Hổ Tế

Chương 148



Chương 148

Trông thấy đến tận giờ phút này rồi mà

Đường Hạo còn chĩa mũi dùi về phía Đường Mộc Tuyết, bà nội Đường tức điên cả lên.

Đến tận lúc này rồi mà còn trốn tránh trách nhiệm, đẩy cho Đường Mộc Tuyết, bà ta hận không thể điên cuồng đánh Đường Hạo một trận tơi bời.

“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hạo Hạo, cháu phải nói rõ ràng lại cho bà nghe!” Bà nội Đường thật sự nỗi điên lên rồi.

Nếu nhà họ Hoa thưa kiện với nhà họ Đường thật thì nhà họ Đường đang vi phạm hợp đồng, chắc chắn sẽ không thể thắng kiện được.

Thêm vào đó, gia sản nhà họ Hoa lớn, sự nghiệp lớn, một nhà họ Đường ở tầng lớp nhị lưu không thể so sánh được. Nhưng nếu nhà họ Hoa muốn lật đỗ nhà họ Đường, trái lại rất đơn giản.

Ý thức được sự tình thật sự đã trở nên quá lớn, mồ hôi lạnh trên trán Đường Hạo rơi xuống từng giọt lớn. Anh ta không giấu giết gì nữa, kể lại toàn bộ từ đầu đến cuối sự việc.

Bà nội Đường nghe xong thì tức đến mức suýt ngất: “Hồ đồ!

Hạo Hạo, cháu hồ đồ quá! Cháu muốn làm bà già này tức chết hay sao?”

Đường Hạo bị dọa đến trắng cả mặt, anh ta hoảng sợ nói: “Bà nội ơi, bà nội ơi bây giờ phải làm sao? Nhà họ Đường tiêu đời rồi phải không ạ? Có phải cháu sẽ phải ngồi tù hay không?”

Đám người dòng chính của nhà họ Đường cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh. Họ không ngờ Đường Hạo lại to gan như vậy, dám giở trò dối trá trong thương vụ hợp tác với nhà họ Hoa.

Bà nội Đường sắp bị Đường Hạo làm tức chết rồi. Cấp thiếu thuốc cho người ta thì cũng thôi đi, con cung cấp sản phẩm không hợp quy cách cho người ta. Chuyện cung cấp sản phẩm không hợp quy cách này chính xác là nện luôn vào biển vàng của nhà họ Hoa một cú, chỉ cần mượn chuyện này thôi là người ta có thể diệt chết mình rồi.

Chặt còn đường tiền tài của người ta thì chẳng khác nào giết cha giết mẹ người ta cả.

Lúc này, bà nội Đường rốt cuộc cũng hiểu tại sao nhà họ Hoa lại không kết toán nợ với nhà họ Đường, cũng biết vì sao lúc trước mình lại bị nhà họ Hoa đánh đuổi ra ngoài một cách vô tình.

Nếu đổi lại là mình thì có lẽ đã sớm khiển trách mạnh người ta, nhà họ Hoa cũng không nói toạc ra chân tướng là đã cực nễ mặt nhà họ Đường rồi.

Nghĩ đến việc nhà họ Đường đang đuối lý, phải đối mặt với nguy cơ phá sản trong gang tắc, hai mắt bà nội Đường tối sầm lại, ngã đập đầu xuống đất.

“Bà nội!” Trông thấy bà nội Đường ngã xuống, đám người có mặt ở đây đều hoảng hốt, vội vàng chạy đến đỡ.

Trông thấy tình cảnh này, Đường Hạo trợn trừng hai mắt. Anh ta có nghìn ngờ vạn ngờ cũng ngờ ngờ sự tình sẽ đi đến bước này.

Hồi hận, sự hối hận vô cùng vô tận tự nhiên sinh ra trong lòng Đường Hạo.

Anh ta biết nhà họ Đường trước mắt nhà họ Hoa không thể chống cự chút nào. Nghĩ đến việc nhà họ Đường sắp phá sản, nghĩ đến việc mình sắp đối mặt với hiểm họa chốn lao tù, Đường Hạo sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.

Đám người dòng chính nhà họ Đường đều nhức nhối, chỉ mũi Đường Hạo mắng ầm lên.

“Đường Hạo, không ngờ cậu lại to gan như vậy. Cậu muốn khiến bà nội tức chết hay sao? Cậu muốn đạp đổ toàn bộ nhà họ Đường hay sao?”

“Đúng thế, Đường Hạo, cậu quá vô sỉ. Cậu trộm dược phẩm còn chưa tính, còn nói xấu sau lưng Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, tôi còn xấu hỗ hộ trước hành vi của cậu.”

Tất cả mọi người đều hoảng hết cả lên, bọn họ biết, một khi nhà họ Đường phá sản thì họ cũng sẽ trở thành chó khóc nhà có tang.

Cả người Đường Dĩnh như hóa đá, sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trong lòng ngập tràn sợ hãi.

Nếu không có tán cây to là nhà họ Đường che chở thì cô ta chẳng khác nào mấy em gái bình thường tối tối chen chân vào rạp chiếu phim mà mơ mộng cả.

Đường Hạo sợ hãi nói: “Bà nội, chuyện này chắc chắn là do Đường Mộc Tuyết trả thù, chắc chắn là Đường Mộc Tuyết gây ra để báo thù. Cô ta câu được tiểu vương tử thổi sáo , bảo tiểu vương tử thổi sáo ra mặt để đòi tiền nợ nhà họ Hoa, tiện thể bảo nhà họ Hoa đối phó với nhà họ Đường chúng ta. Đúng, chắc chắn là vậy, chắc chắn là như vậy đấy!”

Bà nội Đường đau lòng như dao cắt. Lúc này, bà ta cảm giác nếu so Đường Hạo với Đường Mộc Tuyết thì Đường Hạo đúng là chẳng đáng để nhắc đến.

Dù Đường Mộc Tuyết có tâm cơ hay không thì chí ít cũng sẽ không gây ra những chuyện quá mức, còn Đường Hạo thì ngược lại, dám động tay động chân với cả nhà họ Hoa, đúng là không thể tha thứ được.

“lm mồm cho bà!” Bà nội Đường giận sôi cả lên.

Bị bà nội Đường răn dạy, Đường Hạo ngoan ngoãn câm mồm ngay, sợ đến mức không dám nói lời nào.

Đường Dĩnh nuốt một ngụm nước bọt, nói với bà nội Đường: “Bà nội ơi, chắc chắn chuyện này có liên quan đến Đường Mộc Tuyết. Chắc chắn là Đường Mộc Tuyết bảo nhà họ Hoa làm như vậy. Chúng ta không thể trơ mắt nhìn anh của cháu bị bắt đi mà! Lát nữa tìm Đường Mộc Tuyết đến, bà nhất định phải trừng trị con đĩ ăn cây táo rào cây sung này!”

“Cháu cũng câm mồm cho bài” Bà nội Đường tức đến không chịu nỗi nữa.

Hai anh em này thật sự quá ngu xuẫẩn. Sắp chết đến nơi rồi mà chúng còn dám đe dọa Đường Mộc Tuyết người ta, chẳng lẽ chúng nó ngại mình chết chưa đủ khó coi sao?

Bà nội Đường cực kỳ rõ, sự tình trở nên như thế này đều do Đường Hạo gieo gió gặt bão.

Đường Hạo muốn thỏa mãn nhu cầu cá nhân của mình, không chỉ đắc tội với nhà họ Hoa mà còn kéo cả nhà họ Đường xuống nước theo.

Bà nội Đường lúc này cũng hiểu rõ rằng, bây giờ chỉ có một mình Đường Mộc Tuyết có thể cứu được nhà họ Đường. Bà ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn nhà họ Đường cứ thế mà bị hủy hoại trong chốc lát như vậy.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.