Hổ Tế

Chương 1454: 1454





Chỉ là, bà nội Đường dù sao cũng là bà nội của cô, Đường Mộc Tuyết cũng không tiện nói thêm gì cả.

“Mộc Tuyết, cháu nói sự thật cho Lý thiếu đi.” Bà nội Đường nhìn cô bằng ánh mắt khẩn nài.

Tâm địa Đường Mộc Tuyết vốn thiện lương quá mức, cô thầm hít sâu một hơi rồi nói với Lý Minh Hiên: “Lý thiếu, đúng thật chỉ là một mâu thuẫn nhỏ, bây giờ đã giải quyết xong rồi.

Hy vọng anh đừng tức giận, sau này tôi sẽ phụ trách tốt việc hợp tác giữa hai nhà chúng ta.”
“Đúng thế, đúng thế!” Bà nội Đường vội chen lời phụ họa.

Lý Minh Hiên chỉ nhìn thoáng qua cũng hiểu rằng Đường Mộc Tuyết không muốn làm to chuyện lên, rồi lại nhìn qua Dương Tiêu.

Dương Tiêu gật nhẹ một cái với Lý Minh Hiên.


Lúc này Lý Minh Hiên mới nhìn về phía bà nội Đường, nghiêm túc nói: “Bà Đường này, bà nhớ cho kỹ, lần này chúng tôi lựa chọn hợp tác với Đường Nhân là vì cô Đường đây, nếu các người dám tự tiện thay đổi người phụ trách hạng mục một lần nữa thì đừng trách tôi không nễ mặt mũi của nhà họ Đường các người, hừ!”
Nói rồi Lý Minh Hiên nghênh ngang bỏ đi, vốn không buồn để ý đến vẻ mặt khó coi của đám người nhà họ Đường.

Thấy Lý Minh Hiên bảo vệ Đường Mộc Tuyết như vậy, ý nghĩ muốn tước lại quyền lực của Đường Mộc Tuyết trong đầu bà nội Đường càng thêm kiên định hơn.

Nếu có Lý Minh Hiên nâng đỡ, quyền lực của Đường Mộc Tuyết sẽ ngày một lớn mạnh, có khi sau này Đường Mộc Tuyết sẽ đè lên đầu lên cổ bà ta thì phải làm sao?
Chuyện như thế này, bà nội Đường chắc chắn không thể để nó diễn ra.

Đường Hạo tức giận, bất bình nói: “Bà nội, Lý Minh Hiên này thật là quá đáng mà, không biết lễ độ, đúng là ghê tởm, sớm muộn gì cái thằng cô hồn đó cũng sẽ bị cháu dẫm dưới chân.”
“Đúng thế ạ! Tên Lý Minh Hiên này tốt xấu gì cũng xuất thân từ nhà quyền quý nhất Đông Hải, sao lại không biết cấp bậc lễ nghĩa như thế chứ? Có biết nói chuyện với người lớn hơn hay không?”
Một đám người dòng chính của nhà họ Đường đều căm phẫn trong lòng, lên tiếng phụ họa sau khi Lý Minh Hiên bỏ đi.

Lúc Lý Minh Hiên ở đây, đám người đó cứ nhu thuận như con cháu.

Còn sau khi Lý Minh Hiên đi, đám người đó lại bắt đầu chửi rủa đủ kiểu.

Bà nội Đường hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Mộc Tuyết!”
“Bà nội!” Đường Mộc Tuyết đến trước mặt bà nội Đường.

Lúc này, Đường Mộc Tuyết có thể cảm nhận được khí lạnh trên người bà nội Đường.


Lúc nhìn Đường Mộc Tuyết, vẻ mặt bà nội Đường tràn đầy tức giận, bà ta trầm giọng nói: “Nhà họ Hoa ở Trung Nguyên nợ người nhà họ Đường chúng ta khoản tiền lớn lên đến mấy chục triệu.

Hôm nay cháu cũng không cần đi khai thác thị trường nữa, đi kết toán đi! Sau này bên phía thị trường tạm thời giao lại cho Đường Hạo phụ trách.

Cái gì! Muốn mình đi đòi nợ nhà họ Hoa sao?
Đường Mộc Tuyết ngây cả người, cô trừng lớn đôi mắt đẹp.

Hợp đồng với nhà họ Hoa là do Đường Hạo ký, chuyện này không phải nên do Đường Hạo đi đòi sao?
Với lại, cho dù Đường Hạo không tự đi thì cũng nên để bộ phận quan hệ công chúng ra mặt, sao lại đến phiên cô ở phòng thị trường cơ chứt Đường Mộc Tuyết không phải kẻ ngu, cô hiểu rõ ý của bà nội Đường là muốn làm cô khó xử rồi cắt đi quyền lực của cô.

Một đám người dòng chính của nhà họ Đường đều thay đổi sắc mặt.

Họ biết rất rõ bà nội Đường muốn làm gì.


Nếu quyền lực rơi vào tay Đường Hạo, vậy thời gian tới sẽ khó khăn với họ.

Dựa theo bản tính của Đường Hạo thì sẽ không để họ vớt được chỗ béo bở gì.

“Bà nội, như vậy không tốt lắm đâu ạ?” Đám người dòng chính của nhà họ Đường đều gấp cả lên.

Bà nội Đường không cho người nhà sắc mặt tốt, nổi giận nói: “Sao đây? Các cháu dám có ý kiện với quyết định của bà sao?”
“Không dám, không dám!” Cảm nhận được uy thế trên người bà nội Đường, đám người dòng chính nhà họ Đường đồ mồ hôi đầm đìa.

Đường Hạo lại đắc ý vô cùng, anh ta nói với bà nội Đường: “Bà nội, còn tên phê vật Dương Tiêu này nữa.”
Bà nội Đường liếc về phía Dương Tiêu, lộ vẻ chán ghét nói: “Cậu đến bộ phận tài vụ nhận lương gấp ba rồi cút ngay đi, Đường Nhân chúng tôi nuôi nồi loại phế vật.”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.