Sinh thần của Hoàng hậu nương nương không tổ chức lớn, chỉ cần tiệc gia đình vui vẻ là được.
Diệp Khuynh cũng có mặt.
Mẹ hắn là muội muội ruột của Hoàng hậu nương nương.
Chậc, oan gia ngõ hẹp.
Tiệc gia đình này không chỉ để ăn uống, mà còn để tạo cơ hội cho nam nữ tuổi cập kê.
Người được chú ý nhất chính là Diệp Khuynh, mọi chủ đề đều xoay quanh hắn.
Có người nói hắn nên thành thân, người bằng tuổi hắn, có người đã làm cha rồi.
Diệp Khuynh lạnh mặt, khí thế xa cách khiến một số cô nương dùng ánh mắt như d.a.o găm nhìn ta.
Ồ, trước đó ta nghe thấy họ tụ tập nói chuyện, nói rằng đều là vì ta, Diệp đại nhân dịu dàng nho nhã mới trở nên lạnh lùng cô độc như vậy.
Ta đau lòng tột độ: "Với dáng vẻ như hắn, các cô nương xinh đẹp không sợ hắn đẹp mã nhưng rỗng ruột sao? Đừng để vẻ ngoài đẹp đẽ đánh lừa nhé!"
Các cô nương quay đầu lại, kinh hô một tiếng rồi nhanh chóng tiến lên hai bước tránh xa ta.
Ta: "..."
Không cần phải ghét bỏ như vậy chứ.
Ta nhặt chiếc khăn tay trên mặt đất: "Đây là của cô nương nào?"
Một cô nương cúi đầu bước tới, nhanh chóng giật lấy chiếc khăn tay rồi trốn sau lưng người khác.
Ta thậm chí còn chưa nhìn rõ mặt nàng ta, chỉ thoáng thấy một vệt đỏ ửng trên mặt nàng ta.
Ta chắp tay một cách không đứng đắn: "Các cô nương, ta xin phép cáo lui."
Quay đầu lại, ta thấy Diệp Khuynh lạnh lùng như một cây cột băng giữa một khóm hoa mai đỏ, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào ta.
Ta không khỏi rùng mình.
Diệp Khuynh này, sao lại có chút tà mị thế nhỉ?
Vì vậy, trong bữa tiệc, ta không khách sáo: "Diệp đại nhân đẹp như tiên nữ, đẹp thì đẹp thật, chỉ sợ là gối thêu hoa thôi, đẹp mà không dùng được."
Bữa tiệc im lặng.
Hoàng thượng rất khoan dung với ta, không biết có phải vì quá áy náy với mẹ ta không, phá vỡ sự im lặng hỏi ta: "Tuyết Sinh dường như có ý kiến về Diệp Khuynh, tại sao vậy?"
Ta dang hai tay, nhún vai, ra vẻ vô lại: "Không, sao lại có ý kiến, thích còn không kịp ấy chứ! Hoàng cữu có thể hiểu là tật xấu của trẻ con, đối với những thứ mình thích thì thích trêu chọc."