Hổ Tế

Chương 1859: 1859





Phẩm chất của Tôn Bằng hai người đều không rõ sao?
Chuyện này không liên quan gì đến Dương Tiêu!”
“Tôi không quan tâm, tôi không quan tâm, gia đình các người phải có trách nhiệm, là thằng phế vật này để Bằng Bằng lái xe.” Tôn Phú Quý sóng chết cắn lấy Dương Tiêu.

Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc không ngờ Tôn Phú Quý lại vô liêm sỉ như thế, vậy mà bây giờ còn cắn lại bọn họ.

Kim Đại Chung nghe mà lỗ tai sắp nổi chai sạn: “Đủ rồi!
Hai nhà các người ai trả tiền? Ở đấy mà hắt mực đen! Lát nữa ông đây còn có chuyện phải làm! Nán lại mấy phút mắt hợp đồng mấy nghìn vạn không đơn giản như hai trăm vạn này đâu!”
Cảm nhận được cơn tức giận dữ dội của Kim Đại Chung, Triệu Cầm và Tôn Phú Quý đều im lặng.

Bọn họ biết Kim Đại Chung không nói đùa, người ta thực sự có được hợp đồng trị giá nghìn vạn chỉ trong vòng máy phút.


“Là người nhà bọn họ tông phải, đương nhiên là nhà bọn họ tới bồi thường!” Triệu Cầm lập tức chỉ vào Tôn Phú Quý.

Tôn Phú Quý sững sờ, ông ta lập tức chỉ vào Dương Tiêu: “Là thằng phế vật này cố ý để Bằng Bằng lái xe, Bằng Bằng đâm phải người ta là do thằng phế vật này, muốn tiền thì đi tìm cậu tai”
Dương Tiêu thật sự không nói nên lời, Triệu Liên đã ngất đi, những người này còn có tâm tư ở chỗ này trốn tránh.

Máu chó nhất là bọn họ còn đồ lên đầu anh.

Đối mặt với tình huống này, Dương Tiêu chỉ muốn nói một câu: Cây không cần da thì không nghi ngờ gì sẽ chết, con người không biết xấu hỗ thiên hạ vô địch.

Lúc này, trên trán Tôn Phú Quý đổ đầy mồ hôi lạnh, hai mắt đỏ ngầu nhìn Triệu Cầm: “Không lẽ các người thật sự: thấy chét không cứu?”
“Rút dao giúp đỡ là tình cảm, thấy chết không cứu là bổn phận!” Triệu Cầm trả lời trực tiếp.

Hai trăm vạn là số tiền không nhỏ, cả nhà bọn họ tiết kiệm cả đời cũng chỉ được đến 60 vạn.


Lúc đó bọn họ đang định mua một căn nhà mới, ai biết lúc này Đường Kiến Quốc đã lái xe đâm phải người ta, bỏ ra tất cả đồ đạc trong nhà, Đường Kiến Quốc không có tiền chữa trị chân, bị tật cho đến bây giờ.

Đường Kiến Quốc trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Dương Tiêu, tao nghĩ là mày cố ý làm thế, mày không biết Tôn Bằng không có bằng lái xe sao? Tao thấy là do mày cối ý hãm hại Bằng Bằng.”
Dương Tiêu càng không nói nên lời, chuyện này không liên quan gì đến anh, đều là do một mình nhà này tạo ra, tại sao lại luôn tự trách anh?
“Bố, sao bố có thể nói như vậy với Dương Tiêu?” Đường Mộc Tuyết thực sự bị Đường Kiến Quốc chọc tức.

Triệu Cầm hung ác nhìn Dương Tiêu: “Bảo mày đi đón người lại gây ra chuyện lớn như này, thật sự được việc thì ít hỏng việc thì nhiều!”
“Đúng, đúng, chính là thằng phế vật này có ý hãm hại, chị, anh rẻ, tội này thằng phế vật này nhất định phải gánh chịu!” Tôn Phú Quý sống chết không tha cho Dương Tiêu.

Đối với hai nhà bọn họ mà nói hai trăm vạn không phải là số tiền nhỏ, đương nhiên cả hai nhà bọn họ đều không chịu chỉ.

“Quá đáng, các người thật quá đáng, sao có thể để Dương Tiêu gánh chịu trách nhiệm này?” Đường Mộc Tuyết thất vọng đến cực điểm với cha mẹ và Tôn Phú Quý.

Dương Tiêu cười nhẹ: “Mộc Tuyết, đừng tức giận, anh sẽ nói chuyện với ông chủ Kim, xem xem có thể nhận bảo hiểm không!”
Kim Đại Chung hiểu ý Dương Tiêu, anh ta đá lên người Tôn Phú Quý một cái, Tôn Phú Quý mắt cảnh giác bị Kim Đại Chung đá như một con chó ăn cứt..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.