Hộ Tâm

Chương 12



Thiên Diệu và Xà Yêu hẹn sáng sớm ngày mai gặp ở bên hồ sau thôn.

Chạng vạng tối, Nhạn Hồi trở về tiểu viện cùng với Thiên Diệu. Thiên Diệu chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào phòng Tiêu lão thái, ở lì trong đó với bà lão tới quá nửa đêm mới về phòng mình.

Nhạn Hồi thì lại ngồi khoanh chân trên giường muốn xuất được chút nội tức để phòng ngừa chẳng may ngày mai có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng mãi tới khi nghe thấy tiếng Thiên Diệu mở cửa mà nàng vẫn chưa có thành quả gì.

Nhạn Hồi mở mắt ra, chán nản thở dài một tiếng, thầm nghĩ bản thân mình đã vô dụng chừng ấy thời gian rồi, nàng nản lòng lăn ra giường.

Thiên Diệu tới bên bàn rót một chén trà rồi uống cạn.

“Nội tức quả ta! Tu vi của ta!” Nhạn Hồi nằm trên giường kêu rên, “Vì cớ gì, vì cớ gì!”

Nàng gào rú khiến người ta buồn phiền, Thiên Diệu cau mày liếc nàng một cái, mở miệng nói: “Ngũ hành của cô hệ hỏa, độc của hắn lại là đại hàn, đương nhiên là khắc cô rồi.” Hắn nói xong liền đặt chén trà xuống rồi đi tới góc tường như mọi ngày, ngồi xuống dựa tường, “Câm miệng rồi yên tĩnh mà nghỉ ngơi.”

Nhạn Hồi mở mắt ra, xoay người nhìn chằm chằm vào Thiên Diệu: “Hôm nay ngươi ngủ ở đây sao?”

Thiên Diệu nhìn lại nàng, ánh đèn dầu to bằng hạt đậu len lỏi vào trong đôi mắt đen láy của hắn, hệt như một vì sao: “Bằng không thì sao?”

Nhạn Hồi bĩu môi: “Nếu không phải nể khuôn mặt này của ngươi cũng rất xinh đẹp thì chỉ với giọng điệu này của ngươi đã đủ để ta đánh ngươi mấy lần rồi.” Nàng rũ chân xuống giường, vừa đi giày vừa nói, “Tới đây, hôm nay ngươi ngủ trên giường,”

Thiên Diệu nhíu mày.

Nhạn Hồi đi giày vào, đi thẳng tới góc đứng trước mặt Thiên Diệu, nhìn xuống hắn từ trên cao: “Làm sao? Để ngươi ngủ giường mà cũng không muốn hả.”

Thiên Diệu lại dựa đầu lên tường, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt lạnh nhạt, xem thường ý tốt nói: “Không cần.”

Một tiếng “Bộp” nhỏ vang lên bên tai Thiên Diệu.

Hắn mở mắt ra, lại thấy một tay Nhạn Hồi chống lên tường sát bên tai hắn, một tay giơ lên, cười ha hả vỗ vai hắn.

Nơi bị thương ban sáng bị Nhạn Hồi dùng lực nhìn có vẻ không mấy lớn đánh vào khiến cho đau đớn. Nhưng nỗi đau da thịt này đã sớm không thể khiến hắn để ý nữa rồi, hắn nhíu mày nói: “Đừng đụng vào ta.” Bởi vì tư thế này của Nhạn Hồi khiến mặt của nàng và hắn quá gần nhau, vì thế Thiên Diệu nghiêng đầu: “Cách xa ta một chút.”

“Ngươi ra vẻ thẹn thùng như vậy làm chi, cứ làm như là bị ai cường vậy…” Nhạn Hồi ghét bỏ, làm ra vẻ vô tội nói: “Ta cũng chẳng muốn chạm vào ngươi đâu, chỉ là vì hôm nay ngươi cứu ta nên mới bị thương, khiến cho ta như thể thiếu nợ ngươi vậy, mà bây giờ ngươi lại còn ngủ góc tường khiến ta cảm giác như ta đang ngược đãi ngươi không bằng ấy. Tuy tính tình ta bình thường thô lỗ bá đạo, nhưng trong lòng ta vẫn là cô nương thiện lương tinh tế, ta không thích nợ nhân tình của người khác, cũng chẳng thích ngược đãi người khác, trước khi thương thế của ngươi tốt lên thì cứ lên giường ngủ đi, ta phê chuẩn.”

Sau đó nàng lại nói tiếp, “Mặc ngươi có đồng ý hay không, dù sao góc tường này tối nay cũng là của ta, nếu ngươi không ngủ trên giường thì ta đây đành phải ôm ngươi lên giường ngủ rồi.”

Nói những câu lưu mạnh như vậy mà khuôn mặt của Nhạn Hồi vẫn vờ đứng đắn như cũ, Thiên Diệu nhìn nàng chằm chằm, mãi lâu sau mới hỏi môtj câu: “Rốt cuộc núi Thần Tinh dạy đệ tử thế nào vậy? Cô tu đạo vô lại đúng không?”

Nhạn Hồi nhếch mép cười cười: “Trời sinh đã vậy, nếu ngươi bất mãn thì cứ nhịn một chút đi.”

“…”

Thiên Diệu yên lặng nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu, bỗng nhiên cảm giác bản thân cũng muốn nhịn một chút như nàng nói.

Hắn nhắm mặt lại, bình ổn lại cảm xúc rồi sau đó mới đứng lên.

Nhạn Hồi cũng ngoan ngoãn lui ra sau mấy bước theo động tác của hắn.

Nhưng thấy Nhạn Hồi nghe lời như vậy, chẳng hiểu sao trong lòng Thiên Diệu lại sinh ra loại xúc động muốn đáp trả cơn tức vừa rồi của mình. Ngay lúc xúc động này xông lên đầu, Thiên Diệu dường như là chưa kịp khống chế bản thân thì đã hộc ra một câu:

“Tính tình thô bạo như vậy, đám tu tiên tu đạo có mấy ai chứa nổi cô.” Hắn dừng lại một chút, cảm giác bản thân mình hẳn là không nên đi so đo với một tiểu nha đầu, nói những câu độc ác như vậy, nhưng…

Bình thường tiểu nha đầu này đối với hắn cũng độc ác không khách khí chẳng kém cơ mà.

Nghĩ vậy, Thiên Diệu lại liếc mắt nhìn Nhạn Hồi, “Chẳng trách bị đuổi ra như vậy, hẳn là lúc cô tu đạo, môn phái của cô cũng chẳng thoải mái gì.”

Nghe thấy vậy, khóe miệng Nhạn Hồi tuy vẫn hàm chứa ý cười nhưng mắt lại bắt đầu híp lại: “Phiền ngươi quan tâm.”

Nhạn Hồi cười nhưng Thiên Diệu hình như có thể nghe thấy được răng nàng đang nghiến “Ken két”. Trong nháy mắt này, hắn bỗng nhiên hiểu chuyện “Trông thấy người khác bị mình chọc tức có cảm giác thành tựu” như Nhạn Hồi nói ban sang là một loại cảm thụ thế nào.

Hắn vừa ghét bỏ bản thân ngây thơ, lại vừa không kìm lòng được nói: “Biết được ngày trước cô sống cũng chẳng tốt lắm khiến ta thư thái hơn nhiều.

Ánh mắt liếc xéo Nhạn Hồi đang nghiến răng, khóe môi hắn khẽ cong lên, độ cong nhỏ đến mức ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện ra.

Nhạn Hồi đương nhiên cũng chẳng quan sát hắn được cẩn thận như vậy, nhưng nàng lại hiểu rõ tên yêu quái chết tiệt này ngày ngày ở chung với nàng, cuối cùng cũng học được kỹ xảo nói mỉa người khác của nàng rồi.

Nhạn Hồi hận đến nghiến răng, trên mặt vẫn còn cậy mạnh mà cười: “Ha hả, cũng được.” Nàng ổn định cảm xúc, “Mấy người muốn phá ta cũng chỉ là những người ta ghét, ít nhất người ta thân cận cũng chẳng có ai động sát tâm với ta.”

Bước chân Thiên Diệu hơi dừng lại, quay đầu nhìn Nhạn Hồi.

Nhạn Hồi cũng chẳng buồn né mà nhìn thẳng hắn.

Bốn mắt đụng nhau, hai người nhìn chằm chằm đối phương hồi lâu, cuối cùng thì một người ngồi xuống góc tường, một người xốc chăn trên giường lên, ai cũng chẳng thoái mái nhắm mắt mà đi ngủ.

Đúng là bực mình.

Trước khi hai người ngủ đều có tâm tình như vậy. Sáng sớm hôm sau, đến thời gian hẹn với Xà Yêu, Nhạn Hồi và Thiên Diệu chẳng có phản ứng gì một đường đi tới hồ sau thôn.

Đợi bên hồ một lát rồi Xà Yêu mới xuất hiện, đi cùng hắn còn có Tê Vân chân nhân bị dắt thơi.

“Xin lỗi, tới chậm.” Xà Yêu xin lỗi, “Ta nghĩ vẫn nên mang Tê Vân tới trước, hôm qua sau khi hàn khí trong người nàng ấy với bớt, nàng ấy vẫn muốn ra ngoài, nếu không có ai trông, ta sợ nàng ấy đi ra ngoài một mình rồi lạc mất… Aiz…” Xà Yêu nhìn Nhạn Hồi và Thiên Diệu với vẻ kỳ lạ, “Hai người… Hai người đây là đang tức giận vì ta tới chậm sao?”

Nhạn Hồi: “Không.”

Thiên Diệu: “Đi thôi.”

Hai người nói đồng thời, sau đó lập tức im thin thít lên bè.

Xà Yêu sờ mũi, dắt tay Tê Vân chân nhân đứng lên theo.

Bè gỗ yên tĩnh rẽ nước tạo ra từng gợn sóng, Nhạn Hồi ngồi đối diện Tê Vân chân nhân, nàng ta vẫn không có phản ứng gì, nhưng ánh mắt nàng ta vẫn nhìn nàng chằm chằm. Chưa được mấy chốc, nàng ta đã đột nhiên mở miệng: “Buồn cười.”

Nhạn Hồi lé mắt nhìn Tê Vân chân nhân: “Ta làm gì khiến người thấy buồn cười?”

“Ngu xuẩn.”

“Người lại nữa phải không? Mắng ta thì người vui vẻ chắc?”

“Không thể nói lý.”

“Rốt cuộc là ta đã làm gì hả?!”

Nhìn thấy Nhạn Hồi bị chửi đến nỗi sắp nổi giận, Xà Yên vội kéo Tê Vân chân nhân lại, che được tầm mắt rồi, Tê Vân chân nhân liền không chửi người nữa, đối mặt với Nhạn Hồi đang tức giận, Xà Yêu cũng dở khóc dở cười: “Cũng lạ thật, nàng ấy vẫn chẳng nói chuyện với ai, chẳng hiểu sao vừa thấy cô đã mắng.”

“Thế sao lại là ta?” Nhạn Hồi phất tay áo, “Ngươi tránh ra, ta nói chuyện với cô ta.”

Nhạn Hồi còn chưa dứt lời, bè gỗ bỗng nhiên đụng vào vách đá rồi ừng lại, chỉ nghe Thiên Diệu thản nhiên nói: “Đến rồi.”

Nhạn Hồi quay đầu lại, nơi này quả nhiên chính là sơn động bọn họ tới lần trước.

Bên trong tối om không chút ánh sáng, không nhìn thấy được cái gì, nàng đưa tay ra thử thì thấy kết giới vẫn đang còn đó.

Xà Yêu cũng chạm vào kết giới một cái, hắn dùng pháp lực cẩn thận nghiên cứu, sau đó nhíu mày: “Kết giới này rất lợi hại.”

Lúc này vì thân mình Xà Yêu hơi nghiêng nên khiến cho Tê Vân chân nhân lại nhìn thấy Nhạn Hồi, vì thế nàng ta lại mở miệng: “Ngu muội.”

Nhạn Hồi nghiến rắng xiết chặt nắm đấm: “Có ngừng không hả?!”

Thiên Diệu hoàn toàn không để ý tới đoạn đối thoại của hai người, nói với Xà Yêu: “Có thể phá kết giới.” Giọng nói của hắn vẫn hơi căng cứng như lần trước, tới nơi này, sắc mặt của hắn lại bắt đầu tái nhợt khó coi, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.

Tay Xà Yêu sờ lên kết giới: “Bằng sức của ta thì căn bản không có cách gì, nhưng hình như nơi này có trận pháp, kết giới này được tạo thành nhờ trận pháp đó, mà trận pháp này tồn tại nhờ nước, nếu ta dùng bí bảo chế hàn kia chắc có thể phá được một chút.

Thiên Diệu gật đầu: “Thử xem.” Ngôn từ đơn giản, không nói thừa từ nào.

Nhạn Hồi vẫn đang tranh chấp với Tê Vân chân nhân ở đằng kia nghe vậy thì khẽ cau mày:

“Đợi đã, nói vậy nơi này là trận pháp phong ấn ngũ hành sao? Lúc ta lên lớp cũng có nghe qua, nơi có trận pháp này trên thế gian đều phong ấn những đại yêu quái không giết được.” Nhạn Hồi híp mắt nhìn Thiên Diệu chằm chằm, “Không phải ngươi nói ngươi chịu lịch kiếp mới thành ra như vậy sao, tại sao nơi này lại có ai bị phong ấn.”

Thiên Diệu lườm nàng một cái: “Lịch kiếp này là tình kiếp, không được sao?”

Dường như là trong nháy mắt, Nhạn Hồi lập tức khớp thân phận của Theien Diệu với truyền thuyết về Thanh Quảng chân nhân và Quảng Hàn môn chủ hai mươi năm trước lại với nhau, nàng cân nhắc trong chốc lát rồi híp mắt hoài nghi: “Trong đó đúng là có bảo vật như ngươi nói chứ không phải là đại yêu quái bị phong ấn gì sao?”

“Chưa bàn tới chuyện ở đây có đại yêu quái như vậy hay không, ta đã nói là có bí bảo.” Thiên Diệu cười lạnh: “Muốn thả yêu quái kia ra cũng phải xem hắn có bản lĩnh đánh vỡ kết giới này hoàn toàn không đã.

Xà Yêu gật đầu: “Quả vậy. Mặc dù có bí bảo nhưng ta cũng chỉ có thể phá kết giới này ra một khe hở nhỏ để các ngươi đi vào.” Hắn nhíu mày, “Ta phải ở đây trông coi lối ra của kết giới để tránh cho các người có đi mà không có về. Xem ra đồ bên trong chỉ có thể để các người đi lấy.”

Nhạn Hồi nhìn chằm chằm vào Thiên Diệu, hai người đều thấy được bóng mình trong mắt đối phương.

Thiên Diệu dời mắt, cũng không thèm hỏi Nhạn Hồi có đi không mà nói với Xà Yêu: “Mở kết giới.”

Xà Yêu y lời lấy bí bảo trong túi Tê Vân chân nhân ra, đặt vào lòng bàn tay, một lát sau, không khí quanh cửa động chấn động, dần dần trên kết giới vỡ ra thành một khe hở nhỏ, gió trong động mang theo khí tức kì lạ thổi ra ngoài.

Thiên Diệu bước vào, ngay tức khắp, người bên ngoài liền không thấy hắn đâu nữa.

Nhạn Hồi cắn răng, căn cứ vào tâm tính của hắn mà cũng đi vào.

Xà Yêu kêu lên ngoài cửa động: “Kết giới này còn lợi hại hơn ta tưởng, ước chừng ta chỉ có thể chống cự được ba canh giờ, các người nhanh ra ngoài.

Trong nháy mắt bước vào kết giới, bốn phía xung quanh liền trở nên tối đen, rõ ràng khoảng cách chỉ có một bước nhưng lại chẳng thể nào nhìn ra được bên ngoài.

Chuyện ba canh giờ quan trọng như vậy, sao không nói cho nàng biết trước khi nàng bước vào hả…

“Đi thôi.” Giọng nói của Thiên Diệu truyền tới từ phía trước, “Nghe tiếng bước chân của ta mà đi theo.”

Hắn không do dự chút nào đi về phía trước, như thể là chắc chắn Nhạn Hồi sẽ không bị tụt lại phía sau mà nhất định sẽ theo sát hắn vậy.

Trên thực tế cũng quả thực là như vậy. Dưới tình hình không có pháp lực, Nhạn Hồi chỉ nghe tiếng bước chân của hắn mà dò dẫm bước trong bóng tối đen kịt.

Bởi vì ngay từ lúc nhìn thấy thiếu niên này lần đầu, giữa bọn họ đã có một sự ăn ý quỷ dị.

Hoặc là… hiểu rõ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.