Mùa đông lạnh lẽo đã tới, đêm đen như mã não, sâu thẳm lại lạnh giá.
Mà thành phố này lại như không ngủ, đèn đường khắp nơi mọc lên, ánh sáng rực rỡ hình thành ánh sáng hội tụ đan xen, trực tiếp lại chói mắt.
Tòa nhà làm việc đèn đuốc sáng trưng, Thẩm Thận cuối cùng bận xong, ngồi ở sau bàn làm việc, duỗi tay bóp thái dương mình.
Kế hoạch công việc chưa có xác định, sau khi thả lỏng, anh lại nghênh đón một sự bận rộn vô cùng.
Hai vị trợ lý cũng ở bên cạnh anh, Tống Đình gõ cửa tiến vào, bưng cho anh một ly cà phê.
Thẩm Thận hơi chau mày, không nhận lấy.
"Ai da, liền biết cậu không thèm, trái lại tôi cũng không chuẩn bị cho cậu." Cà phê lắc lư một vòng, lại trở về miệng của Tống Đình.
Thẩm Thận tùy ý ném cây bút, ngón tay thon dài hơi kéo mở cà vạt, cả người ngửa về phía sau, ngã lên trên ghế làm việc.
Anh hoạt động một chút cổ tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tống Đình, "Thưởng cuối năm không muốn nữa phải không?"
Tống Đình tiếp tục uống cà phê, phát ra giọng nói hài lòng, "Tháng trước tôi đã dự chi ở bộ phận tài vụ trước rồi, cảm ơn cậu quan tâm."
Thẩm Thận lạnh lẽo liếc nhìn anh ta, ý tứ là muốn anh ta cút.
Tống Đình vô lại không đi, chỉ nói, "Bạn gái nhỏ kia của cậu lên top tìm kiếm rồi cậu không biết, rất nhiều tình địch đang vẫy tay với cậu."
"Cái gì top tìm kiếm?" Thẩm Thận hiếm khi không hiểu nhìn anh ta.
"Xem ra cậu còn chưa biết nha, có điều Tiểu Mạt thật sự xinh đẹp, con người này của cậu tuy rằng kém xa so với tôi, ánh mắt ngược lại khá tốt." Nói xong, Tống Đình mở điện thoại, trực tiếp ấn mở tin weibo đó cho anh.
Video chậm rãi được phát, thiếu niên ở trong phòng học trêu đùa thiếu nữ, nhẹ khơi tóc của cô. Hai người chạy trốn dưới ánh trời chiều, tiếp đó nhìn nhau mà cười.
Nghịch nước bên biển, đùa giỡn vui cười, sau đó hai người trong lúc lỡ đãng, ôm lấy nhau.
Cuối cùng là thiếu nữ đứng dưới bóng cây, duỗi tay về phía thiếu niên, "Em cho phép anh tiếp tục đi về phía trước, tìm thấy em, sau đó nắm lấy tay em."
Tuy rằng không có cảnh hôn, nhưng kỳ thật tương tác thân mật trong đó cũng không ít.
Video phát xong, Tống Đình còn tám chuyện ở nơi này, "Trên weibo của nam sinh kia còn đăng ảnh của Tiểu Mạt nha, còn là trộm chụp."
"Woa, còn có tương tác."
Nói xong anh ta trong lúc lơ đãng liếc nhìn Thẩm Thận, người sau mặt không biểu tình, khí áp cực thấp.
"Cậu không phải chứ?" Mặt đen con mẹ nó như đít nồi thế này.
Đôi mắt Thẩm Thận hơi híp lại, cuối cùng nhớ tới nam sinh quen mắt này là ai, là vị lần trước nói chuyện với Hứa Mạt tại cổng Thịnh Điện.
Anh trái lại bây giờ mới biết, nam sinh này còn là nam chính trong lần quay phim này.
Trong lòng Thẩm Thận nhất thời dâng lên một cảm xúc không biết tên, anh đứng thẳng người dậy, cầm lấy áo khoác vội vàng ra ngoài.
Tống Đình nhìn bóng lưng anh, có chút kinh ngạc," Cậu đi như vậy???"
"Công việc giao hết cho cậu." Thẩm Thận lời ít ý nhiều dặn dò.
Ngụm cà phê Tống Đình suýt nữa chưa phun ra.
Đi ra cửa, Bác Tần hiếm khi đứng đợi ở đó, thấy anh hơi cong lưng, "Thiếu gia."
Thẩm Thận đáp bằng một giọng trầm, ngồi vào.
"Đi Kim Đỉnh." Anh dựa vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, hồi lâu lại nói, "Ông gọi điện cho Tiểu Mạt, để cô ấy ăn tết xong lập tức trở về ở bên cạnh tôi."
Bác Tần không khởi động xe, chỉ nhìn anh qua kính chiếu hậu, "Thiếu gia, hôm nay Hứa tiểu thư liên lạc với tôi, tôi cảm thấy việc này, vẫn là cậu đích thân đi tốt hơn."
"Còn có, Hứa tiểu thư cô ấy còn ở thành phố Z."
Thẩm Thận mở to đôi mắt, "Ông nói gì?"
"Thiếu gia, tôi liền không đưa cậu nữa, cậu tự lái xe đi qua đi, Hứa tiểu thư bây giờ ở bệnh viện trung tâm thành phố."
Phim ngắn mà Hứa Mạt với Lương Giang Hành đóng vai chính sớm qua kiểm tra trước cuối kỳ, ở khâu cuối bỏ phiếu trong trường và thầy cô chuyên môn đánh giá bộc lộ hết tài năng, vượt lên đứng nhất.
Vai chính mát mắt, phong cách tươi mát tự nhiên, không cần thêm nhiều cái gì sửa chữa, đã rất hấp dẫn ánh mắt. Lương Giang Hành có phong cách của bản thân với cách quay phim độc đáo, cộng thêm anh ta không tiếc số tiền lớn mua một ca khúc thiên về phong cách vườn trường, độ hoàn thành tổng thể rất cao.
Sau khi Thịnh Điện phát ra bộ phim ngắn tốt nhất năm ở trên phương tiện trực tiếp có lưu lượng lớn như weibo, một số tài khoản kinh doanh có tiếng cũng nhanh chóng đến chung vui, kết quả là, một đám quần chúng dẫn đầu ăn dưa, còn đem một đoạn cắt ngắn này đưa lên top tìm kiếm, bùng nổ một phen.
Bởi vì còn có phim chính thức, thời gian không dài, cảnh tượng đẹp đẽ, lại là xem miễn phí, độ khoan dung của quần chúng rất cao, sau khi phối thêm bài hát chủ đề, tất cả đều nói lên sự tái hiện của thanh xuân, một bộ phim được đánh giá cao.
"Mẹ nó....Nữ chính ở trong phim này có khuôn mặt tình đầu, quá xinh đẹp rồi, tôi là con gái mà còn động lòng!"
"Thịnh Điện quả nhiên danh bất hư truyền, chất lượng thật tốt, tớ muốn liếm cẩu học trưởng Lương Giang Hành cả đời."
"Thôi tản ra đi, người có thanh xuân như vậy, còn không phải bởi vì có mặt, chúng ta có cái gì, chúng ta chỉ có cái đầu sẽ hói."
"Nữ chính kêu Hứa Mạt sao? Tên cũng văn nghệ như vậy nha, mẹ ơi tôi yêu rồi..."
"Loại thiếu niên nhẹ nhàng như vậy thật sự tồn tại sao? Hâm mộ quá."
Lương Giang Hành bản thân sớm vài năm đã phát một số video mà bản thân tự quay lên tài khoản xã hội, lại treo chức danh hệ đạo diễn Thịnh Điện, sớm đã thu hút gom góp không ít fan hâm mộ.
Ngay sau đó, anh cũng nhanh chóng chia sẻ tài khoản chính thức của trường học, @Hứa Mạt, thêm chữ, "Cảm ơn nữ chính của tôi."
Còn mang theo một tấm hình, là dáng vẻ Hứa Mạt mặc đồng phục, ở trên bàn học nghỉ ngơi. Ánh nắng buổi chiều vừa vặn, xuyên qua bóng cây lay động, cửa kính thủy tinh, lụa mỏng màu trắng, bàn học gỗ nâu, trên nửa khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ của cô lộ ra quang ảnh từng phần rõ ràng.
Có lẽ chính là "cô gái" những năm đó trong lòng mọi người nhớ mãi không quên.
Lần này không chỉ là quần chúng ăn dưa, kèm theo fan hâm mộ, lại bùng nổ rồi.
"Tôi thật sự ship đúng cặp thật rồi?"
"Woa....chụp lén nha!"
"Quá xứng đôi quá xứng đôi aaaaa, cầu hai người ở bên nhau đi!"
"Tôi lại hâm mộ, nam thần bình thường chưa từng tương tác với con gái, cư nhiên còn chủ động @!"
"Không được....Tôi không thể chấp nhận! Mặc niệm ba câu chỉ là quan hệ hợp tác!"
Càng làm người khác kinh ngạc là, giải trí Nhất Thiên chia sẻ tin này, đồng thời lên giọng công khai nữ nghệ nhân ký kết dưới trướng của mình.
Nhiệt độ không ngừng chồng chất tăng lên, làm cho bộ phim ngắn này hot ở trên mạng một phen, hơn nữa còn có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng.
Hứa Mạt luôn ở trong bệnh viện ở bên cạnh Hứa Trạm, cô là thời điểm hơi trễ một chút mới biết được tin tức này.
Lương Giang Hành nói trên wechat với cô, anh ta @ cô lên weibo để cô quan tâm nhiều hơn, có thể tương tác một chút.
Weibo của cô là tùy tiện đăng ký, tổng cộng chỉ phát có hai tin, đều là chuyện thường ngày trước kia.
Lúc này đăng nhập vào, cô suýt nữa bị thông tin bắn ra lóa mù, kéo xem phía dưới, gần như đều là tỏ tình đến đây, còn có không ít người ở dưới weibo của cô tung hô "Tình đầu quốc dân."
Cô lần đầu tiên thấy được mặt trận lớn như vậy, tỉ mỉ xem xong tất cả bình luận, cô mới nhìn thấy tấm hình của cô mà Lương Giang Hành phát, bởi vì bên trong không ít người đều đến hỏi quan hệ của cô với anh ta.
Hứa Mạt có qua có lại, cũng ở bình luận phát một tấm hình chụp chung, là tấm hai người chụp trong tiệc đóng máy trước đây, vẫn còn mang đồng phục trong phim, ý cười trong trẻo.
"Cảm ơn học trưởng chiếu cố ~( cười ngây ngô)"
Chờ sau khi phát ra xong, trong đầu của Hứa Mạt bỗng chốc nhớ lại lời nói bá đạo lại cố chấp của một người, anh nói anh không thích như vậy, muốn cô cách xa Lương Giang Hành một chút.
Tâm tư quay về, cô mới nhớ lại, hai người đã xem như chia tay rồi đi.
Sau khi thương lượng xong với bác Tần, ngữ khí của lão nhân gia có chứa lời giữ lại, cô uyển chuyển từ chối, thái độ lại cứng rắn.
Hứa Mạt biết rõ đây không phải là xúc động, đây là hạt giống sớm đã chôn dưới đáy lòng, chậm rãi nảy mầm, sau dó giống như dây leo quấn chặt lấy nội tâm của cô.
Sau này, cô không có chờ được bất kỳ sự đáp lại gì của Thẩm Thận, giống như đá chìm đáy biển.
Theo cô thấy, đây là cách Thẩm Thận ngầm thừa nhận.
Ngay lúc cô nhấc người đi ra ngoài, nhận được một cú điện thoại.
Cô liếc nhìn Hứa Trạm vẫn còn nằm đó, đẩy cửa đi ra.
Người bên kia điện thoại trầm mặc, chỉ có tiếng hít thở rõ ràng.
Hồi lâu, anh mở miệng, "Tại sao em ở bệnh viện?"
"Là Tiểu Trạm, bị chút bệnh nhỏ." Hứa Mạt đi đến cuối hành lang, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen rồi.
"Làm sao không nói với anh?" Giọng nói của Thẩm Thạn cũng có gấp gáp như vừa nãy nữa.
Hứa Mạt không trả lời, vẫn là Thẩm Thận đánh vỡ sự im lặng trước, "Anh ở cổng bệnh viện, em xuống đi."
"...Vâng."
Nói rõ trước mặt cũng không phải không ổn.
Hứa Mạt đi đến cổng bệnh viện, dọc theo con đường dựa đi về bên trái, đi không bao lâu trong tầm mắt bắt giữ được một bóng hình cao lớn.
Thẩm Thận mặc áo khoác màu đen, nghiêng người dựa vào bên cạnh xe, hơi cúi đầu, lộ ra nửa bên đường nét anh tuấn. Tư thế tuy rằng tùy ý, toàn thân lại lộ ra khí thế kiêu ngạo.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt tiếp xúc với quần áo hơi lộ vẻ đơn bạc của cô, nhướng mày, "Làm sao mặc ít như vậy?"
"Lên xe."
Hứa Mạt hôm nay luôn im lặng, sau khi lên xe cũng vậy.
Hai tay Thẩm Thận chống lên bánh lái, nhẹ nhàng gõ xuống, anh cũng không biết bản thân làm sao, trong lòng không hiểu sao có chút không kiên nhẫn.
"Em trai em không sao chứ?"
"Không sao, qua vài ngày liền có thể xuất viện rồi." Ánh mắt Hứa Mạt nhìn bên ngoài cửa xe, chạng cây hai bên con đường nhựa trơ trọi, chỉ có lẻ loi thừa vài chiếc lá treo trên cây, lung lay.
"Cần anh giúp đỡ không?" Thẩm Thận quay đầu nhìn cô, xoay mặt cô qua.
Hứa Mạt nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, lắc đầu.
"Em với vị học trưởng kia là chuyện thế nào?" Nếu cô người ở đây, vậy anh cần một lời giải thích.
"Không có chuyện gì, chỉ là quan hệ bạn bè." Hứa Mạt nhẹ giọng nói.
Đôi mắt Thẩm Thận hơi híp lại, hơi có chút không vừa ý, đang muốn nói gì đó, liền bị Hứa Mạt đánh gãy, "Bác Tần không nói với anh sao?"
Anh ngây người chốc lát, mới nhớ ra vừa nãy trước khi anh đi, vẻ mặt muốn nói lại thôi của bác Tần.
"Làm sao?" Tay Thẩm Thận vẫn đặt trên mặt cô, còn chưa rời đi.
Hứa Mạt nhẹ nhàng di chuyển tay anh, giống như lấy đủ dũng khí, ngữ khí kiên định giống như đã luyện qua rất nhiều lần, "Thẩm Thận, chúng ta chia tay đi."
Thẩm Thận nghe lời này, một hồi sau mới phản ứng lại.
Cô rất ít khi gọi tên đầy đủ của anh.
Anh nhẹ giễu cợt một tiếng, cả người xoay qua, dựa vào ghế ngồi, không nói lời nào.
Hứa Mạt chờ rất lâu, từ góc độ này, có thể thấy đường nét dưới cằm đẹp đẽ của anh, gọn gàng trôi chảy.
Chỉ là lúc này, sườn mặt căng chặt, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Đây là biểu hiện lúc anh tức giận, nhưng mà lúc này, cô lại không biết sự tức giận của anh từ nơi nào đến.
"Anh cho em một cơ hội, thu lại lời vừa nãy." Thẩm Thận lạnh lùng, nửa ánh mắt cũng không cho cô.
"Thời gian ước định đã tới, chúng ta cũng đến lúc chia tay rồi.....Nếu anh..."
Lời Hứa Mạt còn chưa nói xong, liền bị anh đánh gãy, "Em biết lời này của em là ý gì không?"
Tầm mắt cô bay về phía trước, "Em biết."
Cô biết rõ ràng, không có ai rõ ràng hơn cô.
Đôi mắt Thẩm Thận hơi híp lại, "Rất tốt."
Hứa Mạt cứng da đầu tiếp tục nói, "Nhất Thiên bên kia, nếu anh không muốn em nữa, em tùy thời có thể giải ước."
Thẩm Thận không trả lời, khoảng trống lớn ở giữa hai người họ, trong xe chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc.
Gió đêm quét qua thân xe, mang theo âm thanh ma sát.
Trong đôi mắt đào hoa của Thẩm Thận đựng đầy sự lạnh nhạt, không mang theo chút độ ấm, "Xuống xe."
Vừa dứt lời, cô mở cửa xe ra, đầu cũng không quay lại mà đi.
Thẩm Thận từ trong kính chiếu hậu nhìn cô dần dần đi xa, không có nửa bộ dáng nửa phần lưu tình, khóe môi cong lên thành một độ cong trào phúng.
Hứa Mạt càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, thẳng đến phía sau truyền lại tiếng động cơ nổ vang cực to, sau đó dần thu nhỏ biến mất, bước chân của cô mới chậm lại.
Thì ra, tự mình nói ra cũng không khó như vậy.
Cô bước đi chậm rãi như thế này, những bông tuyết bay từ trên trời xuống, rơi xuống mặt cô, lạnh cóng.