Kỷ Y Bắc chỉ ngồi một nửa chỗ ngồi, một nửa dựa vào ghế: “Hà Chí Cương, là cô giết?”
Tất cả manh mối được đan thành một cái lưới lớn, không ngừng phác họa ra bộ mặt thật của câu chuyện này, chẳng qua nhìn sơ qua mặc dù đã hoàn chỉnh, nhưng nếu muốn tỉ mỉ để moi ra tình hình cụ thể, thì có thể phát hiện thực ra có mấy cái lỗ nhỏ bị tàn phá đã không thể lấp đầy.
Một người phụ nữ nhìn có vẻ không lịch sự như mẹ Hà này thật sự có thể làm ra chuyện phân hủy thi thể hoàn mỹ như vậy, lại còn kiên trì xa xôi ngàn dặm vác theo hài cốt ném đến tận lò hỏa thiêu ở vùng ngoại ô?
Trong bản ghi chép của camera ghi lại, sau một ngày Hà Yểu mắt đỏ rời đi, sáng ngày hôm sau lại trở về, ở lại đến gần tối mới rời đi, đây là vì nguyên nhân gì?
Mà với Hà Chí Cương một người đặt chân vào cái loại tổ chức này, đối mặt với nỗi hoài nghi cùng căm hận của vợ trước thật sự sẽ buông lỏng cảnh giác đến nỗi bị một người phụ nữ một mét sáu mềm yếu đâm chết, đến nỗi bà ấy một chút cũng không bị thương sao?
Kỷ Y Bắc chấm chấm tờ hóa đơn nhỏ kia, trừ một bao thuốc lá phụ nữ, bên dưới vẫn còn có một đồ giống nhau—bột thông cống.
—–
“Cái gì! Hà Yểu mới là hung thủ?!”
Bên trong phòng quan sát, hôm nay Thư Khắc ở lại cục công an không theo dõi vụ án này, đang kinh ngạc mở to mắt ngồi tại chỗ.
Dư Hiểu Dao xua tay, dáng vẻ như rất đau đầu: “Đừng nhắc nữa, trẻ con bây giờ sao lại như thế này, lúc tôi và Kỷ đội mới đi vào trong nhà của Hà Chí Cương, đều sắp bị dọa phát điên rồi.”
Lúc hai người nhận được tin tức của Chu Đông Hâm thì bọn họ đang ở trong nhà của Hà Chí Cương đã tra đến bằng chứng quan trọng nhất rồi.
“Đây là cái gì?” Hà Yểu giả ngu.
“Ba giờ chiều thứ sáu tuần trước, cô từ trong nhà của Hà Chí Cương đi ra, mười phút sau cô xách theo một cái túi trong cửa hàng tiện lợi đi vào trong thang máy một lần nữa.” Kỷ Y Bắc nhìn huyết sắc trên mặt của cô bé dần dần rút đi: “Ồ, tờ hóa đơn tất nhiên là bị cô ném đi rồi, đây là chúng tôi từ cửa hàng tiện lợi tìm ra đấy, nhìn đoạn thời gian của máy theo dõi cũng xác thực là cô đi qua.”
“… Cái này thì có thể chứng minh cái gì?”
Giọng điệu của Hà Yểu hoảng hốt, miễn cưỡng điềm tĩnh lại thân thể đang muốn run rẩy của bản thân.
Kỷ Y Bắc nhìn qua rất nhiều các loại phạm nhân, có người vừa gặp cảnh sát liền bị dọa đến vỡ mật, có người thì mặc dù đến cuối cùng chứng cớ vô cùng chính xác cũng vẫn bình tĩnh như thường, nhưng càng có nhiều người giống như Hà Yểu, cố ra vẻ bình tĩnh.
Kỷ Y Bắc giễu cợt một tiếng, xoay xoay cái cổ, nhìn vào mắt Hà Yểu.
“Đem thi thể một người trưởng thành phân hủy đến cái trình độ kia, lượng máu chảy ra chắc là rất nhiều nhỉ.”
Hà Yểu hoảng sợ mà run rẩy.
“Mà trong phòng của Hà Chí Cương lại không có mùi máu tươi nồng nặc, khe hở của gạch men sứ cũng không có vết máu rõ ràng. Rất không may, chúng tôi phát hiện ra hiện trường gây án đầu tiên.”
Hà Chí Cương có tính biến thái kích thích, không chỉ yêu thích thân thể của người trẻ tuổi, mà còn thường xuyên bạo dâm, hòa trộn với tính cách máu tanh, ở sau bức tường trong phòng sách của Hà Chí Cương có một cánh cửa ngầm bí mật.
Đó là nơi để ông ta thỏa mãn nhu cầu tâm lý biến thái của chính mình.
Mà Hà Yểu chính là ở đó sau khi cùng Hà Chí Cương xảy ra quan hệ, thừa dịp lúc ông ta mất cảnh giác, một dao chí mạng.
Trước khi đi Hà Yểu đã sớm biết bản thân hôm nay muốn giết Hà Chí Cương rồi.
Lúc đầu bọn họ cho rằng Hà Chí Cương đang chạy trốn, vậy thì trọng điểm khám xét phòng của ông ta hiển nhiên là không giống với người bị hại, rất dễ lơ là chuyện cánh cửa ngầm kia.
Bên trong cánh cửa ngầm, mùi máu tươi nồng nặc, sàn nhà bị máu ngâm đến nở ra.
“Ái chà, cho nên lời này của cô từ đầu đến cuối có mâu thuẫn rồi.” Kỷ Y Bắc thong dong nói: “Nếu như là mẹ cô giết Hà Chí Cương, bà ấy căn bản không có cơ hội đi vào gian phòng tối kia, huống hồ, nếu như bà ấy đi vào thật thì còn có thể tin mấy lời nói dối như ‘bị quấy rối, dâm ô’ của cô không? Ở trong phòng tối đấy có cái gì, cô không phải không biết chứ?”
Hà Yểu há mồm, muốn giải thích, nhưng cuối cùng lại không thể.
“Tôi đang nghĩ, dựa theo tâm tư tỉ mỉ thì cô hoàn toàn vượt qua mẹ cô, vậy tại sao cô lại đem chuyện cô giết Hà Chí Cương nói cho mẹ cô thế… Hay là, cô nói với bà ấy chính là vì để bà ấy thay cô nhận tội?”
Một lớp nói dối cuối cùng được tiết lộ, con ngươi của Hà Yểu kịch liệt co lại, đã cam chịu bỏ cuộc rồi, cũng không còn ý nghĩ vì bản thân giải thích nữa.
Kỷ Y Bắc nghiêm mặt: “Đúng, bởi vì cô với Hà Chí Cương tồn tại loại quan hệ tình nhân, người đã từng là chồng trước của bà ấy, mà cô lại không thể không bị bà ấy quản thúc, rất dễ tạo thành tâm lý biến thái. Thế nhưng sau đó, Hà Chí Cương vì bản thân mà muốn đem cô đưa cho người gọi là ‘kim chủ’, mẹ cô lại cam chịu vì cô mà ngồi tù!”
Thẩm vấn gần giống nhau, Kỷ Y Bắc đứng dậy, phủi phủi tàn thuốc ban nãy rơi ở trên quần.
Lúc đi qua cửa phòng thẩm vấn, đột nhiên anh lại dừng bước, quay đầu lại vẻ mặt phức tạp nhìn Hà Yểu một cái.
“Còn có một chuyện quên nói cho cô, mẹ cô không có ngu như cô nghĩ, sau đó bà ấy còn biết dùng điện thoại của Hà Chí Cương gửi cho trợ lý của ông ta nói muốn đi công tác, đồng thời lái xe của ông ta đến ga ra sân bay, ngụy trang hiện trường Hà Chí Cương chạy trốn nhằm mê hoặc tầm mắt của cảnh sát.”
Ngày hôm đó khi đi điều tra chiếc xe đó, Kỷ Y Bắc ngồi vào trong, vị trí ngồi lái rất hẹp, căn bản không phải là vị trí mà Hà Chí Cương người có chiều cao gần bằng anh hay ngồi được.
“Cho nên cô thật sự cho rằng bà ấy một chút gì cũng không biết chuyện của cô và Hà Chí Cương sao? Chẳng qua là bà ấy càng bằng lòng tin tưởng cô, hoặc là cho dù đoán được cô đang nói dối cũng bằng lòng nhận tội thay cô.”
Thời tiết dần dần ấm lại, lộ ra một chút manh mối của đầu xuân, có một ít hài cốt được che ở dưới tuyết trắng dần dần nổi lên.
“Kỷ đội, mẹ của Hà Yểu ồn ào muốn gặp cô bé.” Dư Hiểu Dao từ phòng quan sát bên cạnh đi ra.
Kỷ Y Bắc quay đầu lại nhìn Hà Yểu đang được hai cảnh sát dắt đi ra, xua xua tay: “Mang cô bé đi gặp đi, trông chừng chút, đừng để cho nhãi con này lại xảy ra chuyện gì.”
Nói xong, đột nhiên anh thoáng thấy cửa kính thủy tinh trong phòng nghỉ đối diện có một người đang nằm.
Hai tay Hạ Nam Chi khoanh lại, đầu nghiêng lên gối ngủ, trong phòng không có bật đèn, cửa chớp ở mặt bên xuyên qua ánh chiều tà của hoàng hôn, rơi ở trên sườn mặt cô, sáng tối rõ nét, lông mày lại hơi nhăn lại.
Lúc này, đèn trong phòng đột nhiên mở.
Kỷ Y Bắc hoàn hồn.
Chu Đông Hâm từ một bên khác đi vào trong phòng, tay chân nhẹ nhàng kéo ra ghế ở bên cạnh Hạ Nam Chi, khuỷu tay nâng đầu chống ở trên bản, lẳng lặng nhìn cô một lúc.
Trong lòng Kỷ Y Bắc mơ hồ ‘lộp bộp’ một cái.
Anh bước nhanh qua đấy, đẩy cửa ra đi vào, hất đầu với Chu Đông Hâm, kịp thời ngăn chặn lại thân thể của Chu Đông Hâm đang không ngừng nghiêng về phía trước, môi sắp phủ lên trên mặt của Hạ Nam Chi.
Tiếp đó Kỷ Y Bắc lại giả vờ dáng vẻ vô cùng chính đáng, chỉ hướng của phòng thẩm vấn hỏi: “Bắt được nhiều người như vậy mà đã thẩm vấn xong rồi?”
Chu Đông Hâm là người thuộc khu vực quản lý khác, đội phòng chống ma túy của bọn họ truy bắt một nhóm buôn bán ma túy nên thường xuyên truy bắt khắp toàn quốc, lần này vừa khéo phát hiện ở khu vực quản lý của Kỷ Y Bắc, liền mượn phòng thẩm vấn của bọn họ để thẩm vấn mấy kẻ buôn bán ma túy kia.
Hai người không rời khỏi phòng nghỉ ngơi, quanh quẩn ở bên cửa sổ thảo luận.
Hai người có vóc dáng cao đứng ở trước cửa sổ, ánh sáng ban đầu chiếu lên mí mắt của Hạ Nam Chi ngay tức khắc biến mất, lông mi cô run lên, chậm rãi mở mắt ra.
Thấy rõ hai người ở bên cửa sổ đưa lưng về phía cô, cô lại buồn ngủ mà nhắm mắt lại một lần nữa.
“Thẩm vấn rồi, từng người từng người đều dễ dàng thoải mái nhận tội, mà đối với ‘bên trên’ đều đồng loạt nói bản thân không có tiếp xúc.”
Kỷ Y Bắc dừng lại một chút, đơn giản mà đem nội dung vừa mới thẩm vấn Hà Yểu nói cho Chu Đông Hâm: “Đoán chừng lần này chúng ta bắt được chẳng qua chỉ là một cái da lông không đau không ngứa, muốn đem nước ở trong này rút sạch, rất khó.”
Chu Đông Hâm gật đầu, vỗ vỗ bả vai của anh ấy: “Nếu có chỗ nào cần đội của chúng tôi giúp thì cứ việc nói.”
“Mấy người cũng vậy.”
Im lặng mấy phút, Chu Đông Hâm xuyên qua cửa kính thủy tinh nhìn bóng ngược phía sau của Hạ Nam Chi, thật sự là càng nhìn càng đẹp.
Anh ấy không khỏi cảm thấy bất công, sao trong cục của bọn họ lại không có minh tinh đến quay phim nhỉ?
“Y Bắc, kia là em gái cậu à?”
Kỷ Y Bắc nhàn nhạt đáp lại một tiếng, đề tài câu chuyện lại chuyển: “Tôi nghe nói hôm nay là cô ấy đưa cậu đi?”
Chu Đông Hâm gãi gãi mái tóc ngắn đến đâm vào tay, khóe miệng nhếch lên, cười lộ ra lúm đồng tiền ở một bên má: “Cô ấy mặc cảnh phục làm tôi còn tưởng là người của đội các cậu đấy, sau đó lái xe được nửa đường tôi mới biết là không phải, cũng rất có cá tính.”
“Ừ, cô ấy diễn một vai cảnh sát, quần áo đó là mượn trong đội để diễn.”
“Y Bắc…” Chu Đông Hâm nói một nửa, đột nhiên tay nắm thành nắm đấm để ở bên miệng khụ một tiếng: “Em gái cậu có bạn trai chưa? Tôi cũng rất thích cô ấy.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team)
Kỷ Y Bắc nhướng một bên lông mày nhìn anh ấy, cười nhạo một tiếng: “Chậc, muốn làm em rể tôi à?”
Đằng sau, ý thức của Hạ Nam Chi dần dần trầm xuống, hốt hoảng không biết là đã nghe thấy cái gì, một lần nữa chiếm giữ đại não.
Chu Đông Hâm vui vẻ cười hai tiếng, ngửa đầu: “Làm sao, cái hời này cho cậu chiếm có muốn hay không?”
- Nam Nam thích anh.
Kỷ Y Bắc ở trên lưng anh ấy đập một chưởng: “Cậu đừng nghĩ nữa, cô gái nhỏ đã có người thích rồi.”
Hạ Nam Chi lập tức mở to mắt, phản ứng mù mờ vừa mới nghe cái câu nói ấy là có ý gì.
Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, lại nghe Kỷ Y Bắc nói: “Công việc này của hai chúng ta đem đầu kẹp ở trên thắt lưng quần, đội phòng chống ma túy của mấy người mỗi ngày ở trong tối cùng với bọn buôn bán ma túy tranh đấu trong nơi u ám, có hôm nay không có ngày mai, nếu như cậu thích cô gái nhà khác thì tôi không có ý kiến, đừng đến trêu chọc cô ấy, tôi cũng không muốn đến lúc đó cô ấy còn trẻ tuổi lại làm quả phụ.”
Những lời này đương nhiên bọn họ làm cảnh sát đều nghe quen rồi, cũng sẽ không cảm thấy không may mắn.
Chẳng qua lời nói như vậy từ lúc còn đi học sẽ không từ trong chính miệng của Kỷ Y Bắc nói ra, Chu Đông Hâm vẫn sửng sốt, sau đó thở dài, hỏi: “Thế nào, cậu dự định sống độc thân hả?”
Kỷ Y Bắc nhún vai, dường như cảm thấy chán nản mà giơ ngón tay gẩy cửa chớp: “Ai biết được, chưa nghĩ đến.”
Quả thực là anh chưa nghĩ đến.
Tuy rằng nhìn Kỷ Y Bắc giống một tên lưu manh, ngoài miệng nói đùa người khác đều không gõ bản nháp, nhưng lại giống như trời sinh đối với tình cảm không có thần kinh phát triển gì.
Lúc học đại học có nói chuyện qua với mấy bạn gái học cùng trường cảnh sát, cũng không gọt giũa ra cái gọi là nói chuyện yêu đương tốt đẹp.
Lần trước được Lục Tiềm chỉ bảo, anh mới loáng thoáng cảm thấy được anh đối với Hạ Nam Chi giống như quả thực với người khác không giống nhau, Kỷ Y Bắc rất ít khi ghét một người, lại thật sự không thể nào thích Hạ Nam Chi.
Chẳng qua cái kiểu ” Không giống nhau” này xảy ra quá sớm, trước giờ anh đều không nghĩ đến chỗ khác.
Ở tết nguyên tiêu này, trước khi Hạ Nam Chi mới về Cảnh Thành, quan hệ của hai người thật ra gọi là không tốt mấy, còn thường xuyên đấu võ mồm mấy lần.
Mà vì sao lại ghét cô ấy nhỉ? Trừ lớp vỏ bên ngoài của Hạ Nam Chi chiếm được quan tâm đặc biệt của cha mẹ anh ra thì, bây giờ nhớ lại, còn có một chuyện.
Lần đó sau khi anh dắt Hạ Nam Chi từ trong văn phòng đi ra, tan học ngày hôm đó anh nhìn thấy Hạ Nam Chi đem Dương Vân Vân của lớp cô ấy chắn ở ngay trong con hẻm nhỏ tối đen như mực, đem cô ta dọa đến co ở trong góc gào khóc.
Từ đó về sau, Hạ Nam Chi ở trong mắt anh liền kì lạ nhiều thêm một cái nhãn – âm u.
Chẳng qua anh để tay lên ngực tự hỏi, thời học sinh của anh trải qua chuyện khốn nạn thế nhưng vượt hơn cả Hạ Nam Chi, trong những bạn bè của anh, có ba người là học sinh tốt, cũng có mấy người là bạn bè xấu.
Chỉ riêng duy nhất một mình Hạ Nam Chi làm một chút “chuyện xấu”, làm anh rất không thích.
Chuyện lâu lắm rồi, Kỷ Y Bắc hoàn toàn không nhớ nổi cảm xúc tình cảm của bản thân lúc đó rồi, thế là nghĩ nửa ngày cũng không thể nghĩ rõ được rốt cuộc bản thân đối với Hạ Nam Chi là tình cảm gì.
Nhưng mà mặc kệ là tình cảm gì.
Trong lòng anh hiểu rõ, nếu như thật sự cùng Hạ Nam Chi có phát triển cái gì, lấy nghề nghiệp đặc thù của anh, nói không chừng là hại cô ấy.
“Hầy.” Chu Đông Hâm ôm qua vai anh, nói đùa: “Thật sự không được, hai người chúng ta tạm cho qua đi, nếu là ai hy sinh thì người còn lại còn có thể bắt hung thủ báo thù, cũng rất ngầu đấy.”
Hai người không chú ý không biết từ lúc nào, sương mù dày đặc trong mắt Hạ Nam Chi đã rút đi rồi, yên lặng mà nhìn bóng lưng của Kỷ Y Bắc.
Chớp lông mi ở dưới mắt hình thành một đường cong bóng mờ, nhìn không ra cảm xúc.
Qua vài giây, cô đột nhiên nhếch khóe miệng cười, giữa đôi lông mày giãn ra, nhắm mắt lại một lần nữa.