“Vậy giờ chúng ta lựa chọn danh sách đấu hạng mục solo đi.” Sau khi nói một hồi cũng khát nước, Tiêu Chính nhấp một ngụm xong mới đi vào nội dung chính của buổi họp này.
Ngoại trừ các trận đấu đoàn đội 5V5 thì All-Star còn có hạng mục solo 1V1 khiến mọi người mong chờ. Dù sao với kiểu giải đấu vui là chính thì càng là những hạng mục không xuất hiện thường ngày sẽ càng được chú ý hơn. Xét ở phương diện nào đó thì đấu solo sẽ khiến mọi người háo hức hơn nhiều.
Nhìn lại đội hình được bầu chọn cho All-Star năm nay, ngoại trừ Kinh Thần Triết là người có lối đánh kiểm soát đặc trưng, ba người Lâm Nam, Trần Lư và Kiều Vi không biết dưới sân ra sao nhưng cứ vào trận là cực kỳ hung tàn. Khi solo 1V1, hiển nhiên cách chơi khô máu chính là một trong những tố chất tuyệt hảo cần có của tuyển thủ, năm này chỉ cần chọn hai trong số ba người này để đánh 1V1 đương nhiên không có gì khó khăn.
Tiêu Chính nhìn lướt qua những người còn lại trong phòng: “Có ai có ý kiến gì không?”
Vấn đề nhỏ nhặt này chẳng khác nào chuyện thoáng qua, mọi người biết rõ trong lòng, im lặng không lên tiếng.
Hàn Hựu lại không nhịn được phất tay: “Hầy, định thế nào thì nhanh chút coi, tha cho anh em về nhà!”
Tiêu Chính “Ồ” một tiếng, nhấc bút viết thẳng vào danh sách: “Nếu không ai có ý kiến gì thì căn cứ theo đề nghị của ban tổ chức, chốt hai người MM và 3U nhé.”
“???” Hàn Hựu đang buồn ngủ nghe thấy liền tỉnh hẳn, gãi tai hỏi, “Xin lỗi em nghe không rõ, huấn luyện viên Tiêu nói lại lần nữa hộ em với, ai và ai cơ?”
Tiêu Chính thỏa mãn yêu cầu của hắn, nói lại một lần: “Cậu và MM, có vấn đề gì không?”
“Đương nhiên là vấn đề to đùng rồi!” Hàn Hựu nghe rõ xong liền bật dậy khỏi ghế, “Em chỉ là một chú Support yếu đuối nhu nhược, dựa vào đâu mà bắt em đi đánh solo?! Nhìn lại đi, đây, đây, cả đây nữa, có tới ba vị thần tay siêu to ở đây này sao anh không chọn? Khụ, em bảo nè, hay là anh nghĩ lại cho kỹ chút đi?”
Từng người mà hắn chỉ tay gọi tên đều tỏ vẻ không liên quan đến mình.
Kinh Thần Triết rất bình tĩnh trước kết quả này, thấy Hàn Hựu muốn đùn đẩy trách nhiệm thì cực kỳ quyết đoán cắt đứt quan hệ: “Tôi nghĩ bố trí này cực kỳ tốt, U thần ra sân chắc chắn sẽ không khiến người ta thất vọng, tin là không ai có ý kiến gì đâu.”
Hàn Hựu mặc kệ, chuyển hỏa lực sang hai vị còn lại: “Mấy người bị sao vậy hả? Một đường giữa một AD vậy mà lại bắt một hỗ trợ đi đánh solo? Tôn nghiêm carry để đi đâu hả!”
Trần Lư phủi tay: “Cậu biết mà, trước mặt cậu tôi tình nguyện vứt bỏ tôn nghiêm.”
Lâm Nam cười cười, thể hiện lập trường tiện thể nhắc lại món nợ cũ: “Bình thường đánh solo toàn bắt bọn tôi sao không thấy cậu nhắc đến tôn nghiêm?”
Sau khi thấy những người này tỏ rõ lập trường, Tiêu Chính mới gõ cán bút, bỏ qua hoàn toàn sự giãy giụa phản kháng của Hàn Hựu, nói: “Mọi người đều biết kỹ năng cá nhân của 3U rồi, đơn vị phụ trách cũng biết cậu là người có danh tiếng nhất liên minh nên mới sắp xếp như vậy. Nếu không ai có ý kiến gì nữa thì cứ quyết định vậy đi.”
Trần Lư, Lâm Nam, Kinh Thần Triết: “Tôi không có ý kiến gì nữa.”
Kiều Vi: “Sao cũng được.”
Hàn Hựu hất bàn: “Đm đm đm đm đm đm đm, có còn nhân quyền hay không hả!”
Mọi người đồng loạt đập bàn: “Được rồi, cuộc họp đến đây kết thúc!”
…
Bay suốt đêm ngay trong hôm đó, Hàn Hựu và Lâm Nam trở về gaming house của MAX. Bọn họ tới phòng làm việc của quản lý Tống bàn giao lại nội dung cuộc họp, sau đó mới lết thân về ký túc. Sau khi chúc ngủ ngon với Lâm Nam xong liền đi vào phòng, Hàn Hựu trực tiếp quăng mình xuống chiếc giường êm ái.
Điện thoại rơi xuống giường chịu chấn động mà màn hình bật sáng, Hàn Hựu cứ thế bất động nhìn một lúc mới nhớ ra cái tin nhắn ngắn ngủi nhận được khi vừa đến sân bay, hắn nằm ngửa ra cho thoải mái xong liền mở tin nhắn ra xem, ngón tay điên cuồng bấm.
Nếu bạn đang đọc bộ truyện này ở bất cứ trang web nào khác ngoài wordpress nhà chính “Luân Hồi Vãng Sinh/Dạ Sắc” của mình thì tức là bạn đang tiếp tay cho hành vi ăn cắp công sức của người dịch để trục lợi kiếm tiền. Mình sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào liên quan tới sai lệch nội dung và thiếu nội dung truyện trên các trang đăng lại trái phép. Cảm ơn.
“Đồ đệ đồ đệ, sư phụ về rồi nè, ngủ chưa vậy, nhớ tôi không, đã chuẩn bị sẵn sàng tới thành phố G chứng kiến sự oai hùng hiên ngang của sư phụ chưa! Tôi biết cậu sẽ chấp nhận lời mời tha thiết chân thành của tôi mà, đồ đệ đúng là đỉnh đỉnh đỉnh đỉnh đỉnh đỉnh đỉnh!”
Đã 11 rưỡi đêm, Hàn Hựu vốn cũng tưởng ký túc trường đại học đã sớm tắt đèn, đang chuẩn bị ném điện thoại thì lại cảm nhận được điện thoại rung do tin nhắn tới.
Hử, nhắn lại nhanh vậy? Chưa ngủ sao?
Kinh ngạc mở tin nhắn ra, nhưng chỉ có hai chữ “Ha ha”.
Hàn Hựu nhíu mày.
Tuy không có nhiều nội dung nhưng với ý nghĩa sâu xa của hai chữ này trong từ điển Trung Quốc, hắn không khỏi cảm thấy hình như mình vừa bị đồ đệ thân yêu mỉa mai thẳng mặt.
Dùng ngón chân cái cũng biết vụ này chắc chắn có liên quan đến việc hắn gửi vé xem All-Star.
Có điều không sao cả, chuyện này không hề ảnh hưởng tới sự hăng hái muốn cầm đuốc soi sáng cuộc trò chuyện nhân sinh đêm khuya hoàn hảo của 3U hắn với đồ đệ thân yêu.
“Sao vậy đồ đệ, có ai chọc cậu không vui à? Nói sư phụ nghe, sư phụ đánh nó cho cậu.”
Trong đêm tối, Khâu Mục nằm trên giường nhìn điện thoại cũng tưởng tượng ra biểu cảm gợi đòn không biết xấu hổ của người kia.
Đánh giúp cậu? Đánh kiểu gì? Tự mình đánh mình à?
Nghĩ vậy nhưng cậu cũng không chạy theo chủ đề này nữa, ý tứ đáp lại một câu: “Muộn rồi, ngủ đi.”
Lúc này Hàn Hựu nhắn lại rất nhanh: “Đồ đệ có ngủ được không?”
Chẳng phải trước đó bận đến độ không thèm nhắn tin trả lời cậu sao, giờ lại nhiệt tình như vậy, như thể giờ nhớ đến mới lôi cậu ra chơi đùa? Khâu Mục nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia một hồi, vừa định nhét điện thoại xuống dưới gối, nhưng sau một lúc lại vẫn bật màn hình lên.
“Không ngủ được.”
“Trùng hợp quá, tôi cũng không ngủ được.”
Cách màn hình mà vẫn có thể cảm nhận sau câu nói này là ý cười nồng đậm của người kia.
“Hôm nay anh đi đâu?” Khâu Mục cuối cùng vẫn nói ra khúc mắc mà cậu canh cánh trong lòng cả ngày hôm nay.
“À, tới thành phố S họp vụ All-Star đó. Cậu không biết chứ họp tới họp lui, đám thú đó vậy mà lại bắt một hỗ trợ như tôi đi đánh solo! Quả thực phát điên đúng không!”
Cứ nhắc đến là Hàn Hựu lại khó chịu với vụ đãi ngộ không có nhân quyền hôm nay, tin nhắn bắn ra liên tục.
“Một đứa đường giữa, một xạ thủ, một đi rừng, ba lựa chọn ngon lành như thế còn không muốn! Cậu nói xem đám lãnh đạo có phải đều đến tuổi mà ngớ ngẩn hết rồi không?”
“Thi đấu solo đấy! Bắt hỗ trợ lên sân là cái lý gì, định không nể mặt các khu vực khác hay sao?”
“Tôi đã nhận ra từ khi kết thúc mùa giải vừa rồi, bọn họ đã sớm nghĩ đến cái chủ ý dở hơi này, chẳng qua năm ngoái tôi không để bọn họ thực hiện được, ai ngờ năm nay vẫn không tha cho nhau, đôi khi cũng phải khen thưởng độ nhây của bọn họ.”
“Mà thôi, dù gì cũng chốt rồi, tôi sẽ dốc lòng biểu diễn thật ngầu cho đồ đệ xem ha.”
“Ây, đồ đệ còn đó không, ngủ chưa vậy?”
Sau một đống tin nhắn rung bần bật, Khâu Mục phải chỉnh điện thoại về chế độ yên lặng, sau đó mới trả lời: “Chưa.”
Kỳ thực cậu đang nghĩ lại hồi hai người solo với nhau, người kia rõ ràng mạnh đến kinh dị, chưa kể còn đại diện cho một khu vực thi đấu, để hắn đánh hoàn toàn chẳng thấy có chút vấn đề gì. Đương nhiên cậu cũng chỉ nghĩ ở trong lòng, không ngu xuẩn mà nói ra.
Hàn Hựu xả xong một hồi lại tiếp tục đổi đề tài: “Phải rồi, hóa đơn cậu gửi cho tôi lúc trước có nhầm lẫn gì không? Giờ vé máy bay rẻ vậy à?”
“Có một người bạn cùng phòng khăng khăng muốn tự trả tiền, tiền vé All-Star cũng gửi cho tôi nên bớt đi một khoản.”
“Ồ, là cậu bạn hào phóng của cậu đó à?” Hàn Hựu không thể nhớ được tên nhưng vẫn khắc ghi bữa trưa vô cùng phong phú ngày đó.
“… Ừ.” Trong chốc lát Khâu Mục bỗng nhiên không muốn nhắc đến cái tên Lý Kiệt này.
“Hôm nay cậu mất hứng là vì tôi không báo trước cho cậu sao?”
Khi đọc những lời này, Khâu Mục bỗng thấy sửng sốt, cậu chưa kịp nhắn lại thì đối phương đã gửi thêm một tin.
“Tôi cũng chỉ nghĩ muốn cho cậu ngạc nhiên thôi, cậu thích là tốt nhất, còn nếu không thích thì cứ coi như quà gặp mặt của sư phụ, đem đi tặng cũng không sao cả. Đừng bảo giận sư phụ thật nha?”
“…”
Chẳng hiểu sao oán khí bỗng nhiên giảm đi một nửa.
“Vẫn giận sư phụ à? Hầy.”
“Không…” Khâu Mục trầm mặc mãi mới hỏi, “Tại sao bỗng nhiên lại muốn mời tôi đi xem?”
Bên kia ngừng lại chốc lát, sau đó gửi đi hai chữ: “Đoán xem?”
Lo lắng sáng mai thức dậy sẽ bị spam tin nhắn, cuối cùng Khâu Mục vẫn đáp lại một câu: “Để làm gì?”
“Cậu muốn thi đấu chuyên nghiệp không?”
Ngón tay Khâu Mục đang đặt trên màn hình điện thoại bỗng khựng lại.
Đánh giải chuyên nghiệp? Không chỉ là suy nghĩ, trước khi biết đến người này, cậu thậm chí còn chẳng biết gì về giới eSports chuyên nghiệp. Lúc trước khi ở câu lạc bộ eSports, phó học trưởng từng hỏi cậu có muốn gia nhập team 3 hay không, cậu đã thẳng thừng từ chối, nhưng hiện tại, nếu đổi giải liên trường thành giải đấu LPL chuyên nghiệp thì sao?
Khâu Mục không khỏi nhớ những lần Hàn Hựu thao tác khiến cậu phải khiếp sợ, cùng với cảm giác áp bách khủng khiếp khi đấu với Can lúc trước.
“Tôi, không biết.”
Đúng vậy, không biết, hiện tại đây là lần thứ hai cậu đối mặt với chuyện này, bỗng nhiên cảm thấy có chút hoang mang.
Màn hình điện thoại sáng lên lần nữa nhưng không phải là những câu hỏi dồn dập ép buộc, lời chúc ngủ ngon nhìn qua rất bình thường nhưng dường như lại cất giấu ý tứ sâu xa ấy bỗng trở thành vệt màu duy nhất đọng lại trong bóng đêm.
Đối phương cứ thế chấm dứt cuộc hội thoại nhẹ như không, vậy mà Khâu Mục lại trằn trọc không ngủ nổi.Hết chương 43.