Trên người thanh niên có hơi thở mát lạnh chỉ có đàn ông mới có, sạch sẽ dễ ngửi, hơi mang chút hương cuối là vị muối biển, khiến cho người khác liên tưởng đến biển rộng xanh lam sâu thẳm.
Thẩm Thận đỡ vai cô, nhẹ nhàng cho cô ngồi nghiêm chỉnh, đôi mắt đang chớp cũng không chớp mà nhìn cô chằm chằm.
Hứa Mạt lúc này mới nhìn rõ đôi mắt anh. Mắt anh lớn lên rất đẹp, là mắt hoa đào có đoạn đuôi hơi dương lên, sóng ngầm tùy ý, tự mang phong lưu.
"Em tên là gì?" Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói réo rắt.
Vừa mới ở cửa cầu thang, hai người va chạm bất ngờ không kịp phòng bị. Ở ngay một khắc đứng không vững kia, Thẩm Thận túm lấy cô, phòng ngừa cô té ngã.
Lúc này, cánh tay của cô còn bị anh nắm chặt, có chút không thoải mái.
Hứa Mạt hơi giãy giụa, nhẹ giọng nói cảm ơn, lại cũng khéo léo không trả lời câu hỏi này của anh.
Lông mày Thẩm Thận nhẹ nhàng giương lên, "Ồ?"
Hứa Mạt thấy anh như vậy, thoáng gia tăng sức lực, thế nhưng sức căn bản so không được với anh, cánh tay nhỏ của cô bị anh nắm lấy, dáng vẻ không chút buông tay.
Thẩm Thận vẫn là bộ dáng vân đạm phong kinh đó. Qua hồi lâu không có nghe được câu trả lời của cô, giữa ngón tay hơi thả lỏng, liền thả cánh tay cô ra.
Sau đó, anh không nhanh không chậm nói, "Không sao, chúng ta còn có thể gặp lại."
Hứa Mạt thật vất vả thoát thân, chưa kịp nghĩ kỹ lời nói của anh, sau khi xoay người, cũng không quay đầu lại đi rồi, gần như là chạy chậm.
Chờ đến khi về lại phòng bệnh của Hứa Trạm, Hứa Mạt hồi tưởng lại, nhẹ nhàng mà nhíu nhíu mày.
Sau đó, cũng không có thời gian rảnh đủ để cô suy nghĩ kỹ, bác sĩ lần nữa cho cô tối hậu thư.
Bây giờ không chỉ là vấn đề tiền bạc, nguồn cung cấp cũng bởi vì kéo dài vấn đề, lại lần nữa khan hiếm.
Ở mặt trị bệnh, tiền dùng vô cùng nhanh. Cậu Hứa trước tiên cầm qua một phần tiền ứng gấp, sớm đã dùng vào trong thuốc duy trì.
Hứa Mạt nghĩ vay tiền, nhưng mà cô năm nhất vừa nhập học không lâu, quan hệ cũng không quen, với bạn học vẫn đang trong trạng thái xa lạ, cũng không rất quen. Đột nhiên mở miệng với bạn học, kỳ thật cũng không quá tốt, Hứa Mạt cũng từ bỏ con đường đó.
Mà cậu Hứa cũng cầm không ra được càng nhiều tiền đến, mợ nghe nói chuyện như vậy, không có tự mình chạy tới thăm, gắt gao giữ lấy tiền thừa, thái độ và ý tứ cũng rất rõ ràng.
Lúc cùng đường, ngay tại lúc Hứa Mạt chuẩn bị vay nặng lãi, cô đột nhiên nhận được cành cây ô liu được ném qua.
Người tự xưng Tống Đình, không biết từ nơi nào tìm được phương thức liên lạc của cô, nói hiểu rõ tình trạng hiện tại của cô, muốn đến giúp đỡ cô.
Hứa Mạt đi đến cuộc hẹn, thế nhưng người đến lại là người đàn ông cô vừa vặn gặp qua hai lần.
"Vì sao là tôi?" Hứa Mạt cúi đầu, nắm chặt miếng da ghế sô pha.
"Bởi vì......" Thẩm Thận nở nụ cười, "Hiện tại không chỉ là vấn đề cô xoay sở tiền."
Anh chậm rãi bổ sung, "Nguồn cung cấp nữa, cô xác định sẽ có sao?"
Hứa Mạt mạnh liệt ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm Thận không gấp gáp nhìn cô.
Có hứng thứ nhìn chằm chằm môi hơi dẩu của cô, Thẩm Thận chậm rãi nở nụ cười, "Ở bên cạnh tôi, chuyện em trai cô, tôi đến giải quyết."
-
Mới đầu, Hứa Mạt đối với anh rất kháng cự, giữa hai người rất ít nói chuyện. Ở giai đoạn mới bắt đầu, anh không có đến tìm qua cô.
Thời gian này, nguồn cung cấp tương xứng của Hứa Trạm cũng đến lúc cửa ải then chốt cuối cùng.
Phẫu thuật của Hứa Trạm tiến hành vô cùng thuận lợi, hồi phục sau phẫu thuật cũng tương đương không tệ.
Ngày xuất viện, cậu Hứa muốn nói lại thôi đối với cô. Vị quý nhân giúp đỡ rất nhiều đó, cũng khiến cho cả nhà bọn họ thành công ngậm miệng, cũng cảnh cáo bọn họ không được lộ ra nửa phần.
Nhưng cậu không giải thích, Hứa Mạt cũng đoán được là nguồn gốc của khoản tiền đó. Tiền đột nhiên xuất hiện, trừ anh, người khác sẽ không bỗng dưng vô cớ giúp đỡ bọn họ.
"Yên tâm đi cậu, đừng quá lo lắng cho cháu, cháu đã bắt đầu nhận thông cáo." Hứa Mạt cũng có tính toán, nhưng chân mày cậu Hứa lại nhíu chặt, cuối cùng ông cái gì cũng không nói, chỉ là lắc đầu.
Sau khi Hứa Trạm chữa trị xong liền về lại Dương Thành, tiếp tục việc học. Mà Thẩm Thận, cũng lần đầu tiên tìm đến cô.
Hai người ăn cơm trong một phòng bao rất lớn, Hứa Mạt toàn bộ quá trình cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Cô cúi thấp mặt, bỗng nhiên, một tiếng cười trầm thấp vượt qua bàn ăn, truyền thẳng qua, thẳng tắp công kích vành tai cô.
"Sao vậy, sợ tôi ăn em." Thẩm Thận một tay chống mặt, một tay khác lại nhẹ nhàng úp trên mặt bàn, gõ vài cái.
Hứa Mạt ném quá một ánh mắt nhẹ nhàng, sau một lúc lâu, cuối cùng là chậm rãi lắc lắc đầu.
"Anh trai chỉ lớn hơn em ba tuổi, đừng sợ." Ngữ khí của anh thoạt nghe có chút dịu dàng.
Động tác bưng bát cơm của Hứa Mạt chậm lại, thấy anh không có tiếp tục động đũa, bản thân cũng chần chừ, đang do dự có nên đặt đũa xuống không, Thẩm Thận lại lên tiếng.
"Ăn cơm cho tốt." Ngữ khí của anh rất nhạt, nhưng ánh mắt lại nhàn nhã xẹt qua trước ngực cô.
Hứa Mạt lần đầu tiên bị người khác đánh giá như vậy, mặt cũng nóng lên. Cô từ lúc phát d.ục, liền dẫn đầu một đám lớn nữ sinh cùng tuổi, chỗ nên có đều có, cái nhìn trắng trợn như vậy, quả thật dọa cô một cái.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Thận vẫn không sốt ruột đi, kéo cô đến trên sô pha bên cạnh, nắm lấy tay nhỏ chơi đùa.
Anh động tác thong thả, đầu Hứa Mạt cũng cúi càng ngày càng thấp.
Thẩm Thận nhìn vành tai phiếm hồng của cô, tao nhã nở nụ cười, "Dễ thẹn thùng như vậy sao?"
Nhưng anh cố tình ăn kiểu này của cô, mềm mại, giống như nụ hoa chưa nở, mới hơi xuất hiện búp hoa, nhiễm hạt sương sáng sớm, khiến người ngắt hái.
Thẩm Thận lại móc lấy sợi tóc của cô, quấn quanh ngón tay.
Nửa sườn mặt nhỏ của cô bóng loáng mềm mại, giống như có thể vắt ra nước, hiện lên trắng bóng mượt mà.
Cô gái như vậy, nên chỉ thuộc về anh.
Nghĩ như vậy, Thẩm Thận cúi đầu, nhẹ nhàng tiếp xúc một chút trên gò má cô.
Đây là lần đầu tiên Hứa Mạt bị người khác hôn, cô theo bản năng nâng tay lên, che khuôn mặt của bản thân.
Môi anh rất mềm, hơi lạnh, những nơi tiếp xúc lại đốt lên lửa lớn, nướng cô sắp tan chảy luôn rồi.
"Chúng ta...... Khi nào thì đi?" Cô vẫn nhớ chuyện về trường học, học sinh mới năm nhất, gác cổng quản rất nghiêm.
"Lại ở thêm chút." Thẩm Thận lười biếng, sau đó buông tay cô ra, cùng cô nói chuyện lúc có lúc không, hơn phân nửa đều là anh hỏi, cô trả lời.
-
Hai người lần đầu tiên hôn sâu, là ở rất lâu về sau. Khi đó cô lần đầu tiên đến căn hộ của Thẩm Thận, anh giống như thoạt nhìn tâm tình không tệ, cũng cuối cùng bước đến một bước ngày thường không bước ra đó.
Lúc bình thường, hai người nhiều nhất ôm ôm hôn hôn, nhưng là lướt qua rồi dừng, Thẩm Thận lúc nào cũng là bộ dáng lười biếng, giống như đối với cái gì cũng không để tâm.
Mà đêm đó, hai người không biết nói tới cái gì, chắc là vấn đề Hứa Mạt vô cùng có hứng thú, cô nói rất nhiều, cười đặc biệt ngọt.
Thẩm Thận ấn lấy cô, ép cô xuống ghế sô pha, chậm rãi hôn mút. Lúc đầu chỉ giống như thường ngày, sau đó động tác của anh ang theo chút vội vàng, cắn môi cô, thấy cô mở miệng kêu đau, lập tức cạy hàm cô ra, tiến quân thần tốc.
Đầu lưỡi anh quấn lấy khiêu khích, hôn cô đến hai má ửng hồng, nước mắt như nước mùa thu, sạch sẽ động lòng người vô cùng.
Hôn sâu kết thúc, Thẩm Thận ý còn chưa tận, lại xấu xa không biết xấu hổ hỏi cô cảm giác thế nào.
Từ đó về sau, anh giống như ăn cốt biết vị, thích nhất ôm lấy cô, ôm ngang cô đặt lên trên đùi mình, hôn sâu cô.
Đương nhiên rồi, trong ngày thường vẫn là thời gian không ở cùng nhau càng nhiều.
Thẩm Thận lần đầu nổi giận là sau khi biết chuyện cô nhận thông cáo bị đạo diễn quấy rối. Anh càng để bụng là, trong lúc bất đắc dĩ nhất, người cô cầu cứu vậy mà là Trần Thanh Huy và Tống Đình.
Hai người chiến tranh lạnh một trận, Thẩm Thận cuối cùng vẫn là sau cơn mưa trời lại sáng, nguyên nhân là Hứa Mạt chịu thua trước.
Từ đó về sau, hai người trái lại còn ngọt ngào một khoảng thời gian. Tuy rằng nhiều lúc anh bình thản, nhưng Hứa Mạt cảm thấy sống chung như vậy lại dễ chịu hơn, càng làm người cảm thấy thoải mái.
Ở chung gần thời gian một năm, cô đối với Thẩm Thận xem như có chút hiểu biết nông cạn.
Cô cho rằng, lúc đầu dáng vẻ anh đến chọc ghẹo cô, trong xương cốt mang theo vài phần càn rỡ.
Thế nhưng sự thật lại không giống với tưởng tượng của cô, Thẩm Thận bởi vì liên quan đến điều kiện bản thân, là thể chất vô cùng trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng bản thân anh lại chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt, trái lại, theo Hứa Mạt thấy, cuộc sống riêng tư của anh vô cùng đơn độc, bên cạnh cũng chỉ có một mình cô.
Tuy rằng điểm ấy so với con em nhà giàu khác không giống, nhưng anh đánh bài uống rượu, tụ tập quán bar, đua xe, trái lại là giống cũng không ít.
Thẩm Thận giống như có thể hiểu suy nghĩ của cô, luôn có thể làm cô tự mình đi khai thác, tự mình đi phát hiện.
Anh chẳng thèm giải thích, cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa, thoạt nhìn cà lơ phất phơ, cũng vô cùng có chủ kiến cá nhân, anh trước nay đều làm nhiều hơn nói.
Mà Hứa Mạt, cũng theo ý nguyện của anh, từ từng điểm từng chút một, phát hiện ra rất nhiều mặt khác của Thẩm Thận.
Có đôi khi, hai người ở trên những mặt này, trái lại lòng có cảm ứng.
Khi cô có khuynh hướng ỷ lại vào anh, cũng là lúc cuối cùng bỏ đi nút thắt trong lòng, Thẩm Thận mới muốn cô.
Địa điểm ngay tại căn hộ của anh, hai người đều vô cùng ý lo.ạn tình mê.
Trước đây, chuyện lau súng cướp cò cũng có, nhưng anh đều khắc chế bản thân, lại thân mật một chút, cũng bất quá chỉ là chuyện q.uay tay có thể giải quyết.
Đương nhiên chuyện qua.y tay này, có lúc là anh làm, có lúc là cô làm.
Trước kia anh có thể nhịn, thế nhưng lần này, bởi vì sự ỷ lại của cô, bởi vì cô dần dần chuyển biến, Thẩm Thận hoàn toàn trầm luân sa đọa. Hôn hôn, chuyện liền tự nhiên mà xảy ra.
Anh trúc trắc, cô cũng vậy.
Hai người lăn qua lăn lại đến nửa đêm, rồi sau đó mới mơ màng ngủ.
Hứa Mạt khi đó, chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ như vậy giao ra bản thân. Nhưng mà có một điểm có thể chắc chắn là, cô không hối hận, hoặc trong lòng mơ hồ có phương hướng, cũng sớm liền có chút động tâm nhưng không biết.
Cô đã sớm nói qua, trong lòng cũng nghĩ rất nhiều lần.
Thẩm Thận từ trước đến nay đối cô đều rất tốt.
Nghĩ kỹ hai người ở chung, vui vẻ luôn so với không vui cũng nhiều hơn.
Mặc dù có lúc anh tính tình kém, dụ.c vọng khống chế mạnh, cuồng vọng kiêu ngạo bất kham mà lười biếng.
Nhưng anh chưa từng nghĩ qua cho cô thứ không tốt, vĩnh viễn đều là bất giác nâng trái tim nồng nhiệt, mặc cho cô đối xử.
Những lúc vẫn còn chưa ý thức được tâm ý của bản thân, Thẩm Thận ung dung, khi anh cuối cùng hiểu rõ và tỉnh ngộ, mới ý thức được điểm yếu của bản thân ở đâu.