Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 17: Đoạn Bắc Sầm



Đoạn Bắc Sầm là con của người hầu cận Tiêu Yến, sau khi phụ thân hắn chết trận, Tiêu Yến liền nhận hắn làm con nuôi, hắn lớn hơn Tùy Tùy hai tuổi, chẳng những là tâm phúc của nàng, còn là người bạn lớn lên cùng nàng.

Bên ngoài bọn họ là cấp trên cấp dưới, nhưng sâu bên trong lại thân như thủ túc.

Trong mắt Đoạn Bắc Sầm cũng có chút ý cười, nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng: "Muội còn có tâm tư nói đùa."

Hắn luôn trầm mặc kiệm lời, nhưng lại rất lo lắng bận lòng, cũng sẽ không nói ra, mọi thiên ngôn vạn ngữ đều nằm trong một tiếng oán trách nhàn nhạt này.

Tùy Tùy hiểu, giao tình nhiều năm của bọn họ, có rất nhiều lời căn bản không cần phải nói ra.

Hai người sóng vai đi đến khu rừng phía sau nhà.

Trong rừng phủ kín lá thông, dẫm lên rất mềm mại, như lớp thảm nhung, ánh mặt trời ngày mùa thu rơi xuống cành lá, thành mảng sáng loang lổ trên thân hai người.

Chim chóc ríu rít trên ngọn cây, xa xa truyền đến tiếng nước chảy róc rách, trong rừng tràn ngập hương thơm mát của lá thông, thanh u yên tĩnh, rất thích hợp để ôn chuyện.

Nhưng hai người lại không có thời gian nói lại chuyện cũ.

Đoạn Bắc Sầm tháo một túi vải mảnh dài từ bên hông xuống, đột nhiên ném về phía nàng: "Ta mang đao của muội đến."

Tùy Tùy ăn ý giơ tay tiếp được.

Nàng mở túi vải ra, rút ra trường đao màu đen được dát bạc, âu yếm xoa vào chuôi kiếm bằng da cá mập, ánh mắt lưu chuyển, dường như đang ôn lại chuyện xưa cùng một người bạn già.

"Leng keng" một tiếng, lưỡi đao lạnh lẽo được rút ra vài tấc, âm thanh như tiếng rồng ngâm, ánh sáng lạnh giá ánh lên giữa khu rừng âm u.

Nàng không rút đao ra hoàn toàn, ngón tay xoa lên đoạn thân đao lộ ra, rồi thu nó vào vỏ, chuyển lại thanh đao về cho Đoạn Bắc Sầm.

"Không giữ bên người sao?"

"Không tiện," Tùy Tùy vẫn nhìn thanh đao của nàng, trong mắt tràn ngập sự luyến tiếc, "Huynh thay ta chăm sóc nó thật tốt."

Giọng điệu này khiến Đoạn Bắc Sầm nhịn không được cong khóe miệng.

"Vết thương thế nào?" Hắn hỏi.

Tùy Tùy giật giật vai trái: "Không có trở ngại, nhưng thư thả quá lâu, công phu không bằng trước."

Trong mắt Đoạn Bắc Sầm tràn ngập áy náy: "Đều do thuộc hạ hành sự bất lực, đã tiếp ứng nhầm."

Tùy Tùy cười: "Ai biết tình cờ như vậy, vừa lúc gặp Thần Dực Quân vào núi diệt phỉ, không trách huynh được."

Dừng một chút nói: "Tình hình Hà Sóc thế nào?"

Đoạn Bắc Sầm nói: "Sau khi vào thu, Hề nhân cùng Khiết Đan xâm phạm biên giới, Tiêu Đồng An đã hạ lệnh chuẩn bị lương thảo, xem ra là vội vã phát binh. Ta xem ý của hắn, hẳn là muốn thừa dịp thế cục nội bộ Đột Quyết không ổn, nhân cơ hội này đoạt lại Doanh Châu."

Tùy Tùy trầm ngâm nói: "Trận này hắn đánh không thắng."

Ánh mắt Đoạn Bắc Sầm khẽ lay động, gật đầu đồng ý: "Hắn không có năng lực này."

"Huống hồ cứ đánh tới cũng không thủ được," Tùy Tùy nói, "Không phân được nhiều binh lực đóng giữ như thế. Mấy nhi tử của lão Khả Hãn Đột Quyết vì đoạt vị mà tranh đến tối mày tối mặt, lúc này chúng ta dĩ dật đãi lao*, ngồi trên núi xem hổ đấu là được, xem ai lộ ra thế tàn thì bí mật lôi kéo một phen. Chỉ cần Đột Quyết ốc còn không mang nổi mình ốc, Hề và Khiết Đan đều không đáng để sợ hãi."

(Ji: *Dĩ Dật Đãi Lao - 以逸待劳 - đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, trong chiến đấu dùng thế thủ bồi dưỡng lực lượng chờ quân địch mệt mỏi, mới tiến đánh.)

Đoạn Bắc Sầm nói: "Chưa hẳn Tiêu Đồng An không biết, tuy rằng hắn tiếp chưởng tam quân, nhưng thái độ triều đình mập mờ, đến bây giờ vẫn chưa chính thức sắc phong, lòng quân không ổn định, Tiết Chất ở một bên như hổ rình mồi, chỉ trực chờ chiếm lấy, trước mắt hắn cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, chỉ có thể mau chóng đánh một trận thắng lớn để phục chúng thôi."

Huống chi trên sa trường đao thương không có mắt, đúng là cơ hội tốt để bài trừ phần tử đối lập, dọn sạch đám cấp dưới.

Tùy Tùy cười nhẹ một tiếng: "Thúc phụ này của ta dẫn binh không được, nhưng rất biết suy nghĩ."

Dừng một chút, nhìn về phía Đoạn Bắc Sầm: "Huynh thấy thế nào?"

Đoạn Bắc Sầm chần chờ một chút: "Tiêu Đồng An khăng khăng phát binh, chẳng qua gấp gáp ắt diệt vong, đến lúc đó hai người cắn xé một trận, thế nào cũng lưỡng bại câu thương, chúng ta có thể ngồi ngư ông đắc lợi."

Hắn nhìn Tùy Tùy thật sâu: "Muội cũng có thể trở về sớm một chút."

Tùy Tùy hơi hơi nhíu mày, ngay sau đó nhoẻn miệng cười: "Sớm muộn gì ta cũng sẽ trở về, không cần dùng máu của tướng sĩ để lót đường. Ta biết, huynh đang lo lắng người đi trà lạnh*, cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ ta cuối cùng không trở về được."

(Ji: *Người Đi Trà Lạnh - 人走茶凉 - thế gian nóng lạnh, ẩn dụ cho sự lạnh lùng và thờ ơ trong tình cảm.)

Dừng một chút nói: "Nhưng nếu về sớm mấy ngày, khiến cho các tướng sĩ chịu chết, ta còn đáng giá để bọn họ đi theo sao?"

Đoạn Bắc Sầm cúi đầu xuống, nàng nói không sai, nàng và Tiêu Đồng An không cùng một hạng người, không phải vì nàng dụng binh như thần, mà là nàng vĩnh viễn sẽ không vì chuyện riêng của bản thân mà xem mạng người như cỏ rác.

Từ trước đến nay nàng không đánh những trận không cần thiết, không đổ máu nếu không cần thiết, Đoạn Bắc Sầm ở trong quân mới hiểu rõ một vị tướng quân có thể làm được điểm này khó đến mức nào.

Hắn quỳ một gối, ôm quyền hành lễ: "Thuộc hạ hổ thẹn."

Tùy Tùy vội đỡ hắn lên: "Huynh suy nghĩ cho ta, sao ta có thể trách huynh. Hiện tại Tiêu Đồng An rất tín nhiệm huynh, hắn chí lớn nhưng tài mọn, ý chí không kiên định, rất dễ bị người thân tín chi phối, huynh nhất định phải tìm mọi cách khuyên hắn, đừng để hắn xuất binh. Hai mươi vạn tướng sĩ ở biên quan của ta đều dựa vào huynh rồi."

Đoạn Bắc Sầm nghiêm nghị nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."

Tùy Tùy cười nói: "Nơi đây không có người khác, một câu lại một chữ thuộc hạ, xa lạ quá."

Nụ cười này của nàng thực sự tươi đẹp, phản chiếu lên tùng bách xanh biếc, phảng phất như hoa rừng mới chớm nở.

Đoạn Bắc Sầm bỗng nhiên để ý đến váy nàng mặc hôm nay, hình như có chỗ nào khang khác.

Hắn hoảng hốt một chút, thẹn thùng quay mặt qua chỗ khác.

Hắn tự giác động tác đột ngột, càng thêm lúng túng xấu hổ, liền nhìn hết sức chăm chú vào một quả thông chín trên cành, tựa hồ đang nghiên cứu sự sinh trưởng thú vị của nó.

Tùy Tùy nhìn rõ, ánh mắt hơi chuyển động.

Nét mặt Đoạn Bắc Sầm nhanh chóng khôi phục bình thường, chỉ là trên khuôn mặt tuấn tú như được chạm trổ với đường nét riêng biệt còn lưu lại một tầng đỏ ửng không rõ ràng.

Tùy Tùy nhìn bóng mặt trời trên vách núi đá, nói với Đoạn Bắc Sầm: "Thời gian không còn sớm, huynh hồi dịch quán sớm một chút, miễn cho người khác sinh nghi."

Đoạn Bắc Sầm gật đầu, hai người theo đường cũ mà về.

Lẳng lặng đi một hồi, Đoạn Bắc Sầm bỗng nhiên nói: "Chuyện của Tiên Thái Tử, muội còn đang tra sao?"

Tùy Tùy hơi giật mình, ngay sau đó nói: "Đúng vậy."

"Có manh mối không?"

Tùy Tùy lắc đầu.

Đoạn Bắc Sầm muốn nói lại thôi, chung quy vẫn nói: "Muội có từng nghĩ tới, có lẽ cũng không có nội tình gì, chân tướng chỉ là thế."

"Từng nghĩ tới," Tùy Tùy nói, "Nhưng ta không tin."

Đoạn Bắc Sầm khẽ nhíu mày: "Đã qua lâu như vậy, muội vẫn chưa buông xuống được sao?"

Tùy Tùy cười, nhưng nụ cười kia lại có chút bi thương, như tia nắng hoàng hôn cuối cùng trên nền tuyết ngày đông.

Đoạn Bắc Sầm không nhiều lời nữa, nụ cười đó chính là đáp án.

Hai người sắp đến bên mép rừng thông, cổng chùa Linh Hoa cổ xưa cách đó không xa, Đoạn Bắc Sầm dừng bước, lấy hết can đảm nói: "Kinh thành là nơi thị phi, muội không cần ở lại nơi này, ta có thể an bài......"

Tùy Tùy nói: "Ta ở lại Trường An cũng không đơn thuần chỉ vì tra chuyện của Hoàn Diệp."

Đoạn Bắc Sầm giương lông mày.

"Tiêu Đồng An yếu đuối vô năng, ở trong quân vốn dĩ không hề có uy tín, nếu không có người ủng hộ trong bóng tối, cho hắn mượn một trăm lá gan cũng không dám lén bắn tên sau lưng ta."

Đoạn Bắc Sầm trầm ngâm một lát rồi nói: "Muội là nói......"

Tùy Tùy gật đầu: "Ta hoài nghi đằng sau việc này chính là hoàng đế, Tiêu Đồng An chỉ là con rối."

Hoàng thượng không thể so với tiên đế tầm thường vô năng yếu hèn, cho dù không chiếm được Hà Sóc, hắn cũng sẽ không ngồi xem chư hầu lấy một tay che trời giống phụ tổ.

Nếu hắn có thể lắng xuống tâm tư, dùng mấy chục năm, đến hai ba thế hệ, chậm rãi trù tính, thận trọng từng bước, thế lực của các phiên trấn suy yếu đã ở trong tầm tay, thu hồi chư trấn Hà Bắc về triều đình một lần nữa cũng không phải không có khả năng —— rốt cuộc Hoàn thị hay Đại Ung chính sóc*, chỉ cần không đến bước dân chúng lầm than, lòng dân vẫn luôn hướng về hoàng thất.

(Ji: *Chính sóc - 正朔 - Lịch mới được ban hành bởi các hoàng đế mới thành lập trong sự thay đổi của các triều đại ở thời cổ đại, sau này đề cập đến lịch nói chung.)

Nhưng Hoàng đế không chờ kịp, hắn phải làm chủ của Đại Ung hưng thịnh, lưu lại danh tiếng lẫy lừng đậm nét trên sử sách.

Người một khi gấp, liền thiếu kiên nhẫn, rất dễ bị dục vọng thôi thúc dồn ép hành động mạo hiểm, hồ đồ.

Như việc chọn con rối Tiêu Đồng An được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, đã định trước thua hết cả ván cờ.

Tùy Tùy nói tiếp: "Nếu ta đoán không sai, triều đình sở dĩ chậm chạp không sắc phong cho Tiêu Đồng An, là có chuyện nào đó còn chưa bàn luận thỏa đáng. Sắp tới có lẽ triều đình sẽ có động tác tiếp theo."

Nàng dừng một chút: "Chúng ta ở biên quan xa xôi, đối với thế lực trong triều rắc rối phức tạp không mấy rõ ràng, đúng lúc nhân cơ hội này chỉnh lý rõ ràng, xem có nhược điểm có thể lợi dụng hay không."

Đoạn Bắc Sầm trầm mặc một lúc, khẽ thở dài: "Muội cẩn thận một chút.". Đọc thêm nhiều truyện ở == TRUМt ruyeЛ. VИ ==

Tùy Tùy gật đầu: "Ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Không có người nghĩ ta dám đến Trường An, càng không nghĩ đến ta ở biệt viện của Tề Vương."

Chuyện của nàng cùng Tề Vương đương nhiên không giấu được Đoạn Bắc Sầm, Tùy Tùy cũng không muốn giấu giếm.

Đoạn Bắc Sầm cũng biết câu chuyện xưa kinh thiên động địa của Hoàn Huyên cùng Nguyễn Nguyệt Vi.

Hai hàng mày kiếm thon dài của hắn nhíu đến cơ hồ thắt chặt lại: "Muội không cần... ủy khuất bản thân như vậy."

Tùy Tùy cười nói: "Huynh yên tâm, ta ủy khuất ai cũng sẽ không ủy khuất bản thân."

Đoạn Bắc Sầm im lặng.

Tùy Tùy nói: "Chỉ là mỗi người lấy thứ mình mong muốn mà thôi, Tề Vương không tồi, trước mắt ta không có gì không hài lòng với hắn."

Ý của lời này là nếu ngày nào đó không hài lòng, tùy thời có thể dứt khoát rời đi.

Ngữ điệu của nàng nhẹ nhàng, tựa như đường đường là Tề Vương cũng chỉ là trò tiêu khiển mà nàng dùng để vui đùa giải buồn.

Nhưng Đoạn Bắc Sầm lại không thể yên tâm, Tề Vương rất giống Tiên Thái Tử, hắn sớm đã nghe được phần nào.

Nhưng hắn cũng hiểu, mình không có quyền xen vào chuyện riêng của nàng, chuyện mà nàng nhận định cũng không ai có thể khuyên.

Hắn im lặng hồi lâu, chỉ nói: "Nếu Tề Vương tham gia vào chuyện của Tiên Thái Tử..."

Trên Tề Vương còn có một đích huynh, vị trí Thái Tử thế nào đều không tới phiên hắn, huống hồ bốn năm trước hắn không hề có căn cơ trong văn thần võ tướng, cũng không được Hoàng đế coi trọng, lẽ ra không có động cơ, nhưng chuyện gì cũng có vạn nhất.

Tùy Tùy không chút mảy may do dự, nhàn nhạt nói: "Vậy thì ta sẽ đích thân ra tay giết hắn."

Đoạn Bắc Sầm nhìn vẻ mặt của nàng liền biết nàng đang nói thật, nhất thời không nói gì, sau một lúc lâu mới nói: "Muội cẩn thận một chút, có chuyện gì truyền thư cho ta."

"Được."

"Mùng sáu ta phải rời kinh, có chuyện gì cần ta làm không?" Tới lúc từ biệt, Đoạn Bắc Sầm nói.

Tùy Tùy lắc đầu, sau đó ánh mắt lay động: "Đúng rồi, huynh giúp ta tìm một loại dược tránh thai của Tây Vực."

Đó là bí dược của Tây Vực, viên thuốc khoảng tầm một hạt đậu đỏ, đặt trong rốn có thể bảo đảm vạn vô nhất thất, nàng không thể hoàn toàn yên tâm với thuốc tránh thai của Tề Vương phủ, thêm một sự bảo đảm chắc chắn mới có thể kê cao gối mà ngủ.

Việc này cũng không phải nhất định là Đoạn Bắc Sầm đi làm, nàng cố ý nói ra, chẳng qua là để giải quyết dứt khoát, chặt đứt hết thảy tình ý mà hắn có.

Ánh mắt Đoạn Bắc Sầm phức tạp, sau một lúc lâu muốn nói lại thôi, gật đầu "Được, ta bảo người đưa đến cửa hàng son phấn, qua hai tuần nữa muội đến lấy."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.