Hộ Thực

Chương 30: Khó chịu



Không được.

Lục Kim cưỡng ép chính mình rời mắt khỏi Triêu Từ, xé toạc những cành lá ướt át trong lòng, vặn hết thảy những cảm xúc đó thành một quả bóng rồi ném ra ngoài, đồng thời nhắm mắt lại, dùng sức nhéo đùi mình.

Đau đớn làm nàng khôi phục một ít lý trí, nàng cần thiết phải khôi phục tinh thần mà lái xe cho thật tốt.

Triêu tiểu thư đã bị thương, mình không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào trên đường đi.

Thời điểm đưa Triêu Từ về nhà, Lục Kim đã ở trong trạng thái rất tồi tệ, nhưng nhiều năm làm việc cường độ cao đã giúp nàng có được thể chất và năng lực nhẫn nại vượt trội.

Lục Kim vừa tập trung lái xe vừa tập trung quan sát hoàn cảnh xung quanh. Trong đêm tối, dù những ngọn đèn đang thắp sáng khắp thành phố đô thị, Lục Kim vẫn chỉ cảm thấy ảm đạm sau khi chính mắt chứng kiến chuyện thế giới này có yêu quái.

Phảng phất như mỗi một khe hở nơi tối đều là nơi các yêu thú làm tổ.

Mặc dù là ban đêm, một số tuyến đường trong thành phố vẫn có nguy cơ bị tắc đường.

Cảm giác buồn nôn cùng cảm giác nóng lạnh làm Lục Kim vô cùng khó chịu, nhưng nghĩ đến Triêu Từ bên cạnh đang nghỉ ngơi, nàng liền một lần lại một lần mà nhắc nhở chính mình, kiên trì thêm chút nữa......

Cuối cùng cũng bình an chạy xe đến khu kiểm soát trước khu nhà Triêu Từ, Triêu Từ đang ngủ suốt chặng đường đột nhiên mở mắt vào đúng lúc này, như thể cô chưa bao giờ thật sự ngủ thiếp đi.

Cô hạ cửa sổ bên ghế phụ xuống rồi quét mống mắt của hệ thống kiểm soát. "Tích" một tiếng, cửa mở ra, Lục Kim lái xe vào con đường núi quanh co, rất nhanh đã tới trước cửa nhà Triêu Từ.

"Tôi đỡ chị xuống." Lục Kim đẩy cửa xe ra, động tác mạnh đến mức nàng thiếu chút nữa đã nôn mửa.

Lục Kim đỡ tay lên cửa xe hồi lâu mới có thể đè ép cảm giác khó chịu xuống lần nữa. Nàng vòng qua thân xe, giúp Triêu Từ mở cửa xe, nắm lấy cánh tay cô, cẩn thận kéo cô ra ngoài.

"Cảm ơn Lục tiểu thư." Triêu Từ mượn sức của Lục Kim, chậm rãi xuống xe.

Lục Kim đưa cô vào nhà, đèn trong nhà đều đồng loạt bật sáng lên ngay khi cảm nhận được chủ nhân đã trở về, nhưng cũng rất rõ ràng, trong căn nhà lạnh lẽo vẫn không có ai khác, ngay cả cô quản gia bị thương kia cũng không thấy đâu.

Triêu Từ ngồi trên sofa không có tựa lưng, đối diện với bức tranh khổng lồ kia. Cô quay lưng về phía Lục Kim, bắt đầu tiễn khách bằng giọng điệu lạnh nhạt xa cách:

"Cảm ơn Lục tiểu thư đã đưa tôi về nhà. Hôm nay em cũng rất mệt, hãy về nhà nghỉ ngơi đi. Thứ lỗi cho tôi hiện tại thân bất do kỷ, không có cách nào đưa em về, đành phải phiền em tự trở về rồi."

Sau khi Triêu Từ nói xong, người phía sau cô cũng không hề nhúc nhích.

Không có một tiếng bước chân nào, ngay cả tiếng thở cũng nhỏ đến mức khó có thể phát hiện được.

Có phải Kim Kim đang tức giận do mình kêu em ấy đi hay không?

Triêu Từ khẽ thở dài một tiếng trong lòng.

Nhưng thật sự không thích hợp để Kim Kim ở lại, Triêu Từ cũng không muốn nàng tiếp tục nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Càng quan trọng hơn là, dưới tình huống tiêu hao quá nhiều yêu khí, một khi cô mất đi lý trí, để nàng ở lại bên người mình mới là quyết định nguy hiểm nhất. Ngay cả Tiểu Túc có 500 năm tu vi cũng không đỡ nổi một kích của cô, huống chi là Kim Kim đang ở trong thân xác người phàm.

Đi nhanh đi, Kim Kim......

Triêu Từ nhắm mắt lại, một mình đối mặt với nỗi đau quen thuộc.

Người phía sau cuối cùng cũng động đậy, nhưng thay vì tránh xa cô, nàng lại tiến lại gần.

Triêu Từ lại mở to mắt ra, phát hiện Lục Kim đã đi tới phía sau mình.

"Triêu tiểu thư, cô quản gia kia của chị đâu? Chị bị thương nghiêm trọng như vậy, không có người chăm sóc thì sao mà được?" Lục Kim hỏi, "Tôi...... có thể ở lại chăm sóc chị không?"

Triêu Từ không trả lời.

Thấy Triêu Từ không trả lời mình, Lục Kim suy nghĩ, nếu tiếp tục kiên trì ở lại qua đêm thì cảm giác da mặt mình có chút dày.

Nhưng giờ phút này, nàng không cảm thấy da mặt mình quan trọng hơn so với an nguy của Triêu Từ.

Lục Kim không biết rốt cuộc là Triêu Từ đang băn khoăn cái gì, nhưng nàng chỉ biết, Triêu Từ vì để ý đến an nguy của nàng mà không ngần ngại tự làm tổn thương chính mình, thậm chí phản ứng đầu tiên của cô sau khi bị thương là giấu đi để không làm cho nàng phải lo lắng.

Dù thế nào đi chăng nữa, Lục Kim cũng không thể bỏ mặc ân nhân cứu mạng của mình được.

Lục Kim suy nghĩ một chút, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng không mấy thành thạo nói: "Đột ​​nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cũng có chút sợ hãi...... Có thể ở lại bên cạnh Triêu tiểu thư, tôi ít nhiều gì cũng có thể cảm thấy yên tâm hơn. Không phải Triêu tiểu thư đã nói, tôi sẽ ở cùng một chỗ với chị trong khoảng thời gian này rồi sao? Những lời này còn tính đúng không?"

Triêu Từ vẫn không trả lời, nhưng bởi vì Lục Kim ôn nhu kiên trì, thân thể lạnh băng của cô có một tia dấu hiệu ấm lên.

Hóa ra ngôi nhà này không được thao tác bằng ứng dụng.

Tất cả món ăn ngon, bộ đồ ngủ gọn gàng cùng bồn tắm nước nóng, đều trở nên trầm lặng khi Triêu Từ cạn kiệt năng lượng, làm cho căn nhà vốn đã lạnh lẽo càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Vậy ra trước đây, tất cả đều do Triêu Từ dùng năng lực phi thường của cô ấy để chuẩn bị cho mình sao?

Hơn nữa, vào thời điểm Dương Thư Kỳ đột nhiên tập kích, cô ta đã hút thứ gì đó ra khỏi người mình, sau đó mình lập tức cảm thấy lạnh lẽo, nhưng khi Triêu Từ áp chế Dương Thư Kỳ, thứ cô ấy dùng chính là lửa, bọn họ còn nói tới lửa đỏ nào đó. Chẳng lẽ...... những năm gần đây, thân thể mình không sợ lạnh cùng với thường hay ngửi thấy mùi cháy khét, tất cả đều đến từ...... Triêu Từ? Nghĩ đến đây, Lục Kim chỉ cảm thấy khó tin, không khỏi tự chê cười chính mình suy nghĩ quá nhiều.

Mặc dù Triêu Từ thật sự là một sinh vật không phải người, lại còn có thể điều khiển lửa, cô cũng không cần thiết phải mất công vì một người lạ, hoặc là một người lạ cô không quá thích.

Lục Kim vốn là muốn đỡ Triêu Từ vào phòng để cô nghỉ ngơi, sau đó giúp cô pha nước nóng, làm đồ ăn cho cô.

Nàng không biết Triêu Từ sẽ tự trị thương bằng cách nào, nhưng việc lấp đầy dạ dày trước vẫn luôn không sai, dù sao phải có sức lực mới có thể làm được việc khác.

Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Triêu Từ không muốn vào phòng ngủ, đề nghị rằng nằm một hồi trên sofa là được rồi, cũng nói không muốn ăn cơm, chỉ phiền Lục Kim đi chuẩn bị bồn nước tắm.

Lục Kim đành phải kê hai cái gối dưới đầu cô, trước tiên để cô nghỉ ngơi trên sofa.

Triêu Từ nằm nghiêng trên ghế sofa, hai tay lót giữa gương mặt và gối, đôi chân thon dài hơi thu vào, mắt nhắm nghiền, yên lặng nằm yên. Giống như một con động vật ăn thịt sau khi tiêu hao sức lực quá mức, cô tạm thời thu liễm những chiếc răng nanh và móng vuốt sắc nhọn của mình để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nhưng nhìn lại khuôn mặt của cô, có lẽ là do quá mệt mỏi nên biểu cảm lạnh nhạt hoặc mỉm cười đều không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn lại khuôn mặt mệt mỏi mang theo cảm giác yếu ớt không thể kiềm chế, hoàn toàn khác hẳn với lúc dùng thủ đoạn tàn nhẫn đã suýt chút nữa giết chết Dương Thư Kỳ.

Mái tóc dài xõa trên ghế sofa, cô nhìn giống như một bệnh nhân cực kỳ yếu đuối, vừa mỏng manh vừa xinh đẹp, y như là một tác phẩm nghệ thuật được khắc họa vô cùng tinh xảo và khéo léo.

Ánh mắt của Lục Kim đăm đăm nhìn Triêu Từ, hơi nóng kia lại bắt đầu quấy phá nàng, nàng nhanh chóng quay mặt đi, bước vào phòng tắm.

Sau khi điều chỉnh nước đến nhiệt độ dễ chịu nhất, nước ấm chảy vào bồn tắm, Lục Kim đứng sang một bên, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.

Nóng quá.

Mặc dù cố gắng giải phóng những suy nghĩ kia, nhưng cũng không biết tại sao, dù cho nàng có làm gì, cố gắng phân tán sự chú ý của mình đến đâu, nhất cử nhất động của Triêu Từ vẫn bám chặt trong đầu nàng.

Đôi mắt thâm tình cùng che giấu tâm sự kia quấy đến toàn thân nàng nóng lên.

Lục Kim hít một hơi thật sâu trong phòng tắm đầy hơi nước. Khi ngẩng đầu, nàng nhìn thấy khuôn mặt của mình trong gương đã ửng đỏ không biết từ khi nào.

Không hiểu sao, nàng lại nhớ đến những gì Triêu Từ đã nói khi đe dọa Dương Thư Kỳ ở khách sạn.

"Ngươi thương tổn đến bảo bối của ta mà còn muốn sống, có chuyện tốt như vậy sao?"

Cô ấy gọi mình là...... bảo bối.

Lục Kim che mặt lại, trong lòng tràn ngập cảm giác xen lẫn giữa ngọt ngào và chua xót.

Nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao, Lục Kim có chút choáng váng hoa mắt. Không thể tiếp tục ở trong phòng tắm được nữa, nàng sợ chính mình sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.

Bám tường bước ra ngoài, không biết có phải vì phòng tắm quá nóng hay không, hiện giờ nàng càng trở nên bối rối hơn, mọi thứ trước mắt giống như bị ngăn cách bởi tấm kính ẩm ướt của phòng tắm.

Nàng vô cớ run lên, phảng phất như âm thanh duy nhất còn sót lại trên thế giới này là tiếng hít thở nặng nề của nàng.

Có một cảm xúc khó có thể giải thích đang xâm chiếm mọi dây thần kinh của nàng, hơi nóng chui vào các giác quan, cảm giác muốn ôm một ai đó trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Chuyện gì đang xảy ra với mình? Mình bị làm sao thế này......

Lục Kim loạng choạng đi về phía trước, cảm giác nhạy cảm và run rẩy bất thường đã chiếm cứ hết suy nghĩ của nàng.

Nàng thậm chí còn không thể nghĩ tới đây có thể là do mị thuật còn sót lại trong thân thể quấy phá, thậm chí còn mơ hồ quên mất chuyện Triêu Từ vẫn đang nghỉ ngơi trên sofa mà bổ nhào lên trên sofa, chống ở bên người Triêu Từ.

Cú va chạm nhẹ này của nàng khiến chiếc ghế sofa rung lên. Triêu Từ chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Lục Kim đang gần trong gang tấc, trên khuôn mặt nàng còn có một chút hồng nhạt.

"Kim Kim."

Triêu Từ vừa rồi còn đắm chìm trong giấc mơ, nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi họ ở bên nhau kia, cho nên khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lục Kim, cô không thể phân biệt được đâu là hiện thực đâu là giấc mơ, theo bản năng mà buột miệng thốt ra xưng hô quen thuộc nhất.

"Triêu tiểu thư......" Lục Kim mở miệng, giọng nói vô cùng mềm mại, như thể chỉ cần có ai chạm vào liền sẽ vỡ ra.

Nếu đặt ở trường hợp ngày thường, âm thanh như vậy khẳng định sẽ dọa cho bản thân nàng sợ hãi, nhưng bởi vì sau khi trị liệu cho Triêu Từ và Hà Thiên Minh, ý thức cũng bị mị thuật làm cho mất khỏi tầm kiểm soát, hiện giờ còn nhìn người mà mình luôn ngưỡng mộ.

Ánh mắt mê ly tựa như đang mở của Triêu Từ chỉ giằng co trong nửa giây, rất nhanh cô liền nhận ra Lục Kim có gì đó không ổn. Cô nhìn chăm chú, ý thức lập tức trở nên tỉnh táo.

"Lục tiểu thư?" Triêu Từ ngồi dậy, hỏi nàng, "Em làm sao vậy?"

"Tôi...... làm sao vậy?"

Lục Kim gần như quên mất là mình đang chống trên ghế sofa bằng cả hai tay. Nàng ngơ ngác giơ hai tay lên, che khuôn mặt nóng bừng để không cho Triêu Từ nhìn ra mình khác thường khi bị cô hỏi một câu này, bởi vậy nên liền mất đi chống đỡ mà ngã lên trên ghế sofa.

"Cẩn thận!" Triêu Từ lập tức tiến lên bảo vệ nàng, vững vàng kéo nàng vào trong ngực.

Sau một tiếng va chạm nhẹ, Lục Kim chậm rãi ngẩng đầu lên từ vòng tay của Triêu Từ.

Triêu Từ nhìn thấy tia nước gợn sóng trong mắt nàng, thầm nghĩ "không được", bây giờ bọn họ không thể ở bên nhau được.

Trước khi cô kịp thực hiện bất kỳ biện pháp nào, Lục Kim đã vòng hai tay quanh người cô, ôm lấy cô.

Động tác muốn rút ra của Triêu Từ lập tức bị Lục Kim ngăn lại.

"Triêu tiểu thư......" Lục Kim run rẩy gọi tên cô, sau đó thở hổn hển mấy lần, cau mày, ậm ừ, giọng khàn khàn nói: "Tôi cảm thấy khó chịu quá."

"Ừm, tôi biết tôi biết." Triêu Từ vuốt ve sau đầu nàng, đau lòng dỗ dành, cố gắng xoa dịu sự khó chịu trong nàng, "Lục tiểu thư đây là bị yêu khí lây dính, tâm trí bị ảnh hưởng. Tất cả những thứ này đều là ảo giác thôi, cần em phải có ý chí kiên định mới được. Nhịn một chút, tôi giúp em......"

Lời nói đột ngột dừng lại, Lục Kim đột nhiên đưa tay lên trên, lập tức vòng qua cổ cô, thu hẹp khoảng cách giữa hai người một cách khêu gợi.

Mùi hương trên cơ thể Lục Kim lập tức xâm chiếm khứu giác của Triêu Từ.

Nhìn thấy cả hai chuẩn bị cùng nhau nằm xuống ghế sofa, Triêu Từ nhanh chóng lấy lại thăng bằng.

Nhưng bởi vì yêu lực của cô bị tiêu hao quá nhiều, lúc này cô còn bị Lục Kim đang dính mị thuật dây dưa đến mức làm cho trong lòng rối loạn, nếu xử lý không thỏa đáng thì rất có thể sẽ làm Lục Kim bị thương.

Càng làm cho cô khó nhịn chính là, dưới tác dụng của mị thuật, hơi thở của Lục Kim trở nên thơm ngọt hơn bao giờ hết, cả không gian tràn ngập mùi hương máu thịt của nàng. Mặc dù Phệ Tâm Cổ vẫn đang ăn trái tim cô, nhưng cơn đau đã hoàn toàn bị cảm giác thèm ăn bao trùm

"Lục tiểu thư, như vậy không được đâu."

Xương tai lại bắt đầu run rẩy mà giật lên, sắp biến thành tai thú, răng nanh cũng nóng lòng muốn nếm thử. Triêu Từ nhắm mắt nín thở, chỉ ôm lấy nàng, không cho nàng di chuyển để rồi tự làm tổn thương chính mình. Cô không nhìn nàng, tập trung toàn bộ sức lực và ý chí, cưỡng ép bản thân khôi phục lại hình dáng con người.

Sắc mặt Triêu Từ đỏ lên, cảm thấy Lục Kim cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút dưới sự trấn an của mình. Cô cụp mắt xuống, có chút không tập trung nhìn người trong ngực.

Lúc này, Lục Kim cũng đang ngoan ngoãn nhìn cô, đôi mắt nhạy bén mang theo chút cao ngạo ngày thường, giờ phút này chỉ còn lại mềm mại.

Triêu Từ bị ánh mắt này của nàng nhìn đến gần như mất đi lý trí.

Lục Kim nắm tay cô, hai mắt ướt át có chút trống rỗng, thậm chí còn không biết chính mình đang làm cái gì. Nàng hoàn toàn dựa vào bản năng, dẫn dắt đầu ngón tay của Triêu Từ ấn lên trên môi mình.

Đầu ngón tay cảm nhận được hơi ấm trên đôi môi mềm mại của Lục Kim, Triêu Từ cong lưng, muốn rút ra: "Lục tiểu thư, như vậy thật sự không thể."

Ánh mắt của Lục Kim càng thêm mê hoặc, nàng hoàn toàn làm lơ lời nói của Triêu Từ, trực tiếp nuốt ngón tay của cô vào trong miệng.

"......"

Ánh mắt của Triêu Từ tối sầm lại, cô nắm lấy cổ tay Lục Kim, dùng sức ấn thân thể mỏng manh của nàng trên sofa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.