Ta vốn định bất chấp thiên hạ, quỳ xin hoàng đế ban Chu Tuyết Sinh cho ta.
Cho dù nàng là nam nhân.
Ta vốn có thể nhẫn nhịn, có thể mưu tính.
Nhưng nghe nói có mối lái đến phủ công chúa.
Ta hoảng rồi.
An Huệ công chúa vội vã đến, ta càng hoảng hơn.
Ta trốn ngoài Thượng thư phòng, chuẩn bị xông ra bất cứ lúc nào để cắt ngang lời cầu xin ban hôn của An Huệ công chúa.
Nhưng An Huệ công chúa nói, bà ấy đến cầu một đạo thánh chỉ phong tước.
Phong cho con gái bà ấy là Chu Tuyết Sinh làm quận chúa.
Thượng thư phòng im lặng rất lâu, giống như đầu óc trống rỗng vì kinh ngạc của ta.
"Tỷ nói gì cơ?!"
Hoàng đế kinh hô.
"Chu Tuyết Sinh, là con gái tỷ sao?! Không phải con trai sao?!"
An Huệ công chúa tức giận nói: "Con gái, con gái, là con gái, mau ban một đạo thánh chỉ, nếu không ban chính danh cho con gái ta, nước mắt của Khổng ma ma sẽ làm ngập phủ công chúa mất!"
"…" Hoàng đế im lặng hồi lâu: "Trưởng tỷ, trên đời này còn có cha mẹ nào không đáng tin cậy hơn các người không?"
2.
Tim ta bắt đầu đập thình thịch.
Gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Còn gì vui hơn khi chuẩn bị liều lĩnh đánh cược tất cả, rồi phát hiện chiến thắng đang ở ngay trước mắt?
Ta trăm mối ngổn ngang, đêm không thể ngủ, cuối cùng không thể không thừa nhận rằng người ta không thể buông bỏ là một nam tử.
Con đường phía trước còn dài, chông gai khắp nơi, ta tính toán đủ đường cũng không thể bảo vệ nàng chu toàn.
Ta sợ đầu sợ đuôi, lo lắng vô cùng.
Sợ nàng thích một cô gái nào đó, lại lo nàng giao du thân mật với nam tử.