Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 52: Tư niệm



Đoàn người Tùy Tùy cải trang thành thương nhân đến phía nam, tháng mười đã tới thành U Châu.

Bọn họ thuê tiểu trạch viện ba gian được bố trí ổn thỏa ở phường Túc Thận hướng tây, còn thuê hai tầng trên dưới của một cửa hàng tại thị phường, mặt tiền cửa hàng rất vừa tầm, sắp xếp các loại son phấn vận chuyển từ kinh thành, Giang Nam cùng nước Thục, treo bảng hiệu "Son phấn Bạch thị", bắt đầu mở cửa mua bán.

Tùy Tùy cùng thân vệ Điền Nguyệt Dung giấu tên họ thật sự cải trang thành một đôi phu thê, Điền Nguyệt Dung giả thành thê tử họ Lộc, đỉnh môn lập hộ*, lo liệu trong ngoài, là người giỏi giang tháo vát, còn Tùy Tùy sắm vai phu lang họ Bạch, là một tiểu bạch kiểm ốm yếu, dựa vào nương tử mở cửa hàng cung cấp tiền cho hắn đọc sách, vọng tưởng một ngày có thể đỗ cao trung tiến sĩ. Bọn thị vệ còn lại thì cải trang thành điếm hỏa hoặc gia đinh.

(Ji: 顶门立户 - lập gia đình riêng, quán xuyến mọi sự trong nhà)

Xuân Điều không rõ vì sao tên họ giả của Điền Nguyệt Dung lại là họ Lộc, theo lý mà nói thì bọn họ mai danh ẩn tích, phủi sạch quan hệ với Lộc Tùy Tùy mới tốt, nhưng cô nương nhà nàng lại nói: "Là để phòng ngừa vạn nhất."

Xuân Điều hiện tại bội phục sát đất cô nương nhà nàng, hiểu rõ nàng ấy hành sự luôn có đạo lý và dụng ý của mình, nghe nàng nói như vậy, liền không hề hỏi nhiều nữa.

Nàng vừa đến một nơi xa lạ, chưa quyết được nên làm cái gì, nàng nghĩ tòng quân thì không dám rồi, chức quan văn trong quân thì lại dốt đặc cán mai, nghĩ đến việc mở cửa hàng buôn bán có lẽ có thể thử một chút, liền đảm nhiệm chức tiểu cô, chăm sóc "Huynh trưởng ma ốm" của nàng, vừa theo Tiểu Thuận học sổ sách, cách thức kiểm đếm.



Tùy Tùy không ra khỏi cửa, nhưng thường có người tới cửa nghị sự với nàng.

Túc Thận phường mà bọn họ sinh sống là nơi cư ngụ của người Mạt Hạt ở Hắc Thủy, người Hồ di cư vào U Châu rất đông, tuy rằng người Hồ và Hán sống hỗn tạp, suy cho cùng vẫn có ngăn cách, căn bản người Hồ trong phường không giao tiếp với người Hán, tránh việc ứng phó rắc rối với láng giềng.

Là thương hộ nhân gia, ngựa xe trước cửa nhiều một chút cũng không ai hoài nghi.

Vừa an cư lạc nghiệp nhiều việc vặt vãnh, vì quá bận rộn nên thời gian trôi rất nhanh, nháy mắt đã đến trừ tịch.

Thành U Châu ở phương bắc, mùa đông tới sớm hơn Trường An, cũng dài hơn, nắng ấm được hai ngày, đến chạng vạng ngày trừ tịch lại nổi gió, gió ở nơi này giống con dao nhỏ, lăn những hạt tuyết trên nóc nhà xuống mặt.

Thời tiết giá rét, bên trong tiểu viện tử Bạch gia lại giăng đèn kết hoa, hoà thuận vui vẻ.

Mười mấy người tụ lại ở nhà chính, cũng chẳng phân biệt tôn ti cao thấp hay nam nữ gì đó, ở giữa đặt một đại án rộng lớn, thức ăn bày biện đầy án, đĩa ăn điệp điệp trùng trùng, mọi người ngồi xếp bằng vây quanh thực án.

Dùng xong món Ngũ Tân*, từ trẻ đến già đều uống rượu Tiêu Bách, ăn kẹo mạch nha, Tiểu Thuận nhảy lên như chú khỉ, chạy về phía trù phòng, một lát sau, ôm ra một con dê nướng nóng hổi như có ma thuật, còn có hai thị vệ ôm hai vò rượu lớn đến, gỡ niêm phong, một hương vị thơm ngát say lòng người tràn ngập trong nhà chính.

(Ji: *Món Ngũ Tân - 五辛盘 - sử dụng năm món ăn có vị cay nồng vào dịp đầu năm mới vào triều đại nhà Ngụy và Tấn)

Tùy Tùy đứng lên, tự mình cắt thịt dê cho mọi người, Xuân Điều nhìn lưỡi dao trong tay nàng tung bay, ánh lạnh chớp nhoáng, không khỏi cảm khái, khi đó ở Sơn Trì Viện nhìn nàng cắt lát thịt lát cá, nàng còn thường kinh ngạc với kỹ thuật dùng dao của nàng, hiện giờ nàng mới hậu tri hậu giác, một nữ thợ săn bình thường làm gì có được đao pháp như vậy.

Tùy Tùy chia xong thịt dê, lau sạch chủy thủ, tiếp nhận chén rượu từ trong tay Điền Nguyệt Dung, nâng cốc chúc mừng với mọi người, uống một ngụm rồi cười nói: "Rượu nho khô này rất ngon, so với cống phẩm ta từng uống trong Tề Vương phủ cũng không kém bao nhiêu."

Mọi người đều ngẩn ngơ, trong đường bất chợt tịch lặng như tờ.

Bọn họ biết quan hệ giữa nàng và Tề Vương, thời gian này luôn không nhắc tới Tề Vương trước mặt nàng, dù cho đôi lúc bàn bạc chiến sự ở Hoài Tây, cũng đều dùng một từ "Chủ tướng" mơ hồ cho qua.

Tùy Tùy điềm nhiên như không tiếp đón mọi người ăn thịt uống rượu.

Mọi người thấy thái độ nàng tự nhiên, tựa hồ sớm đã không để việc này ở trong lòng, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tề Vương là chủ tướng Hoài Tây, trận chiến tại Hoài Tây này và thế cục Hà Sóc của bọn họ có quan hệ mật thiết với nhau, luôn khó tránh khỏi phải đàm luận.

Khoảng thời gian Tùy Tùy dưỡng thương đã quen ăn món thanh đạm, ăn hai miếng thịt dê nướng liền cảm thấy hơi ngán, gác đũa bạc và chén rượu xuống, múc một chén canh Cam Lộ ăn chậm rãi.

Rượu đã qua nhiều tuần, khó tránh khỏi đề cập tới chiến cục Hoài Tây.

Điền Nguyệt Dung cảm thán: "Vốn tưởng rằng trận này ít nhất cũng phải kéo dài một hai năm, không ngờ thế quân của triều đình như chẻ tre, không đến nửa năm, đã đẩy lùi quân Hoài Tây đến Thái Châu, Tề Vương này thật sự là tuổi trẻ tài cao, không thể xem thường đâu."

Nói rồi nhìn sang Tùy Tùy đầy thâm ý một cái.

Tùy Tùy không đổi sắc mặt, gật đầu nói: "Hoàn Huyên thật sự là một tướng lĩnh rất giỏi, sau trận Hoài Tây, định thành một danh tướng của thế hệ."

Điền Nguyệt Dung hứng thú nói: "Nhìn hắn dẫn quân tiên phong mạnh mẽ, lại cùng một đường với đại tướng quân, chỉ tiếc hai người không cơ hội đánh một trận."

Tùy Tùy liếc nàng một cái: "Nếu đánh nhau thì có phải ngươi còn muốn mở bàn cược thắng bại hay không?"

Điền Nguyệt Dung lập tức ra vẻ trung thành: "Vậy thì thuộc hạ nhất định sẽ cược toàn bộ gia tài cùng cả cửa hàng son phấn đặt cho đại tướng quân thắng."

Tùy Tùy nói: "Cửa hàng son phấn đó vốn là họ Bạch, là sản nghiệp của Bạch gia ta."

Điền Nguyệt Dung vờ vịt chắp tay: "Thiếp biết sai rồi, cầu lang quân niệm tình thiếp quanh năm suốt tháng không có công lao cũng có khổ lao, đừng hưu thiếp là được."

Mọi người đều cười rộ lên, Xuân Điều sớm biết Tiêu tướng quân không ra vẻ uy quyền, cũng khiến bọn họ thành cái dáng vẻ không biết lớn nhỏ này, không cẩn thận nuốt trọn một viên gạo nếp vào miệng, nghẹn đến mức nấc cục.

Điền Nguyệt Dung rót một ly trà ấm cho nàng, cong mắt nói: "Xuân Điều tỷ tỷ đừng chê, đừng thấy bọn ta trêu chọc người, trên chiến trường thật sự, đại tướng quân chính là mẫu la sát Diêm Vương sống, đám tiểu quỷ bọn ta đây đến thở mạnh cũng không dám đâu."

Tùy Tùy cười nói: "Thanh danh của vi phu chính là do điêu phụ ngươi làm hỏng đấy."

Quay sang nói với Xuân Điều: "Qua năm mới này, huynh sẽ tìm cho muội một tẩu tẩu mới."

Mọi người lại cười một hồi, Điền Nguyệt Dung thu lại nụ cười nói: "Tề Vương cũng là một nhân vật, hắn chỉ mới tòng quân có vài năm."

Một thị vệ khác liếc sang Tùy Tùy, sắc mặt nàng như thường, cũng không nhịn được nói: "Trận Hoài Tây kia không tốt, trong mười mấy vạn binh lực, Thần Dực Quân chiếm không tới một nửa, các tướng lĩnh lại có tư tâm, chỉ riêng phối hợp đám người này cũng đủ khó rồi."

Tùy Tùy gật đầu, lần này triều đình chinh phạt Hoài Tây, hơn phân nửa binh lực là điều động từ các châu huyện và phiên trấn, không bằng chỉ huy quân đội của chính mình. Hoàn Huyên có thể đẩy lùi phản quân về lại lãnh thổ tam châu Hoài Tây trong vòng nửa năm ngắn ngủn, ngay cả nàng cũng không đoán được.

Điền Nguyệt Dung nhìn về phía Tùy Tùy: "Đại tướng quân, người đoán thử khi nào Tề Vương có thể nắm được Hoài Tây?"

Tùy Tùy suy nghĩ một lát nói: "Trước tháng ba hẳn là có thể đánh hạ Thái Châu, quân Hoài Tây cũng không phải bền chắc như thép, thất bại liên tục nhân tâm sẽ thay đổi, trước tháng sáu có thể khải hoàn hồi triều."

Điền Nguyệt Dung nâng mày: "Nhanh như vậy sao?"

Tùy Tùy nhấp một ngụm rượu: "Đây là ta theo đó đoán thử, có lẽ sẽ nhanh hơn."

Điền Nguyệt Dung nói: "Chả trách lão yêu Tiết Chất chết tiệt kia cũng sắp không trụ nổi, Tiêu Đồng An đáng thương còn đang tận hưởng sắc phong của triều đình như một cơn mộng đẹp, không biết dao đã kề tới cổ rồi."

Tùy Tùy nói: "Không cần qua tháng giêng, hắn sẽ không nhịn được mà động thủ."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.