Trong lòng Thẩm Thận có suy nghĩ muốn hẹn Hứa Mạt, luôn thăm dò cô.
Anh thông qua Tống Đình nghe ngóng được thời gian quay hình lần này Hứa Mạt tổng cộng có hai ngày, toàn bộ đều ở phòng chụp hình lớn của Nhất Thiên, thế là ngoại trừ thời gian rảnh rỗi anh đi liếc nhìn Hứa Mạt vài cái, thời gian còn lại đều là đang lựa chọn nhà hàng.
Không giống với trước kia đều giao cho bác Tần và trợ lý đến giải quyết, lần này, mỗi khâu đều là bản thân anh suy nghĩ và lựa chọn.
Anh muốn cho Hứa Mạt một hiện trường tỏ tình long trọng, sau đó ôm mỹ nhân về.
Dựa vào khẩu vị của Hứa Mạt, một bàn thức ăn vẫn theo thứ tự lên món ăn, thay đổi các đầu bếp chính khác nhau.
Đối với âm nhạc trợ giúp thúc đẩy tình cảm mà nhà hàng phát lên, đối với sự khống chế độ ngọt của điểm tâm sau khi ăn, và khoảng cách dựa chân của hai người ở dưới bàn, sự quyết định mỗi nguyên tố, Thẩm Thận đều cảm thấy thích thú, còn lựa chọn quà tặng phù kèm theo.
Tống Đình thấy Thẩm Thận vô cùng tự tin, khinh thường trào phúng: "Những thứ này không lẽ không cần thiết sao? Cậu chính là thiếu thắt nơ bướm buộc vào người gửi đến nhà của Hứa Mạt luôn."
Thẩm Thận nhướng mày, ngữ khí mềm mại: "Ý kiến này của cậu không tồi, sau này cũng không phải không thể."
Tống Đình vốn còn muốn tổn thương anh vài câu, nhưng thấy anh cô đơn một mình vẫn khá đáng thương, nói: "Ai da, những thứ này tuy rằng phụ nữ thích, nhưng tôi cảm thấy, bọn họ càng thích những thứ khác hơn, cậu hiểu chứ người anh em?"
Thẩm Thận có chút đăm chiêu.
Anh từ nhỏ đến lớn, có thể nói là thuận buồm xuôi gió, quyền thế địa vị, anh đều có, người muốn có cũng từng đặt bên cạnh.
Nhưng luôn có giờ phút đêm khuya khó ngủ, trằn trọc. Lúc đó anh từng cô đơn đứng lặng ở trên lầu cao, thông qua cửa kính nhìn toàn bộ thành phố, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như được nâng lên đến một cái đỉnh cực cao, chưa từng tiếp tục đi lên, lại cũng chưa từng đi xuống,
Chỉ đành kéo chặt, nắm chặt lấy, không bỏ qua bất kỳ cơ hội tạm nghỉ nào.
Mà hiện giờ, anh bỗng nhiên tỉnh ngộ, riêng chỉ nơi ngực trái, nơi đầu trái tim, khu vực tên là tình cảm này, có một chỗ hổng nho nhỏ.
Chỗ hổng tuy nhỏ, nhưng đủ trí mạng, nhẹ nhàng kéo một cái, đau đớn khó nhịn, nhưng lại ngọt như đường mật.
Anh kiêu ngạo, anh bất kham, cho nên nơi sâu thẳm trái tim anh, muốn có được một phần tình cảm thập toàn thập mỹ.
Mà phần tình cảm này.
Có liên quan đến lưỡng tình tương duyệt, có liên quan tới.....Cô.
Là cô, chữ này trong nháy mắt vừa xuất hiện, Thẩm Thận liền không cách nào khống chế sự bành trướng của lồ.ng ngực, máu huyết sôi sục.
Nơi này anh bất luận như thế nào cũng chưa từng tiếp xúc qua, nơi mề,m mại nhất, mỗi một ngóc ngách đều là Hứa Mạt.
Sớm trước khi Tống Đình nói lời này, Thẩm Thân đã có tính toán.
Anh nguyện ý trút hết tất cả, nói với Hứa Mạt một câu, câu cô muốn nghe, câu mà cô luôn muốn.
Tất cả đều dựa theo kế hoạch tiến hành đâu vào đấy, bước tiếp theo chính là mời nữ chính.
Thẩm Thận nắm chặt thời gian, đặc biệt chờ sau khi Hứa Mạt hoàn thành xong chụp hình quảng cáo.
Anh lái xe từ trong ga ra, chậm rãi lái đến cổng lớn công ty, im lặng chờ cô đi ra.
Ở nơi này chặn cô lại, là vì cuộc hẹn sau này tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ cô đáp ứng mới xác định thời gian thích hợp.
Cô không trả lời tin nhắn wechat của anh, thế là Thẩm Thận cảm thấy vẫn là giáp mặt hẹn người tốt hơn.
Tính cách Hứa Mạt khá dịu dàng, còn mang chút sự ngớ ngẩn mềm mại, da mặt dày một chút, cô liền không từ chối được.
Cos lẽ chụp hình có chút chậm trễ, qua hồi lâu, cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô, Thẩm Thận đặc biệt nghe ngóng được Nhất Thiên hai ngày này chụp hình thì không có xe đưa đón, dựa theo thói quen của cô, chắc là ra cửa liền tự đi về nơi ở của bản thân.
Bảo an xung quanh Nhất Thiên rất nghiêm ngặt, trái lại cũng không sợ bị cẩu tử chụp được cái gì.
Thẩm Thận trong lúc chờ đợi rảnh rỗi, cư nhiên ẩn ẩn nổi lên một loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào, loại tâm tình này lại so với lần đầu trong đời anh phóng chiếc xe đầu tiên chỉ hơn chứ không kém.
Ngón tay thon dài như ngọc gõ lên vô lăng, ánh mắt Thẩm Thận rơi xuống đối móc khóa con thỏ kia.
Anh duỗi tay nặn bóp một con, qua một hồi, cảm thấy cực kỳ nghiện, lại bóp thêm một con khác.
Nặn xong rồi đem hai chữ "Thận" và "Mạt" được may lên trên đẩy lại gần nhau, ép sát vào nhau.
Sau đó, anh mới chậm rãi nâng mắt nhìn về cửa lớn công ty.
Hứa Mạt không biết khi nào đã đứng ở đó, giống như đang đợi ai.
Không có băn khoăn nhiều, Thẩm Thận vừa muốn ấn kèn xe, liền nhìn thấy một chiếc xe dừng lại ở trước mặt cô.
Một người đàn ông thân hình cao lớn xuống xe, vòng qua thân xe trắng nhoáng trơn bóng, ưu nhã mở cửa cho cô.
Bởi vì cách không phải rất gần, Thẩm Thận chỉ nhìn thấy Hứa Mạt hình như gật gật đầu, sau đó nhanh chóng liền chui vào trong xe.
Người đàn ông đóng cửa giúp cô, mới không nhanh không chậm thong thả trở về ghế lái.
Người đàn ông này có tính biến thành tro Thẩm Thận cũng nhận ra.
Đó là tên nam chính trong bộ phim ngắn đóng cùng cô, đã ăn đậu hũ của cô, còn là học trưởng cùng trường mà theo cô nói khá quen thuộc đó. Quan trọng là, yến tiệc hào môn lần trước, Hứa Mạt là lấy thân phận bạn gái anh ta mà xuất hiện.
Tình cảm Hứa Mạt đối với tên đàn ông này như thế nào, Thẩm Thận cũng không muốn hiểu rõ, cũng không muốn biết.
Anh chỉ biết là thứ đồ chơi này chắc chắn thích cô, thoạt nhìn còn muốn theo đuổi cô.
Thẩm Thận nện một quyền lên vô lăng, ánh mắt u ám không rõ.
Hứa Mạt sớm đã nhận được lời mời của Lương Giang Hành.
Giữa hai người vẫn còn hẹn một bữa cơm.
Từ sau yến tiệc lần trước, Lương Giang Hành đang chuẩn bị tốt nghiệp, cũng nhận lấy không ít việc quay phim, nghe nói đa số thời gian đều ở trên máy bay.
Hứa Mạt chưa ra mắt còn tốt, từ sau khi ra mắt, gần như không có lúc dừng nghỉ ngơi. Kỳ thật cô cũng chuẩn bị quay xong bộ phim thần tượng, liền về nhà một chuyến.
Có điều Lương Giang Hành cũng là đúng lúc, gặp phải đoạn thời gian gần đây Hứa Mạt khá rảnh rỗi.
Lần này Giang Mặc không có làm khó cô, hai người hợp tác vô cùng vui vẻ, mới trong khoảng thời gian ngắn như vậy hoàn thành công việc, ban đêm còn dư thời gian rảnh, cũng có thể đi đến cuộc hẹn với Lương Giang Hành.
Tính đâu ra đấy, lúc này hai người trong khoảng thời gian lâu như vậy lại gặp nhau lần nữa.
Lương Giang Hành hôm nay thậm chí mặc lên áo sơ mi trắng, cổ áo thẳng tắp, áo sơ mi phẳng phiu, cả người giống như một khối ngọc ôn nhuận, mang đến khi chất lịch sự thanh nhã, cử chỉ quân tử.
Trong thời đại thức ăn nhanh, Hứa Mạt khó mà nhìn thấy kiểu người an nhiên tự tại như anh ta, người bình thường ít nhiều mang theo chút xốc nổi, bản thân cô cũng không ngoại lệ.
"Tiểu Mạt, em muốn ăn gì? Cuối cùng cũng đến lượt anh mời em rồi."
Lương Giang Hành đưa thực đơn cho cô, sau đó lại gọi phục vụ, thấp giọng nói nhỏ vài câu, không qua một hồi, trước mắt Hứa Mạt liền được đạt một ly nước ấm.
Lương Giang Hành nâng mắt nhìn qua, cười vô cùng đẹp trai: "Tuy rằng đã tiến vào đầu mùa hạ, con gái vẫn là nên uống nhiều nước ấm tốt hơn."
Hứa Mạt suy nghĩ,"Học trưởng, trong nhà anh là có em gái sao?"
Cô cảm thấy chắc chắn là có, nếu không cũng sẽ không hiểu chăm sóc người khác như vậy.
Lương Giang Hành lắc đầu, ngậm cười nói: "Xin lỗi rồi, trong nhà chỉ có anh là độc đinh."
Hứa Mạt cũng cười lên: "Vậy anh còn rất săn sóc."
Nói xong, cô chỉ vào ly nước ấm đó, sau đó bưng lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Lương Giang Hành ôn hòa nói: "Vô sự tự thông mà thôi."
Ăn cơm đến cuối cùng, Lương Giang Hành giống như là cố lấy dũng khí, gọi cô một câu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Tiểu Mạt."
Hứa Mạt dừng động tác trên tay, chờ anh ta nói xong.
Thấy vẻ mặt đó của cô, Lương Giang Hành càng cảm thấy có dũng khí, liền lấy tinh thần hăng hái nói: "Có câu này anh muốn nói với em rất lâu rồi, anh biết hiện tại em đã ra mắt, nói đến điều này không quá tốt, nhưng anh vẫn là muốn biểu đạt tâm ý của anh, anh rất thích em."
"Anh nói thích, không phải là loại tình cảm chiếu cố của học trưởng đối với học muội, mà là loại thích của đàn ông đối với phụ nữ."
Nói xong, anh ta liền không tiếp tục tỏ thái độ, chỉ im lặng chờ Hứa Mạt trả lời. Bề ngoài vân đạm kinh phong, nhưng ngón tay anh ta lúc này khẽ nhúc nhích lại tiết lộ tâm tình của anh ta.
Ánh mắt Hứa Mạt rơi trên mặt bàn, trong hoàn cảnh thanh nhã này, thanh tĩnh làm người khác vui vẻ, trên bàn hiện lên ánh sáng ửng bạc của bộ dao nĩa, ánh nến hơi cháy, khăn ăn hoa mỹ, xung quang lộ ra giá trị xa xỉ.
Kỳ thật trong lòng cô sớm đã có cảm giác. Ở yến tiệc đó, hành động cử chỉ đối đãi với cô của Lương Giang Hành, hoàn toàn không giống như bạn bè.
Thế là sau đó, hai người ngoại trừ hoạt động like trong vòng bạn bè, tin nhắn riêng không cần thiết, không có gì nữa.
Hứa Mạt tận lực tránh tất cả cơ hội có thể hiểu biết đi sâu với anh ta, vừa vặn hai người đều bận, thời gian từ từ trôi, cô cũng vứt chuyện này ra sau đầu.
Nhưng cô cũng chỉ là đoán, dù sao Lương Giang Hành một chút biểu thị cũng không có, cô nếu như đoán sai rồi, hai người lại ngại ngùng.
Nếu chỉ là bạn bè, Lương Giang Hành là người được chọn làm cho người khác cảm thấy thoải mái lại an tâm. Càng khỏi nhắc đến, trên phương diện sự nghiệp, anh ta quả thật giúp Hứa Mạt khá nhiều, mà những thứ này, lại không thể chỉ dùng tiền đến so sánh.
Hôm nay anh ta tỏ thái độ của bản thân ra, thẳng thắng lại trực tiếp, lời tỏ tình như vậy tuy rằng tránh không được, nhưng Hứa Mạt cũng không quá kinh ngạc.
Im lặng một hồi, cô chậm rãi lên tiếng: "Học trưởng, em sớm đã muốn cảm ơn anh, đây không phải em phát thẻ người tốt cho anh, mà là nghĩ từ góc độ một người bạn, để biểu thị cảm nhận của em. Bất luận là tiệc tối thành lập trường lúc trước, quay bộ phim ngắn hay là vai chính quảng cáo hiện tại, em đều rất cảm ơn, nếu không phải anh bắc cầu, em sẽ không thuận lợi như vậy. Còn có bữa cơm rất ngon bây giờ, em rất thích."
"Sau này anh cần em giúp đỡ, nhất định không cần khách sáo, làm bạn bè em nhất định tận sức giúp anh, cũng đừng cảm thấy phiền phức, kỳ thật em hiện nay kiếm cũng không ít tiền."
Một loạt lời này của Hứa Mạt thẳng thẳng vô tư, thái độ rất rõ ràng.
Lương Giang Hành im lặng rất lâu, cuối cùng nói: "Ừm, anh cũng không nghĩ muốn em nhất định sẽ đáp ứng anh, em biết đến phần tâm ý này của anh là được."
Hứa Mạt nhìn anh ta, chớp chớp mắt: "Nếu như nói sau này có một ngày, em nổi tiếng rồi có thể đặc biệt tự chọn đạo diễn ngự dùng, anh nếu như muốn đến quay, em nhất định sẽ chọn anh."
Lương Giang Hành cười nhẹ lên: "Vậy xem em rồi, tranh thủ nổi tiếng nứt trời, sau này anh đến ôm đùi lớn của em."
Trên đường trở về, Lương Giang Hành kiên trì muốn đưa cô về.
Chiếc xe ổn định dừng ở dưới lầu, Hứa Mạt cởi dây an toàn, vừa bước xuống xe, liền bị Lương Giang Hành gọi lại.
"Tiểu Mạt." Lương Giang Hành không biết lúc nào cũng xuống xe rồi, trực tiếp đi đến trước mặt cô.
Cô xoay người, nửa khuôn mặt ẩn trong màn đêm: "Sao vậy?"
"Giữa bạn bè, xưng hô vẫn có thể không thay đổi chứ?" Lương Giang Hành cúi đầu nhìn cô, ánh đèn kéo dài bóng của hai người.
Lời này hoàn toàn đóng đinh quan hệ giữa hai người, mà Lương Giang Hành không phải loại người dây dưa không dứt, giáo dưỡng cho phép, chỉ có thể làm anh ta chậm rãi thủ hộ, hơn nữa cho cô sự chúc phúc tốt đẹp nhất.
"Vậy sau này ra ngoài ăn cơm cùng bạn, chắc có thể đúng không?"
Hứa Mạt hiếm khi nghịch ngợm: "Phải xem thời gian biểu của em đã."
Lương Giang Hành không tiếp tục nhiều lời: "Vậy em lên đi, thời gian không sớm nữa."
Hứa Mạt gật đầu, nói tiếng tạm biệt, liền dưới ánh mắt của anh ta, chậm rãi tiến vào tòa nhà.
Việc đêm nay xảy ra quá nhanh, lúc Hứa Mạt bước vào trong thang máy nhớ lại cảnh đó, vẫn còn cảm thấy khó tin.
Trải qua những việc này, cô và Lương Giang Hành kỳ thật chú định phải càng đi càng xa, không thể tiếp tục giống như trước khi bình thường tiếp xúc.
Gác qua một bên, loại hình như Lương Giang Hành thành thành thật thật, là một nửa lý tưởng của cô khi còn học cấp ba.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, người hẳn đều sẽ thay đổi, cô đối với anh ta quả thật không có loại cảm giác kia.
Những thứ hỗn loạn ở trong đầu lúc có lúc không nhảy ra ngoài, tốc độ lên lầu của Hứa Mạt liền chậm hơn ngày thường một chút.
Nơi này đều là những căn hộ cũ, bên ngoài bảo phủ một mùi cổ xưa nồng nặc, còn mang theo chút cảm giác oi bức ẩm ướt, cô chậm rãi đi lên.
Lần nữa quẹo ngã rẽ, Hứa Mạt thuận theo ánh đèn mờ nhạt trên hiên cũ, nhìn lên bậc thang.
Vừa nhìn, suýt nữa dọa tim cô rớt ra ngoài.
Trước cửa nhà cô đang có một người đang dựa vào, tư thế lười biếng, là dáng vẻ cô quen thuộc, mà đôi bàn tay khớp xương rõ ràng kia đang nhẹ nhàng cắm một điếu thuốc.
Thẩm Thận thờ ơ phủi tàn thuốc, thu mắt, nhìn về phía cô.