cô nương kia như thế thân, nhưng nếu đã vì nàng vội chạy đến, cả Vương phủ cũng không về, khó tránh khỏi trong tương lai sẽ có tạo hóa.

Hắn không tạo quan hệ tốt, cũng không cần thiết phải ngáng chân tiểu cô nương nhà người ta.

Điện hạ bọn họ tra tấn bản thân vì người kia nhiều năm như vậy, làm nô bộc đều không thể xem nhẹ, chỉ mong có người biết quan tâm ở bên cạnh người.

Đang suy nghĩ thì từ xa truyền tới tiếng bánh xe cùng vó ngựa, Tề Vương đã tới.

Hoàn Huyên xuống xe, đi vào chính viện, quét mắt nhìn sang đám người hầu đứng trong đình, không thấy bóng dáng của nữ thợ săn kia.

Hắn cũng không hỏi, lập tức đi thẳng vào nhà chính.

Hắn nhìn quanh bốn phía, thấy giường đệm đều không khác gì với những thứ hắn thường dùng trong Vương phủ, trong lư hương cũng đốt hương liệu quen thuộc, tất cả bày biện đều hợp ý, hắn hơi gật đầu: "Dọn thiện đi."

Một lúc sau, nhóm nội thị nối đuôi nhau bưng thức ăn, rượu thịt vào trong.

Hoàn Huyên sinh ra đã ngậm thìa vàng, y thực trú hành* đều đặc biệt chú ý, không phải xa hoa mà chỉ là phải chú ý.

(Ji: y thực trú hành* - ăn mặc ở đi lại)

Tuy rằng ở biên quan cũng cơm canh đạm bạc nhưng đó là bất đắc dĩ phải tạm chấp nhận, miễn là điều kiện cho phép, đầu lưỡi của hắn lại trở nên kén chọn như trước.

Mọi người đều biết đầu bếp tốt nhất khắp Trường An không ở Thượng thực cục trong cung mà là ở Tề Vương phủ.

Trên bàn không có nhiều thức ăn lắm, nhưng món nào nấy đều là sở trường của những đầu bếp xuất sắc, ngũ vị điều hòa, sắc hương có đủ, cao lương mỹ vị.

Nếu món ăn nào được Tề Vương điện hạ nói một câu "Không tồi", đầu bếp đó có thể đắc ý cả một năm.

Có vẻ Hoàn Huyên thiếu hứng thú, nâng đũa ngọc gắp một món thuận mắt lên nếm thử, vẫn không nói một lời.

Cao Mại đưa mắt ra hiệu, liền có người bưng khay đồ ăn đựng món canh kia của Tùy Tùy tới.

Dụng cụ ăn đã được đổi, canh gà tốt nhất nên bày biện trong bát sứ, nấm thông ngâm rượu được đặt trong dĩa Quyến Thảo bằng bạc ròng, nhưng so với những món ăn tinh xảo thịnh soạn đó thì vẫn quá đơn sơ khiêm tốn.

Hoàn Huyên nâng thìa bạc nếm thử một ngụm canh gà, gật đầu: "Canh này không tồi."

Hắn lại uống thêm một ngụm rồi đặt thìa xuống, gắp một cây nấm thông vào miệng, hơi nhướng mày: "Không tồi."

Dừng một chút mới nói: "Trong phủ có đầu bếp mới sao?"

Nói "không tồi" tận hai lần, ngay cả Cao Mại cũng kinh ngạc.

Hắn cảm thấy mình có công, trong lòng hơi đắc ý, xoa tay cười nói: "Hồi bẩm điện hạ, món phụ và canh này đều là đích thân Lộc cô nương nấu..."

Hoàn Huyên giật mình, chợt nhớ ra Lộc cô nương chính là nữ thợ săn kia, sắc mặt hơi trầm xuống, chiếc đũa ngọc duỗi ra muốn gắp một cây nấm thông ngâm thu trở về.

Hắn gác đũa ngọc, lạnh lùng nói: "Gọi nữ thợ săn kia tới đây."

Lúc nội thị truyền lời đến, Tùy Tùy đang cùng Xuân Điều dùng bữa tối - bọn họ không xem là chủ tớ đúng mực, chỉ cần không có mặt người khác ở đó, họ đều ăn cùng nhau.

Tùy Tùy hơi buồn bực gác đũa trúc, lúc này Hoàn Huyên gọi nàng đến làm gì, quy củ ở Vương phủ rất nghiêm, hầu thiện có nội thị chuyên dụng, hẳn không cần đến nàng.

Xuân Điều ở bên cạnh cười trộm, đắc ý tràn đầy trên mặt, nàng nhịn không đề cập đến chuyện đưa hộp thức ăn đến chính viện, chính là muốn tạo bất ngờ cho nàng.

Tùy Tùy không rõ nội tình, nàng sửa sang vạt áo rồi cùng nội thị kia đến chính viện.

Xuyên qua hai cửa lớn, tới trước nhà chính của nội viện, nội thị vén màn trúc, Tùy Tùy liền nhìn thấy Hoàn Huyên đang ngồi trước bàn ăn.

Tuy rằng mặt hắn vô cảm, ánh mắt hơi lạnh lẽo, khác một trời một vực với người trong trí nhớ của nàng, nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, nàng bất giác bỏ qua biểu cảm và thái độ của hắn, ánh mắt lập tức nhu hòa.

"Dân nữ Lộc thị bái kiến điện hạ." Nàng khom người hành lễ vạn phúc, động tác có chút kỳ lạ. Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt lại dán chặt trên mặt Hoàn Huyên.

Hoàn Huyên vừa nghe giọng của nàng liền hơi cau mày.

Đôi mắt này của nàng vốn dĩ sáng hơn người bình thường, nữ tử hoang dã không biết xấu hổ là gì, khi tham luyến nồng nhiệt mà chăm chú nhìn hắn, lại càng cực kỳ sáng rỡ.

Tiểu thư khuê các như Nguyễn Nguyệt Vi tuyệt đối sẽ không dùng ánh mắt này để nhìn người khác.

Hắn liếc sang một khay thức ăn: "Đây là ngươi làm?"

Lúc này Tùy Tùy mới chú ý tới bát sứ trước mặt hắn là canh gà và nấm thông ngâm mà nàng làm.

Trong phút chốc nàng suy nghĩ cẩn thận lại tiền căn hậu quả*, liền biết tiểu nha đầu Xuân Điều kia biến khéo thành vụng rồi.

(Ji: tiền căn hậu quả* - nguyên nhân kết quả dẫn đến sự việc)

Nàng bình tĩnh đáp: "Hồi bẩm điện hạ, là dân nữ làm."

Hoàn Huyên quay sang Cao Mại nhàn nhạt nói: "Lấy ra đổ đi."

Lời vừa nói ra, nội thị có mặt ở đây đều cả kinh. Bọn họ thấy Tề Vương điện hạ thậm chí Vương phủ cũng không về mà vội chạy đến Sơn Trì Viện, còn cho rằng hắn coi trọng vị Lộc cô nương này.

Vừa rồi hắn rõ ràng cũng rất tán thưởng tay nghề của nàng, bọn họ còn tưởng rằng hắn gọi người tới để khen ngợi, thậm chí là ban thưởng, chẳng ai ngờ kết quả lại như vậy.

Đến cùng thì Cao Mại vẫn hiểu rõ thế sự hơn, hắn là người đầu tiên phản ứng lại, liền biết tâm ý tốt của mình biến thành chuyện xấu rồi.

Lúc trước ở trong cung Thái Hậu, thỉnh thoảng Nguyễn Nguyệt Vi tâm huyết dâng trào xuống bếp luôn để Tề Vương điện hạ nếm đầu tiên, tất nhiên Cao Mại cũng cho rằng Tùy Tùy có thể dùng điều này để lấy lòng hắn.

Nhưng mà cùng một việc cũng phải xem là ai làm mới được.

Thiên kim Hầu phủ là thanh mai trúc mã của điện hạ làm ra thì là rửa tay nấu canh, còn nếu là nữ thợ săn mồ côi không nơi nương tựa làm ra lại là tâm bất chính, nịnh nọt lấy lòng (gốc: 邀宠献媚 /yêu sủng mị hiến/).

Đáng tiếc lúc này hiểu ra cũng đã muộn.

Tề Vương giận dữ, tất cả mọi người ở đây đều im lặng như ve sầu mùa đông, rụt đầu rụt cổ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Chỉ có Tùy Tùy không lộ ra chút sợ hãi nào, vẫn dùng đôi mắt sáng ngời đó nhìn Hoàn Huyên.

Tính tình Hoàn Huyên rất xấu, nàng đã sớm biết, mặc dù họ chẳng mấy khi gặp nhau một cách nghiêm túc, nhưng nàng hiểu hắn rõ hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Nếu Xuân Điều thương lượng trước với nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để nàng ấy đem canh và thức ăn qua.

Nội thị hầu thiện bưng khay lên, cúi đầu bước nhanh ra ngoài.

Lúc này Tùy Tùy mới không nhịn được lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Mấy cây nấm thông đó rất khó có được.

Khí hậu Trường An hanh khô, vốn dĩ không thích hợp để nấm sinh trường, mùa thu năm nay mưa nhiều, khu rừng này lại râm mát ẩm ướt nên mới lớn được.

Nấm thông lại càng thưa thớt, nàng tìm trong rừng một hồi lâu mới được một nắm nhỏ.

Canh gà cũng tạm được, còn cháo nấm thông ngâm là tuyệt nhất.

Bản thân không thích ăn cũng có thể thưởng cho người khác mà, tốt xấu gì khi vào bụng cũng không tính là lãng phí, hắn thì ngược lại, cứ như vậy mà đổ.

Tùy Tùy nên tức giận, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của hắn, nàng liền không thể giận nổi.

Vô luận hắn làm ra chuyện đáng giận gì, nàng đều không so đo, vì nàng biết, bản thân có được những gì từ hắn, đã định còn nhiều hơn hắn.

Hoàn Huyên không thèm để ý tới nàng, chỉ nhìn Cao Mại với ánh mắt sắc như dao.

Cao Mại đã quen nhìn mặt đoán ý, liền biết lần này không thể tránh khỏi, tốt nhất nên chủ động nhận tội.

Nói cho cùng Lộc Tùy Tùy không phải là nô bộc trong Vương phủ, đương nhiên không hiểu quy củ, điện hạ thật sự không thể phạt nàng, bọn họ không hề giống nhau.

Hắn run run quỳ rạp xuống đất: "Điện hạ bớt giận, là lỗi của lão nô, Lộc cô nương không hiểu quy củ trong phủ, điện hạ cứ trách phạt lão nô đi."

Bình thường tay chân hắn rất nhanh nhẹn nhưng một khi cần thiết, lập tức có thể biểu hiện ra dáng vẻ gần đất xa trời."

Hoàn Huyên sao không nhìn ra tâm tư của lão đầu này chứ, hừ lạnh một tiếng: "Tất nhiên nên phạt."

Ngừng một chút rồi nói: "Bổn Vương niệm tình ngươi tuổi đã cao, miễn phạt trượng, phạt một năm bổng lộc."

Ngay sau đó hắn xử lý tiếp những nội thị, đầu bếp phụ trách biết chuyện, đều bị phạt ba tháng đến nửa năm tiền tiêu hàng tháng.

Thảm nhất là Mã Trung Thuận tiếp nhận hộp thức ăn từ ban đầu, chẳng những bị phạt một năm bổng lộc, chịu 20 trượng, còn bị phạt ở lại Sơn Trì Viện này giữ vườn một năm.

Cao Mại ngó sang Lộc Tùy Tùy đầy thương cảm, tiểu cô nương này không biết là rộng lượng hay không rành thế sự, vẻ mặt vẫn như không có chuyện gì xảy ra, không biết được lần này điện hạ của bọn họ phạt thì sau này nàng liền tứ cố vô thân rồi.

Nhà hắn dư dả, bị phạt một năm lương không hề hấn gì, nhưng nhiều tiểu nội thị chỉ dựa vào chút tiền hàng tháng mà sống, sao mà không đau chứ.

Điện hạ phạt như vậy, chính là để thông báo rõ ràng với mọi người rằng hắn không để tâm đến nữ tử này.

Sau này xem còn có ai dám xen vào việc người khác, tiếp tay cho nàng?

Tùy Tùy phát hiện ánh mắt của lão nội thị, lộ ra tia áy náy, nàng không lo mình bị xa lánh, dù sao giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, dù tình cảnh gì nàng cũng đều có thể ứng phó.

Nhưng vì nàng mà liên lụy đến nhiều người, nàng cảm thấy trong lòng có chút áy náy.

Sau khi Hoàn Huyên thuần thục xử lý xong hạ nhân, lúc này mới lạnh lùng nhìn về phía Tùy Tùy.

Trước mặt mọi người mất mặt như thế, nếu đổi thành một nữ tử da mặt mỏng một chút, dù không xấu hổ hoặc tức chết cũng sẽ ôm mặt mà khóc.

Nhưng nữ thợ săn này còn có nhàn tâm thương xót cho người khác.

Ánh mắt Hoàn Huyên tựa như gió Bắc thổi qua mặt nàng, như muốn cạo tróc lớp da tiếp theo.

Lộc Tùy Tùy lại không hề có sắc mặt sợ hãi, như cũ dùng đôi mắt sáng rực nhìn hắn, ánh mắt như liếc mắt đưa tình.

Không biết là do tự tin với diện mạo bản thân hay thật sự đã ăn phải gan hùm mật gấu.

Hoàn Huyên không hiểu sao bỗng nhớ tới cảm giác khi bàn tay có vết chai mỏng đó của nàng xoa lên gương mặt mình, có hơi ngứa, có hơi tê dại, dù rất vô lễ nhưng có vẻ không đáng ghét như vậy.

Cổ họng hắn có chút khô khốc, hầu kết giật giật.

Hắn vô thức hắng giọng, trầm giọng nói: "Ngươi muốn ở lại?"

Thật ra căn bản không cần hỏi, phàm là người có mắt đều có thể nhìn ra nàng rất mong được ở lại bên cạnh hắn.

Quả nhiên, nữ thợ săn gật đầu, nét mặt thẳng thắn nói: "Hồi bẩm điện hạ, muốn ạ."

Gương mặt Hoàn Huyên như phủ bởi một tầng sương lạnh: "Vậy bớt làm chuyện dư thừa đi."

Rồi ngừng một chút: "Bổn vương ghét nhất người tự cho mình là thông minh."

Tùy Tùy kính cẩn nói: "Vâng, dân nữ hiểu."

Hoàn Huyên không những không hả giận, ngược lại trong lòng bỗng có một ngọn lửa không tên bùng lên.

Nàng nhẫn nhịn chịu đựng như vậy, ngược lại có vẻ như hắn đang vô cớ gây rối.

Đương nhiên Tề Vương điện hạ không cho rằng chính mình đây là đang viện cớ.

Hắn nhướng mày, lạnh lùng nói: "Hiểu thì lui ra đi."

Tùy Tùy hành lễ, ngoan ngoãn lui ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.