Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 48: Không thể vẹn toàn



Bởi vì vết thương trên người Tùy Tùy, Hoàn Huyên dứt khoát ở lại Ôn Tuyền cung, nơi này là kinh đô và vùng lân cận, cũng tiện cho hắn đến doanh trại luyện binh.

Đại công chúa vẫn hơi ngại ngùng, cho người đưa tới một đống dược liệu bồi bổ, lăng la tơ lụa, ngay cả Tùy Tùy cũng cảm thấy có chút thái quá, nhưng Hoàn Huyên lại ai đến cũng không cự tuyệt, thu hết không ngại: "Sợ gì chứ, nàng không nhận tỷ ấy sẽ không an tâm."

Hoàn Minh Khuê cũng đến hành cung, đến Thiếu Dương viện thăm Thái Tử, rồi rẽ một vòng tới Tinh Thần Điện thăm hỏi Tề Vương.

Hoàn Huyên biết hắn ý Túy Ông không phải là rượu, trước sau chưa từng chết tâm với Tùy Tùy, sao mà để hắn gặp được, nhận lễ vật của hắn nói dăm ba câu liền tống cổ người đi.

Hoàn Minh Khuê hết cách, chỉ có thể hậm hực về viện của mình ăn canh nóng.

Thương thế Tùy Tùy ổn hơn một chút, Hoàn Huyên liền đưa Cao ma ma cùng đám người Xuân Điều, Tiểu Đồng tới Ôn Tuyền hành cung với nàng. Đám người Cao ma ma nghe nói Tùy Tùy bị thương ở Li Sơn, ai cũng lòng như lửa đốt, Cao ma ma chỉ trách bản thân niệm kinh Phật không đủ nhiều, thấy chưa, hai bộ áo lông cừu đã đem tới tai họa đổ máu.

Tới Ôn Tuyền cung, Cao ma ma biết Tùy Tùy bị thương là vì chắn tên thay điện hạ nhà bọn họ, trong lòng càng ngũ vị tạp trần, lau nước mắt, dứt khoát nói rõ với Hoàn Huyên: "Lão nô chỉ cầu điện hạ một chuyện, nếu ngày nào đó Vương phi vào phủ không dung được Lộc cô nương, lão nô cầu điện hạ ân điển, thả lão nô ra ngoài cùng Lộc cô nương làm một người bình thường, cầu điện hạ niệm việc nghĩa hôm nay của nàng, sau này đối xử tốt với nàng vài phần."

Hoàn Huyên bất lực nói: "Trong mắt ma ma, Cô là loại người này sao?"

Cao ma ma bĩu môi: "Điện hạ tất nhiên không phải loại người này." Hắn là đứa trẻ bà nuôi lớn, đương nhiên bà không muốn nói hắn không phải, nhưng bà còn nhớ sau lễ Thượng Nguyên Lộc Tùy Tùy chịu vắng vẻ, với chuyện nam nữ, bà thật sự không tin tưởng Tề Vương.

Hoàn Huyên: "Trưởng tỷ thay nàng thỉnh bệ hạ phong hào hương quân, qua thời gian này sẽ tuyên xuống."

Cao ma ma nghe thấy không những không kinh hỉ, ngược lại kinh hãi thất sắc, sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm: "A di đà phật, lão nô đi niệm kinh đây." Lần này niệm kinh bao nhiêu lần mới đủ đây? Miệng sắp mòn luôn rồi.

Xuân Điều nhoài người đến mép giường Tùy Tùy khóc tang mất cha mất mẹ một hồi, Tùy Tùy thiếu chút nữa cho rằng mình đã chết, chỉ có thể không ngừng an ủi nàng: "Không sao, vết thương nhỏ thôi."

Xuân Điều khóc càng dữ: "Cô nương cũng không thể bỏ lại nô tỳ..."

Người nói vô tâm, nhưng tâm Tùy Tùy lại động, nàng vốn tính dưỡng thương tốt rồi tìm một thời cơ rời khỏi Trường An, tất nhiên không chuẩn bị mang theo bất cứ ai, chỉ là Xuân Điều và nàng cũng xem như sống cô nươnga lẫn nhau, nếu ở lại vương phủ, tương lai sống dưới bàn tay của Vương phi, cũng không biết có bị bắt nạt hay không, trái lại chẳng bằng nghĩ một biện pháp mang nàng cùng đi.

Nàng âm thầm hạ quyết tâm, liền cười an ủi nàng: "Yên tâm, dù bỏ rơi ai cũng sẽ không bỏ Xuân Điều tỷ tỷ."

......

Chuyện Thái Tử và Tề Vương bị tập kích ở Thu Tiển đã dấy động sóng to gió lớn trên dưới triều đình, thanh âm phản đối xuất binh trên triều nhỏ hơn rất nhiều, đúng vào lúc này, Hoài Tây truyền đến tin tức, Quách Trọng Tuyên vì bất mãn triều đình cắt giảm tiền thưởng, khởi binh nổi loạn, cướp bóc châu huyện xung quanh, chinh phạt Hoài Tây thành kết cục đã định, chức trách cầm binh không nghi ngờ gì nữa rơi xuống người Tề Vương.

Tùy Tùy nằm dưỡng thương trong Ôn Tuyền cung, nhưng tâm tư lại không thảnh thơi, đại sự phản loạn Hoài Tây này tất nhiên sẽ truyền tới tai nàng. Thời cơ này không thể nói không khéo, Hoài Tây phản loạn càng chứng thực Quách Trọng Tuyên có dã tâm, to gan lớn mật, chuyện ám sát trữ quân càng xác thực.

Tùy Tùy không tin trên đời có chuyện trùng hợp thế này, Thái Tử nhất định âm thầm cùng người nào đó trong phủ tiết độ sứ Hoài Tây đạt thành hiệp nghị, lúc này mới có thể biết thế cục Hoài Tây rõ như lòng bàn tay, lúc gài bẫy khéo léo dẫn dắt theo thời cục. Không thể không nói trận này của Thái Tử trình diễn rất tốt, không phải diễn quá tốt, mà là diễn theo tâm tư hoàng đế, thế này trái lại vượt ngoài dự đoán của Tùy Tùy.

Thái Tử trước đây chỉ là vài lần hồ đồ, còn vì thế mà mất quyền giám quốc, lúc này đoán được tâm ý hoàng đế không sai tí nào. Có lẽ vài lần giáo huấn trước đã khiến hắn hiểu ra, điều hoàng đế sợ không phải là đám nhi tử tranh quyền đoạt lợi, mà là một phương cường đại, uy hiếp đến ngai vàng của ông.

Tùy Tùy trước nay vẫn cho rằng Thái Tử chí lớn nhưng tài mọn, tầm nhìn thiển cận, tuy rằng hoài nghi hắn mưu hại Hoàn Diệp, nhưng chưa từng xem hắn là đối thủ, lúc này mới phát hiện hắn cũng không dễ đối phó như trong dự liệu của nàng.

Có điều nàng không trông mong chỉ dựa vào một lần ám sát đã đẩy ngã Thái Tử, hoàng đế cũng không phải không biết hai huynh đệ bất hoà, vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, đề phòng Thái Tử, không hề có ý phế trữ quân lập đứa khác, so với Tam tử tay nắm binh quyền, kiêu ngạo cố chấp, có lẽ Nhị tử vâng vâng dạ dạ, nhìn sắc mặt người khác mà hành sự càng hợp ý ông.

Lần này nàng chỉ cần lấy được chứng cứ Thái Tử gài bẫy, nắm chặt nhược điểm trong tay, vào lúc tình thế có lợi làm khó dễ, một kích tất trúng, khiến hắn không thể chuyển mình nữa, chỉ có sau khi đoạt lại binh quyền ở Hà Sóc, nàng mới có đủ lợi thế.

Tùy Tùy tĩnh dưỡng tại Ôn Tuyền cung, không thể ra khỏi Tinh Thần Điện, bởi vì chuyện Thái Tử cùng Tề Vương bị ám sát, Ôn Tuyền hành cung tăng cường phòng bị, bên ngoài Tinh Thần Điện cũng có Vũ Lâm vệ mặc giáp cầm giáo thủ, thuộc hạ của nàng không thể mạo hiểm truyền tin tức tới nơi này, nàng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Có Hoàn Huyên bên cạnh, trái lại cuộc sống trôi qua thật nhanh. Lúc hắn không đến binh doanh, sẽ ngồi bên mép giường với nàng, dạy nàng chữ, viết kỳ phổ cho nàng xem, cùng nàng tán dóc giai thoại thú vị trong thành Trường An gần đây, hắn không giỏi nói chuyện, kể chuyện thú vị lại nhạt như nước ốc, còn ra vẻ nghiêm túc buồn bực, nhìn Tùy Tùy chằm chằm: "Vì sao nàng không cười? Cô kể chuyện không buồn cười sao?"

Tùy Tùy luôn không thể nhịn cười vì biểu cảm của hắn, cười đến mức thiếu chút nữa rách cả miệng vết thương.

Hoàn Huyên còn ôm luôn trách nhiệm đút thuốc, kiên nhẫn dùng thìa nhỏ đút từng muỗng thuốc cho nàng, Tùy Tùy nhịn mấy lần, cuối cùng không chịu nổi nữa, đoạt lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch.

Tề Vương điện hạ không còn đất dụng võ, lão đại không vui, liền bắt đầu đút cháo đút canh cho nàng, ngày ngày nhéo mặt và eo của nàng, kiểm tra canh cháo uống xong có biến thành thịt hay không. Cũng không biết việc này có lạc thú đáng nói gì, mà hắn làm không biết mệt, khi không đến binh doanh, một ngày đến đút cho nàng năm sáu bữa.

Dưỡng thương ở Li Sơn, Tùy Tùy đầy đặn lên không ít, Hoàn Huyên bởi vì bôn ba 3 nơi hành cung, binh doanh, triều đình nên trái lại gầy hơn một chút.

Ba tháng sau, miệng vết thương Tùy Tùy đã không còn đáng ngại, tuyên phong của nàng cũng tới rồi.

Tuy là Đại công chúa ra mặt, nhưng Tùy Tùy biết nhất định là từ Hoàn Huyên chỉ mưu bày kế, không khỏi kinh ngạc. Nàng thay Hoàn Huyên chắn một mũi tên kia, nàng biết nhất định sẽ có ban thưởng, không nghĩ hắn sẽ giúp nàng xin một phong hào —— tuy không phải phong hào thật, nhưng dựa vào thân phận hiện nay của nàng đã xem như khác biệt rồi.

Hoàn Huyên chỉ cho là nàng thụ sủng nhược kinh, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Rất hiếm thấy đấy, một phong hào hương quân, đã có xuất thân, tương lai có thể nhập phủ làm trắc thất, miễn cho nàng cả ngày hồ tư loạn tưởng."

Chuyện hắn có tâm cưới nàng vẫn đặt trong lòng không nói ra, suy cho cùng nay chỉ là tính toán của hắn, đợi nắm được Hoài Tây, định trước với phụ hoàng chuyện này, nắm chắc mười phần lại nói cho nàng cũng không muộn.

Tùy Tùy nhận phong hào, bản thân muốn vào cung tạ ơn, Hoàng Hậu không để tâm tới chuyện trong cung, hiện nay là Đức phi chưởng sự vụ lớn nhỏ của hậu cung, Đức phi thấy dung mạo nàng liền thầm kinh ngạc một hồi, nhưng trái lại không nghi ngờ thân phận của nàng chút nào, thưởng nàng một kim thoa và một ít cung cẩm, liền lập tức tống cổ nàng ra ngoài.

Ra khỏi cung, Hoàn Huyên liền đưa nàng về Sơn Trì Viện, hắn lại một mình thúc ngựa chạy về binh doanh không ngừng nghỉ —— lương thảo sắp chỉnh đốn xong xuôi, một tháng sau đại quân sẽ phải xuất phát, hắn vốn không có thời gian tiếp tục trở về Sơn Trì viện làm bạn với nàng.

Trở lại Sơn Trì Viện, truyền tin tức dễ dàng hơn nhiều, Tùy Tùy trở về không đến ba ngày liền nhận được mật tin của bộ hạ đưa vào tới, bọn họ bắt được hai thích khách biết nội tình, tạm thời giam giữ dưới địa lao của tháp chùa Linh Hoa, chỉ cần chờ tới lúc có tác dụng đưa ra là được.

Ngoài ra còn có hai tin tức, một là Trung quan giám quân mà triều đình phái tới Hà Sóc quả nhiên khiến tướng sĩ cực kỳ bất mãn, tuy rằng cuối cùng Tiêu Đồng An đổi được sắc phong từ triều đình hy vọng đã lâu, trở thành tiết độ sứ Tam trấn danh chính ngôn thuận, nhưng uy tín trong quân càng tràn ngập nguy cơ, cho nên đến mức đi ra ngoài đều cần mấy trăm hộ vệ thân binh.

Tùy Tùy ước tính không đến nửa năm, Tiết Chất sẽ không kìm được mà hạ thủ với Tiêu Đồng An. Triều đình vốn dĩ không đặt con rối Tiêu Đồng An này ở trong lòng, lại phát trọng binh chinh phạt Hoài Tây, làm gì còn lo lắng Hà Sóc chứ, thời khắc Tiêu Đồng An đồng ý triều đình phái Trung quan giám quân kia, đã đào sẵn một phần mộ cho mình rồi.

Tình thế của Hà Sóc nằm trong dự kiến của nàng, nhưng một tin tức khác lại khiến nàng ngơ ngẩn.

Bọn họ tìm được một nội thị từng làm việc trong cung Hoàng Hậu ở Giang Nam, có lẽ biết chút nội tình chuyện tiên Thái Tử bạo hoăng, bởi vì chuyện riêng ẩn giấu này có liên quan tới nàng, bộ hạ không thể thẩm vấn, liền đưa người đến chùa Linh Hoa, chờ nàng tự mình thẩm vấn.

Nghe nói nàng vừa trở về lại muốn ra chùa miếu ngoài thành lễ Phật, tất nhiên Cao ma ma tận lực ngăn cản —— bà còn nhớ chuyện lần trước Lộc Tùy Tùy đến chùa Thanh Long nhiễm phong hàn suýt nữa bỏ mạng, nào dám thả nàng ra ngoài.

Tùy Tùy nói hết lời, cuối cùng chỉ có thể kéo mặt cờ lớn là Tề Vương đây: "Điện hạ sắp phải xuất chinh, ta chỉ muốn đến cầu Phật Tổ phù hộ ngài thắng trận bình an trở về."

Cao ma ma lúc này mới do dự: "Thân thể cô nương còn chưa dưỡng tốt, lão nô thay cô nương đi được rồi."

Tùy Tùy: "Cầu Phật sao có thể để người thay thế chứ, vạn nhất Phật Tổ cảm thấy không thành tâm thì sao?"

Tạm ngừng một chút rồi nói: "Ta trúng một mũi tên có thể thoát chết, tất cả là nhờ Phật Tổ phù hộ, nên tự mình đến tạ ơn."

Cao ma ma nghe nàng nói có lý có tình, không thể lay chuyển: "Cô nương nhất định phải đi sớm về sớm."

Tùy Tùy liên tục đáp ứng: "Ta nhớ rồi, ma ma yên tâm."

Lão ma ma lải nhải dặn dò nửa ngày, lại dặn dò Xuân Điều chăm sóc cô nương thật tốt, lúc này mới không tình nguyện đi sắp xếp ngựa xe.

Rời Sơn Trì viện không lâu, Tùy Tùy liền cảm giác được bọn họ bị người theo dõi.

Người nào sẽ theo dõi một ngoại trạch của Tề Vương chứ? Chẳng lẽ là vì nàng nhận được phong hào, có người cho rằng nàng có phân lượng trong lòng Tề Vương, muốn hạ thủ từ bên chỗ nàng sao?

Nàng giả vờ không nhận ra, đến chùa Thanh Long bái phật, thêm tiền hương khói, cầu bùa bình an cho Hoàn Huyên cùng mọi người trong Sơn Trì Viện, rồi lập tức tới chùa Linh Hoa.

Dân cư gần chùa Linh Hoa thưa thớt, khách hành hương trong chùa ít ỏi không có mấy người, kẻ lén lút đi theo bọn họ kia không có cách nào tàng hình giấu tung tích, chỉ có thể tìm một chỗ dừng lại ngoài cửa núi, giả vờ nghỉ chân.

Tùy Tùy vào chùa, cùng Xuân Điều dùng thức ăn chay rồi bảo mệt mỏi, đến thiện phòng nghỉ ngơi, Xuân Điều vốn dĩ đấu tranh tinh thần mạnh mẽ chịu đựng không ngủ, thấy chủ nhân ngủ say, cảm thấy buồn chán khép y phục ngả xuống giường, nghĩ chỉ nhắm mắt một chút, bất tri bất giác ngủ say mất.

Nàng vừa ngủ, Tùy Tùy liền lặng lẽ không tiếng động rời giường, đi theo tăng nhân tiếp khách vòng ra một căn phòng tăng nhân yên tĩnh.

"Người ở bên trong." Tăng nhân tiếp khách nhỏ giọng nói.

Tùy Tùy gật đầu đẩy cửa gỗ của thiền viện, chỉ thấy một người trung niên ngồi trong thiện phòng trống trải, tóc cạo nhẵn nhụi, mặt đầy phong sương, mặc một bộ tăng y cũ nát, thiền trượng tựa trên tường, nghiễm nhiên là một tăng lữ tới từ bên ngoài.

Tùy Tùy không cho là kỳ lạ, muốn đưa một người đang sống sờ sờ từ Giang Nam ngàn dặm xa xôi tới kinh thành, trải qua nhiều trạm kiểm soát, muốn giấu qua mắt đám thủ vệ kia cũng không dễ dàng, lấy thân phận tăng nhân tha phương hành tẩu, là điều ít đáng ngờ nhất.

Tăng nhân kia nhìn thấy Tùy Tùy, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, tiếp đó hắn vịn tường đứng lên, thi lễ với nàng; "Thí chủ hữu lễ."

Tùy Tùy chú ý tới sắc mặt xám ngắt của hắn, hai chân run rẩy, cả người gầy trơ cả xương, hiển nhiên thân mang trọng bệnh.

Nàng gật đầu với hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Ta có một vài việc muốn hỏi sư phụ một chút."

Người nọ nói: "Xin thí chủ cứ hỏi, bần tăng biết gì sẽ nói hết."

Tùy Tùy: "Nghe nói sư phụ từng hầu hạ trong cung Hoàng Hậu?"

Người nọ hơi nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ: "Đúng vậy."

Tùy Tùy: "Tại sao lại xuất cung?"

Vẻ thống khổ trên mặt người nọ càng đậm, ôm miệng ho khan vài tiếng: "Vì bần tăng đã nghe chuyện không nên nghe, thấy được chuyện không nên thấy, ngày ấy cung nhân nội thị hầu hạ trong điện đều bị chủ nhân ban chết, từng chiếc chiếu bọc thi thể ném ra khỏi cung."

Hắn nhớ lại, nước mắt chảy tràn: "Không biết bần tăng mạng lớn hay thuốc uống không nhiều, thế mà lại bừng tỉnh dậy trong đống thi thể lộn xộn. Bởi vì lớp đất trên người khá mỏng, bần tăng cào lớp đất trên người, bò ra ngoài, dùng cả tay và chân bò cả ngày, bò đến bên đường núi, may mắn được một tăng nhân qua đường cứu trị, nhặt cái mạng quèn về, bần tăng liền nhận hắn làm sư phụ, phụng dưỡng hắn đến Giang Nam du ngoạn, chẳng qua độc tố còn lại có lẽ không thanh trừ hết, nên biến thành dáng vẻ nửa tàn phế này."

Tùy Tùy lúc này mới biết thân phận tăng y này của hắn không phải là ngụy trang.

"Ngươi đã nghe điều không nên nghe, thấy cái không nên thấy sao?" Nàng hỏi.

Người nọ nhíu mày, nhớ lại: "Đó là chuyện lúc tiên Thái Tử điện hạ mới vừa trở về từ Tây Bắc. Điện hạ tới tìm hoàng hậu nương nương, nói có việc thương lượng, nương nương liền cho đám người bần tăng lui ra ngoài điện. Bọn họ nói chuyện bên trong, mới đầu âm thanh rất nhỏ, bên ngoài không nghe thấy, nhưng dần dần giọng của nương nương cao lên, bần tăng mơ hồ nghe thấy vài câu, đại ý là điện hạ muốn cưới một nữ tử, hoàng hậu nương nương không đồng ý, hai người bắt đầu tranh chấp."

Tùy Tùy gật đầu: "Chỉ như thế thôi hả?"

Hoàn Diệp muốn nhường vị trí trữ quân tới Tây Bắc tìm nàng, nghĩ cũng biết Đế Hậu nhất định sẽ phản đối, điều này không coi là chuyện bí mật gì, Hoàng Hậu cũng không tàn nhẫn độc ác đến mức vì mấy câu nói đó mà diệt khẩu.

Người nọ lắc đầu: "Hoàng hậu nương nương ngự hạ tuy nghiêm, cũng không phải người khắt khe, không đến mức vì hai câu nói này lời nói mà độc sát nhiều nô bộc đến thế. Là chuyện phía sau nữa."

Tùy Tùy lẳng lặng nghe.

Người nọ nói tiếp: "Hôm đó Thái Tử điện hạ cùng hoàng hậu nương nương tranh cãi đến mức chia tay không vui, sau khi Thái Tử rời đi, Hoàng hậu nương nương lấy nước mắt rửa mặt, miệng cứ nói mình sinh ra một nghịch tử. Nương cô nươngc giận, bọn hạ nhân ngay cả hít thở lớn tiếng cũng không dám, lần đó mọi người đều co đầu rụt cổ cẩn thận hầu hạ. Sau đó Thái Tử lại đến vài lần, lần nào cũng phải tranh cãi một hồi, bần tăng nghe dần dần liền hiểu, thì ra là điện hạ vì muốn thú Tiêu cô nương phủ tiết độ sứ Hà Sóc, mà ngay cả vị trí Thái Tử cũng không muốn làm, muốn nhường trữ vị cho Nhị hoàng tử."

Ngừng một chút lại nói: "Thái Tử điện hạ náo loạn thế này, chớ nói Hoàng hậu nương nương, bệ hạ tất nhiên cũng không đồng ý. Giằng co như thế ước chừng hai ba tháng, Thái Tử điện hạ không biết nói thế nào đả động được bệ hạ, Hoàng hậu nương nương biết tin liền đập hết tất cả đồ vật trong điện, Thái Tử điện hạ lại tới cầu xin, quỳ dưới thềm hai canh giờ. Hoàng hậu nương nương liền nói, "Ngươi nghĩ cho kỹ, nếu khăng khăng muốn đến Tây Bắc, thì xem như ngươi không có người mẫu thân này."

Tùy Tùy nghe một người lạ nhắc đến chuyện cũ của Hoàn Diệp, phảng phất có một bàn tay siết chặt lấy trái tim nàng, thắt chặt từng chút một.

"Mời sư phụ nói tiếp." Nàng bình tĩnh.

"Thái Tử điện hạ nghe những lời này, liền nặng nề khấu đầu chín lần với hoàng hậu nương nương, sau đó đứng dậy rời đi," tăng nhân tiếp tục nói, "Điện hạ đi rồi, hoàng hậu nương nương lại khóc lóc một hồi, không dùng bữa tối mà đi ngủ sớm. Chính là đêm đó đã xảy ra chuyện."

Môi người nọ bắt đầu run lên, lệ quang trong mắt lấp lánh: "Ngày đó là bọn Tiểu Diệp trực đêm trong điện..."

Hắn nghẹn ngào không nói được.

Tùy Tùy biết hắn đối với cung nhân tên "Tiểu Diệp" chắc chắn có tình cảm rất sâu.

Nàng lặng lẽ đưa khăn cho hắn.

Tăng nhân chắp tay thi lễ, nhận lấy khăn lau nước mắt, lúc này mới nói tiếp: "Cung nhân trực đêm bên giường nghe thấy một tiếng 'bịch' vang lên, như có vật gì đó rớt ra khỏi màn, rơi xuống đất ở phía trước giường. Bọn họ dùng đèn rọi tới, lại là một thanh chủy thủ, trên dao còn dính máu."

Hắn tạm ngừng rồi nói: "Bọn họ sợ tới mức chết khiếp, nhanh chóng vén màn giường, liền thấy hoàng hậu nương nương nhắm mắt nằm trên giường, cổ tay bị dao cắt mấy đường, máu đã chảy ra nửa giường. Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, mau chóng cầm máu cho người, phân công nhau đến thỉnh y quan, bẩm báo bệ hạ cùng Thái Tử điện hạ."

Ánh mắt Tùy Tùy lay động: "Trừ Hoàng đế, tiên Thái Tử cùng y quan, không có người nào khác biết việc này sao?"

Người nọ nói: "Chuyện thế này tất nhiên không thể truyền ra ngoài, người biết càng ít càng tốt... Ngày ấy ngoài hạ nhân làm việc còn có hai thị tỳ thân tín từ nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nương nương, không ai có thể thấy mặt trời ngày hôm sau, màn đêm vừa buông xuống đã bị ban thạch tín."

Tùy Tùy: "Sau đó thì sao?"

"May mà y quan tới kịp lúc, nương cô nươngy mất không ít máu, sau cùng vẫn không nguy đến tính mạng, sau khi bệ hạ tới nổi giận một trận, Thái Tử điện hạ từ Đông Cung chạy tới, lúc đến đã rất khuya, khi đó Hoàng hậu nương nương đã tỉnh, người quỳ trước giường nương nương thỉnh tội. Hoàng hậu nương nương không để ý tới nửa ngày, một hồi lâu mới mở miệng, hỏi người còn muốn đến Tây Bắc nữa không, nói nếu người khăng khăng muốn cưới Tiêu thị nữ kia, thì chờ ba năm hết hiếu kỳ hẵng cưới."

Tăng nhân nhìn nữ tử trước mặt, chỉ thấy huyết sắc trên mặt nàng bị rút sạch, đôi mắt xinh đẹp tựa như nổi lên tầng sương giá, lộ vẻ ngỡ ngàng cùng bi ai không nói nên lời.

Môi Tùy Tùy mấp máy, muốn hỏi gì đó, nhưng cảm thấy hỏi gì cũng đều đã không còn cần thiết nữa rồi.

Mẫu hậu thân sinh dùng cái chết để bức ép, thật sự Hoàn Diệp không thể vì cưới nàng mà để mẫu thân đi tìm đường chết. Hắn trước nay không đành lòng thương tổn người khác, huống hồ đây là mẫu thân đã sinh ra và nuôi dưỡng hắn.

Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Hoàn Dung nhất định phải bài trí đưa Hoàn Diệp vào chỗ chết —— có lẽ vốn dĩ hắn chưa từng mong chờ vị trí trữ quân, khi biết được trưởng huynh muốn nhường cho hắn, lúc này mới sinh ra tham niệm, kỳ vọng to lớn thất bại trong nháy mắt, lấy tính cách hẹp hòi này của hắn đương nhiên sẽ không cam tâm.

Tăng nhân kia không biết nàng đã có được đáp án mình mong muốn từ rất lâu, nói tiếp: "Thái Tử điện hạ đối với Tiêu cô nương kia si tâm đến thế, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn mẫu thân tìm chết. Người khóc nhận lời Hoàng hậu nương nương, sau này sẽ không bao giờ đề cập tới hôn sự với Tiêu cô nương, chỉ xin tự mình đến Hà Sóc, nói rõ chuyện này với Tiêu cô nương..."

Tùy Tùy thẫn thờ gật đầu, đánh gãy lời hắn: "Ta biết rồi, đa tạ sư phụ."

Ngừng một chút: "Những lời hôm nay, còn mong sư phụ chớ có nói ra ngoài."

Tăng nhân kia nhìn nàng, trong mắt có vẻ từ bi: "Thỉnh thí chủ yên tâm, bần tăng vào cửa Phật, đã đoạn tuyệt hết thảy trần duyên, những chuyện xảy ra trước đây, chỉ là cho thí chủ một lời giải thích mà thôi. Bần tăng chỉ cầu niệm kinh tụng Phật, an an tĩnh tĩnh suốt quãng đời còn lại."

Tùy Tùy: "Sư phụ an tâm nán lại nơi đây, thức ăn thuốc thang đều có người cung phụng."

Tăng nhân chắp tay thi lễ: "Đa tạ thí chủ thành toàn."

Tùy Tùy gật đầu, yên lặng ra khỏi thiền viện, quay đầu lại trông, chỉ thấy nắng chiều ngày đông chiếu lên mái nhà, ngay cả ánh mặt trời cũng lộ vẻ ảm đạm tiêu điều, hoàng hôn chưa đến, quạ cuối chiều đã bắt đầu kêu.

Nàng chậm rãi trở về, tới trước cửa tiểu viện Xuân Điều đang ở, bỗng nhớ tới một chuyện, dừng bước, quay đầu nói với tăng nhân tiếp khách kia: "Hôm nay vừa ra khỏi Thường An phường liền có người đi theo xe ngựa của ta, một mực đi theo tới ngoài cửa núi, các ngươi tra thử lai lịch của người nọ."

Tăng nhân tiếp khách nói: "Thuộc hạ tức khắc sai người tra, mau chóng cho đại tướng quân câu trả lời."

Tùy Tùy gật đầu: "Làm phiền rồi. Ngoài ra ngươi đến cửa hàng son phấn truyền lời, ta dự tính chờ sau khi Thần Dực Quân xuất phát liền rời kinh, kêu bọn họ chuẩn bị một chút."

Trở lại Sơn Trì Viện đã tối mịt.

Xe ngựa chạy đến Đường Lê viện, nàng liền phát hiện có chút không đúng, nghĩ một chút, thì ra là đèn đuốc trong viện đặc biệt nhiều và sáng hơn ngày thường.

Nàng đoán là Hoàn Huyên tới rồi.

Xuống xe ngựa, xuyên qua đường mòn trong rừng phong rơi sạch lá, đẩy cửa viện ra, Tiểu Đồng nháy mắt với nàng: "Cuối cùng cô nương đã về rồi."

Tùy Tùy dùng cằm chỉ vào giỏ tre trong tay Xuân Điều: "Bánh quả hồng mang từ chùa trong núi về, các ngươi chia nhau ăn đi."

Nói rồi đỡ mành vào phòng.

"Bánh quả hồng gì đó ngon không? Đáng để nàng từ xa chạy ra ngoài thành không?" Nam nhân mặc tẩm y dựa trên giường nàng, tỏ vẻ khó chịu tức giận.

"Điện hạ muốn nếm thử một cái hay không?" Tùy Tùy.

Hoàn Huyên hất cằm, ghét bỏ nói: "Cô không ăn."

Tùy Tùy cười: "Thật sự không ăn sao? Chẳng phải Điện hạ phải thích ăn ngọt sao? Bánh quả hồng này nhiều đường bột, cực kỳ ngọt."

Nàng rửa sạch tay, cầm một miếng đưa cho hắn.

Hoàn Huyên cũng lùi một bước tiếp nhận, cắn một miếng, hừ lạnh một tiếng: "Cũng thường thôi."

Tùy Tùy biết hắn khó tính, không để ý tới, chỉ hỏi: "Điện hạ không phải đến binh doanh sao? Sao đột nhiên trở về rồi?"

Hoàn Huyên rũ mắt giả vờ đọc sách: "Rảnh rỗi trở về xem nàng, ai ngờ nàng ở nhà một ngày cũng không chịu được."

Nói rồi nâng mí mắt lên liếc nàng một cái: "Đồ đâu?"

"Đồ gì?" Tùy Tùy ngơ ngác nói.

Hoàn Huyên tức giận: "Không có thì thôi."

Tùy Tùy ngẫm lại, sau một lúc lâu mới nghĩ ra có lẽ hắn nói là bùa bình an, sau đó móc ra một túi gấm màu xám trong tay áo: "Đây là dân nữ đi chùa Thanh Long cầu bùa bình an."

Hoàn Huyên: "Xám ngắt, thật xấu."

Tùy Tùy mím môi mỉm cười: "Không xứng với điện hạ, dân nữ lấy về."

Hoàn Huyên đoạt lại một cái; "Cô cũng đâu nói không cần, tạm chấp nhận đeo vậy, nàng giúp Cô thắt lên."

Tùy Tùy thắt túi gấm lên của đai lưng hắn, cầm đai ngọc của hắn nhìn xem, lại phát hiện túi thơm cũ kỹ thêu hải đường kia không thấy bóng dáng, tựa hồ nàng không thấy túi thơm kia một khoảng thời gian rồi, nhưng không nhớ ra từ khi nào đã không còn thấy nữa.

Hoàn Huyên buông sách, vỗ lên giường: "Ỷ vết thương tốt một chút liền chạy loạn, xem ra nàng không cần mạng nữa rồi, nằm xuống đi."

Tùy Tùy: "Dân nữ còn chưa tắm gội."

Hoàn Huyên nhướng mày: "Cô đã chê nàng thối sao?"

Tùy Tùy chỉ đành phải cởi y phục bên ngoài, nằm xuống bên người hắn.

Hoàn Huyên thuận tay kéo nàng vào lòng ngực, thật cẩn thận không chạm đến miệng vết thương của nàng, chỉ chôn mặt vào cần cổ nàng nhẹ nhàng ngửi.

Tùy Tùy thấy hắn sau một lúc lâu không có động tĩnh, quay đầu nhìn, lại thấy hắn đã ngủ.

Nàng vươn ngón tay gảy hàng mi dài của hắn một chút, thở dài nặng nề.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.