Hổ Tế

Chương 1870: 1870





“Con mẹ nó, tao liều với mày!” Tôn Bằng từ dưới đất đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu, như có quỷ lao về phía Dương Tiêu lần nữa.

Theo quan điểm của cậu ta, Dương Tiêu chỉ là phế vật vô dụng, nếu phải ngồi tù thì cũng phải do Dương Tiêu ngồi tù thay mình, như vậy mới phản ánh được giá trị của phế vật.

Thân phận cậu ta cao quý hơn cả Dương Tiêu, dựa vào đâu mà phải chịu sự sỉ nhục như vậy? Tôn Bằng càng nghĩ càng tức giận, muốn trả lại tất cả sự sỉ nhục mà nhóm người trong phòng giam đã làm cho Dương Tiêu, để Dương Tiêu cảm nhận được cái gọi là đau muốn chết.

Tôn Bằng nắm chặt tay hung hăng đập vào mặt Dương Tiêu, cậu ta ra tay tàn nhẫn, muốn tung một cú đấm vào đầu Dương Tiêu.

Bốp!
Tuy nhiên, ngay khi Tôn Bằng đến gần Dương Tiêu, ánh mắt của Dương Tiêu lập lòe, như thể đang sắp có sắm sét, anh đã đánh vào mặt Tôn Bằng.

Tôn Bằng kêu lên rồi lại ngã xuống đất, cú đấm của Dương Tiêu không hề nhẹ, suýt chút nữa đã khiến cậu ta gãy hàm răng bên trong.

Tôn Bằng tức giận nhìn Dương Tiêu: “Phé vật, mày dám đánh tao? Tao phải lấy mạng của mày!”
“Lấy mạng của tôi? Cậu cho rằng mình là cái thá gì? Nếu không phải tôi không muốn so đo với nhà cậu, nếu không, kết cục của nhà cậu sẽ còn thảm hơn cậu gấp mười lần!”

Dương Tiêu lạnh lùng nói.

Lần này, Dương Tiêu xuất chiêu, thân hình mạnh mẽ như hổ xuống núi, hung hăng đá vào ngực Tôn Bằng.

Dương Tiêu chủ động ra đòn, cực kỳ kinh người, toát ra vẻ cưỡng chế đáng sợ, khiến cho nhóm tù nhân trong phòng giam đều kinh hãi.

Tôn Bằng bị đá vào người ngã xuống tại chỗ, Tôn Bằng vừa ngắng đầu lên, Dương Tiêu lại đánh vào mặt Tôn Bằng, Tôn Bằng hộc máu mũi.

Tôn Bằng tức giận nói: “Dương Tiêu, đồ đê tiện, dám ra tay với tao, mày không sợ chú dì sẽ giết mày hả?”
Dương Tiêu khinh thường nói: “Đồ đê tiện? Tôi sinh ra đã tự do như vậy, ai dám chỉ tay năm ngón?”
Nghe những lời của Dương Tiêu, mắt của tất cả các tù nhân trong toàn bộ phòng giam đều sáng lên.

Đúng! Tôi sinh ra đã tự do như vậy, ai dám chỉ tay năm ngón?
Tuy rằng không biết Dương Tiêu có thân phận gì, nhưng từ thái độ của Tôn Bằng, Tôn Bằng này thực sự khiến người khác rất chán ghét.

“Tao chỉ tay năm ngón đấy thì sao? Mày chỉ là đồ đê tiện!”

Tôn Bằng không chịu buông Dương Tiêu tức giận nói.

Cậu ta không tin Dương Tiêu lại dám tàn nhẫn giết cậu ta, trong mắt cậu ta, Dương Tiêu hoàn toàn là tên phé vật, nếu dám đánh cậu ta, thì chính là tìm chết.

Dương Tiêu giễu cọt trong lòng, anh nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn, nhưng không ngờ Tôn Bằng vẫn kiêu ngạo, độc đoán.

Đây là phòng giam, Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc không ở, Dương Tiêu thực sự không ngại cho Tôn Bằng này một bài học xương máu.

Bốp bốp!
Dương Tiêu đánh vào đầu Tôn Bằng hai phát, đánh Tôn Bằng chảy máu mũi tung toé.

Tôn Bằng tràn đầy tức giận, cậu ta lại chống cự, Dương Tiêu trực tiếp xách cổ Tôn Bằng, xách Tôn Bằng lên như con gà nhỏ.

Bị một lực mạnh của anh khóa cổ khiến Tôn Bằng suýt tắt thở.

“Phé… phế vật, thả tao raI” Chỉ trong vài giây, sắc mặt Tôn Bằng tái nhợt.

Cậu ta cố gắng giãy dụa nhưng nhận ra hai tay của Dương Tiêu giống như một cái kìm lớn, kẹp chặt cậu ta, khiến cậu ta không thể cử động được.

Dương Tiêu không quan tâm Tôn Bằng chống cự như thế nào, vì Tôn Bằng đã gây ra rắc rối nên cậu ta phải trả giá cho hành vi ngu ngốc của mình..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.