Hổ Tế

Chương 1692: 1692





Đường Mộc Tuyết lúc này đang ngồi trên ghé lái phụ, nhíu mày nói: “Ba, mẹ, những lời Dương Tiêu nói đều là sự thật, nhà mới của chúng ta quả thật nằm trong khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh.”
“Điên rồi, Mộc Tuyết con cũng điên theo tên phế vật này hay sao?” Triệu Cầm thắt thanh hét lên.

Bà căn bản không tin Dương Tiêu không hề có năng lực mua được nhà bên trong khu vực biệt thự ven hồ Nhạn Minh, nếu như Dương Tiêu quả thật có thực lực đó, vậy thì cần gì ở Đường Gia ẩn nhẫn hơn năm năm nay?
Sau khi tất cả mọi người đều đã đến trước cổng chính khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh, nháy mắt Đường Hạo không ngừng nháy điên cuồng, hắn ý thức được Dương Tiêu thật sự đã lái xe đến khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh.

Hắn đạp chân ga đuổi theo chiếc xe Dương Tiêu, mở cửa sổ xe hung hãn hét lên: “Dương Tiêu, tên phề vật vô dụng nhà anh đang làm cái gì vậy? Có biết nơi này là nơi nào hay không?”
Dương Tiêu cũng hạ cửa sổ xe xuống lạnh nhạt nói: “Thật ngại quá, chúng ta đến đúng chỗ rồi, nhà mới chúng tôi mua chính là ở bên trong.”
Lời nói này, khóe môi Đường Hạo hung hăng co giật một phen.

Cậu mẹ nó vậy mà lại mua nhà ở nơi này? Tôi tin cậu mới là lại Nguyện vọng lớn nhất của bà nội chính là có thể dẫn dắt Đường Gia vươn lên vị trí hào môn đệ nhất, sau đó định cư ở khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh.


Đến nay, khoảng cách với vị trí hào môn đệ nhất đã gần ngay trước mặt, nhưng việc có thể mua nhà ở nơi này ngược lại xa xôi không có thời kỳ.

Mặc dù trong tay Đường lão thái thái có tiền tiết kiệm hơn vài chục triệu nhân dân tệ, nhưng bà căn bản không dám đụng đến khoản tiền tiết kiệm này, cũng vì ai có thể dự đoán được Đường Gia sau này có phải gặp phải phiền phức gì lớn hay không.

Lại nói, một chút tiền tiết kiệm trong tay của Đường lão thái thái chỉ đủ mua căn biệt thự giá thấp nhất trong khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh mà thôi, căn bản không đủ mua được căn biệt thự xa hoa ở đây.

Đường lão thái thái tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, bà xem như đã nhìn ra được Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết chính là cố ý khiến cho bọn họ mất mặt.

Chỉ cần là người bản địa tại thành phố Trung Nguyên đều sẽ biết rằng năng lực bảo vệ của khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh cực kỳ mạnh mẽ, bọn họ căn bản không dám tự tiện tiền vào, chứ đừng nói bước vào.

Đường lão thái thái thấp giọng nói: “Hạo Hạo, dặn dò đội xe đảm bảo một khoảng cách nhất định, nếu như bảo vệ của khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh nổi giận, chúng ta lập tức rời khỏi, để lại Đường Mộc Tuyết cùng tên phế vật kia hứng chịu cơn tức giận của bảo vệ nơi này.

“Vâng, bà nội!” Đường Hạo trịnh trọng nói.

Dưới sự hướng dẫn của Đường Hạo, đội xe của Đường Gia toàn bộ đều cách chiếc xe Maserati của Dương Tiêu khoảng một cây số, chỉ sợ rằng lát nữa sẽ gặp phải tai bay.

vạ gió.


Mi mắt một đám người dòng chính Đường Gia không ngừng nháy điên cuồng, bọn họ thật sự không ngờ được rằng Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết thật sự sẽ dẫn bọn họ đến nơi này.

“Đường Mộc Tuyết thật sự muốn tự chuốc lấy nhục hay sao? Cả đời này của cô ta làm sao có thể mua được một căn biệt thự ở nơi này được chứ, kiếp sau cũng không có khả năng!”
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi xem Đường Mộc Tuyết này chính là đã tự kiêu rồi, đợi lát nữa bị nhân viên bảo vệ nơi này vô tình đuổi ra ngoài, xem cô ta ăn nói như thế nào.”
Mười mấy người Đường Gia không một ai nguyện ý tin tưởng hai người Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu có thể mua nhà ở nơi này, khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh chính là sự tồn tại khát khao của Đường lão thái thái!
Nếu như để Đường lão thái thái có thể sống ở nơi này vài ngày, vậy thì bà có chết cũng nhắm mắt được.

“Tiêu rồi, tiêu tùng rồi! Chúng ta thật sự bị tên phế vật này.

hại chết rồi.” Triệu Cầm ngồi phía sau, nhìn thấy chiếc xe từ từ tiền đến cổng chính khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh, giọng nói bà không ngừng run rầy vang lên.

Sắc mặt Đường Kiến Quốc trắng bệch, ông cũng biết rằng nếu như lát nữa bị vạch trần lời nói dối sẽ phải đối diện với hậu quả như thế nào.

Nhìn Dương Tiêu đang từ từ lái xe tiền vào cổng chính khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh, ông hung hăng nói: “Rất tốt!

Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu, hai người chết chắc rồi!”
“Không biết tự lượng sức mình!” Đường lão thái thái khinh thường nói.

Cả đám người dòng chính Đường Gia trên mặt chỉ có sự khinh bỉ cùng coi thường, bọn họ chính là ngồi chờ Đường Mộc Tuyết cùng Dương Tiêu bị tống cổ ra ngoài.

Sau đó, vào giây kế tiếp, trước mắt mọi người diễn ra một khung cảnh khiến người khác đờ đẫn ngây ngốc cả người.

Chỉ nhìn thấy nhân viên bảo vệ khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh trực tiếp cho người vào, còn cung kính nói: “Chào.

buổi sáng Dương tiên sinh!”.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.