Hồ Sơ Tâm Lý Tội Phạm - Tội Không Thể Tha

Chương 14



Đồng hồ gần điểm một giờ.

Lúc này, bóng trăng nhô ra khỏi màn mây dày đặc, ánh trăng sáng ngời nhẹ nhàng lan tỏa. Niềm hưng phấn qua đi thì cơn mệt mỏi tuôn trào ập đến với Điêu Thư Chân như dòng nước lũ. Cô nằm trên chiếc giường mềm mại, chỉ qua mấy hơi thở thôi mà mi mắt đã trĩu nặng đến mức không tài nào nhướng lên nổi.

Cô thoáng liếc nhìn Tống Ngọc Thành, người còn đang đọc quyển sách mang về từ chỗ Triệu Quốc Hoa, thầm thấy buồn cười. Cô muốn nói cho cô nàng biết rằng chẳng có gì để nghiên cứu đâu, không cần phải nghiêm túc, cẩn thận giống xem luận văn chuyên ngành như thế.

Điêu Thư Chân hơi hé miệng, song cơn buồn ngủ nặng nề đã kéo đến, thế là cô chìm vào cơn mơ.

Một giấc mơ lung tung rối loạn. Khác với những cơn ác mộng tàn bạo, máu me trước kia, cảnh tượng trong giấc mơ lần này rất mập mờ, ướt át, không nhìn rõ. Nỗi sợ hãi khi chờ đợi, cơn đau buốt, nóng cháy khi rơi xuống, sự buông lỏng khi nụ hôn lạnh lẽo bao trùm. Như chìm xuống vực sâu, như đi trên băng mỏng, rồi lại như rơi từ đám mây xanh. Đôi mắt lạnh lùng, trong trẻo kia tựa băng tuyết tan rã ngày xuân. Làn nước trong ngần róc rách mang theo vụn băng từ từ chảy xuôi, nắng xuân ngập tràn, êm dịu vô ngần.

Trông như… trông như đôi mắt Tống Ngọc Thành.

Điêu Thư Chân tỉnh lại từ cơn mơ, phát hiện chỗ nào đó đã nhầy nhụa không chịu nổi. Cô nhướng mày, vừa xấu hổ mà lại vừa buồn cười. Đã bao lâu rồi chưa gặp mộng xuân?

Bên môi hãy còn vương vấn tư vị trong mơ, nhưng lại chẳng nhớ được chút gì, không một dấu vết. Chứng cứ duy nhất cũng đã trôi đi mất cùng dòng nước rào rạt trong toilet.

Hiếm khi thấy Tống Ngọc Thành không dậy sớm. Nhịp thở em nhẹ nhàng, ngủ rất say. Bên gối là quyển sách kì lạ kia.

Điêu Thư Chân chọt chọt mặt cô nàng. Làn da bóng loáng, mềm mại, xúc cảm rất êm. Khi ngủ say, gương mặt Tống Ngọc Thành không còn vẻ nghiêm nghị mà có chút gì đó thiếu nữ thuần khiết, vô cùng đáng yêu.

“Em đó, em đó. Đã bảo là đừng nghiên cứu quyển sách đó rồi. Hầy, có gì đâu mà nghiên cứu, để em phải chăm chú cả đêm cơ chứ.”

Điêu Thư Chân bông đùa.

Cô lẩm nhẩm ngân nga, định bụng sẽ mua hai phần ăn sáng trở về chờ Tống Ngọc Thành dậy rồi lại khoe khoang trước mặt cô nàng một phen.

Trong cuộc họp chuyên án, phần lớn các điều tra viên của Cục Cảnh sát thành phố C đều mang vẻ mặt lờ đờ, mệt mỏi. Vụ án thoạt trông đơn giản, rõ ràng nhưng vì không có nhân chứng, vật chứng có tính định hướng cụ thể nên thật sự tương đối khó giải quyết. Mà nếu điều tra từng chút một thì thật sự là muôn vàn đầu mối, nhất thời không thể tìm được đường ra.

Trong tình huống không có manh mối rõ ràng, mọi người đành phải ký thác hy vọng xa vời vào Điêu Thư Chân.

“Dựa theo lệ thường thì chúng ta luôn hy vọng có thể phác họa được chân dung của hung thủ một cách chính xác.” Điêu Thư Chân cười cười, nói úp mở, “Thật ra đối với vụ án này, nếu phác họa được chân dung nạn nhân thì động cơ của hung thủ cũng sẽ bộc lộ dễ dàng.”

“Triệu Quốc Hoa ấy hả? Không phải một thầy giáo trung học ưu tú sao? Chúng tôi đã kiểm tra văn phòng, thăm hỏi lãnh đạo và các đồng nghiệp của anh ta rồi, tất cả đều nhất trí cho rằng Triệu Quốc Hoa là một đồng chí gương mẫu.” Hách Nhân chau chặt mày, mắt thâm quầng, uể oải nói, “Nếu không phải xảy ra chuyện này thì danh hiệu giáo viên ưu tú Sở Giáo dục trao tặng lần này vốn đã thuộc về anh ta.”

“Bụng người cách một lớp da mà. Có lẽ Triệu Quốc Hoa đúng là một ‘thầy giáo giỏi’ thật.” Điêu Thư Chân gằn giọng nói ra ba chữ ấy như cố tình nhấn mạnh ý gì đó, “Nhưng anh ta tuyệt đối không phải thánh nhân thanh khiết không tì vết. Về phương diện nào đó thì anh ta có chút ham mê đặc biệt.”

“Ý gì?” A Phong xen miệng hỏi. Cậu ta vừa tốt nghiệp đại học, là một điều tra viên trẻ tuổi của Cục Cảnh sát thành phố C.

Điêu Thư Chân đưa quyển sách mình tìm được hôm qua sang, hai người kia lật thử vài tờ. Đó là quyển sách tiếng Anh, chỉ xem sơ qua thì bọn họ vẫn chưa rõ. Có điều nhìn trang bìa thì cả hai đều tỏ vẻ đã hiểu. Sách này không phải loại có thể phơi bày ra một cách đường hoàng.

“Tôi giải thích đơn giản nhé. Đây là một quyển tiểu thuyết khiêu dâm. Bỏ qua những đoạn miêu tả sắc tình một cách lộ liễu thì nó còn thể hiện một trạng thái tâm lý, khuynh hướng tâm lý đạt được khoái cảm từ sự đau đớn. Tin chắc mọi người từng học Tâm lý học tội phạm đều biết có một kiểu tội phạm nảy sinh hưng phấn tình dục khi nhìn thấy máu hoặc nghe nạn nhân kêu cứu, rên la thê thảm. Chúng ta gọi đó là nghi phạm kiểu cuồng ngược đãi.”

“Mà Triệu Quốc Hoa thì lại trái ngược với loại hình đó. Đây là điểm đầu tiên.” Điêu Thư Chân nói.

Trên gương mặt mọi người là biểu cảm vừa ngộ ra vừa hưng phấn. Chỉ vì người có thể thực hiện hoạt động bí mật như thế với Triệu Quốc Hoa nhất định phải là người quen của anh ta, được anh ta tin tưởng. Phương hướng điều tra mới này đã thu hẹp phạm vi đáng kể, chỉ rõ đường cho những con người người đang mông lung.

“Điểm thứ hai, chúng ta đều rất tò mò tại sao hung thủ lại xếp thi thể của Triệu Quốc Hoa thành tư thế ấy? Đương nhiên, ta có thể khẳng định rằng hung thủ muốn làm nhục thi thể, bôi bác danh dự nạn nhân, nhưng cách thức này…” Điêu Thư Chân tạm ngừng rồi đưa mắt nhìn mọi người chung quanh.

Tất cả như đồng loạt ngơ ngác bởi lời nói của Điêu Thư Chân, không một ai đáp lại.

“Tịch thu công cụ gây án thôi.” Điều tra viên tên A Phong đột nhiên mở lời nói một câu. Phòng họp lập tức vang lên một tràng cười lớn. Biểu cảm căng thẳng của mọi người cũng trở nên thả lỏng.

“Không sai, có thể nói như thế.” Điêu Thư Chân nở nụ cười với cậu ta, “Cậu nói ngay đúng trọng tâm luôn rồi đấy.”

“Tuy nhìn như hung thủ và nạn nhân đang chơi một trò chơi nguy hiểm mà kích thích nhưng việc sát hại Triệu Quốc Hoa thì hung thủ đã có kế hoạch từ trước, tuyệt đối không phải nhất thời hứng lên là làm ngay. Hung thủ đang nói cho chúng ta biết, người như Triệu Quốc Hoa vốn không xứng làm một giáo viên. Nguyên nhân tại sao không xứng… có thể có liên quan đến hành vi phạm tội mà hắn đã gây ra cho học sinh nhỏ tuổi của mình.”

Điêu Thư Chân đưa ra vật chứng hệt như đã thảo luận với Tống Ngọc Thành hôm qua. Cô nói như đã tính sẵn: “Tôi có một phỏng đoán rất táo bạo, Triệu Quốc Hoa đã từng xâm hại học sinh của mình, với kiểu hành vi tình dục mấp mé không để lại chứng cứ. Chính hung thủ đã nói cho chúng ta biết rằng Triệu Quốc Hoa đã từng xâm hại học sinh bằng cách nào đó!”

“Nói cách khác, hung thủ đã dùng cách ‘gậy ông đập lưng ông’. Hung thủ đang báo thù rửa hận.”

“Hung thủ như thế, chắc chắn có mối liên quan mật thiết với học sinh của Triệu Quốc Hoa! Thậm chí có thể là một trong những học sinh đã từng bị Triệu Quốc Hoa xâm hại.”

“Hung thủ, từ hai mươi đến hai lăm tuổi, chiều cao không quá 170cm, dáng người mảnh khảnh. Hiện trường được sắp xếp khá khéo léo. Vết thương của nạn nhân gọn gàng, có khả năng hung thủ có kiến thức về giải phẫu học y học. Từ cách tiếp cận nạn nhân cho thấy hung thủ khá hiểu biết và để ý đến nạn nhân. Thời gian gần đây vừa gặp biến cố lớn trong cuộc sống, có thể bị rối loạn tâm thần do Stress. Có bằng tốt nghiệp cấp ba trở lên, thông minh hơn người bình thường. Có thể là học sinh của Triệu Quốc Hoa hoặc người có mối liên quan mật thiết với học sinh của Triệu Quốc Hoa.”

Căn cứ vào phương hướng mới, Cục Cảnh sát thành phố C triển khai điều tra vụ án thêm một lần nữa.

Quả nhiên, bọn họ phát hiện Triệu Quốc Hoa có rất nhiều bạn tình qua phần mềm điện thoại. Sau khi điều tra, thăm hỏi những người này, xác định Triệu Quốc Hoa có ham mê đặc biệt. Điều này hoàn toàn khớp với những gì Điêu Thư Chân đã nói.

Nhưng cảnh sát đã điều tra từng bạn tình của Triệu Quốc Hoa, những người này nam có, nữ có, tuổi tác và địa vị xã hội khác nhau nhưng đều được loại bỏ hiềm nghi vì đủ thứ nguyên nhân, cũng căn bản loại trừ khả năng hung thủ là đồng nghiệp hay người thân quen bên cạnh Triệu Quốc Hoa.

Hiện tại, phương hướng tìm kiếm loại trừ tương đối có giá trị chính là học sinh của Triệu Quốc Hoa.

Tuy nhiên, Triệu Quốc Hoa đã làm trong ngành giáo dục gần hai mươi năm, học sinh từng dạy qua có đến hơn một ngàn người. Dù căn cứ vào phạm vi tuổi tác trong phác họa tâm lý tội phạm của Điêu Thư Chân thì những người phù hợp điều kiện cũng có đến hai ba trăm.

Hơn nữa, vì tính nhạy cảm của vụ việc, dính đến quyền riêng tư mà thời gian lại đã lâu, dù đã từng là nạn nhân bị xâm phạm thì người ta cũng sẽ không đồng ý nói ra chuyện có thể xem như vết nhơ trong cuộc đời ấy. Mà đối với những học sinh vị thành niên của Triệu Quốc Hoa thì các điều tra viên lại không thể hỏi những vấn đề quá mức nhạy cảm. Thế nên công cuộc điều tra vô cùng khó khăn.

“Hầy, mấy đứa nhỏ có biết gì đâu. Phụ huynh thì trợn mắt nói mình không biết gì hết, hoặc là vừa nhìn đến cảnh sát tụi chị đã khóc, cái gì cũng không chịu khai.” Chị Thanh vừa quệt mồ hôi trên trán vừa oán giận nói, “Rồi những học sinh trước kia của Triệu Quốc Hoa nữa, thái độ còn kém hơn, chẳng phối hợp gì mấy.”

Trong văn phòng tạm thời, Điêu Thư Chân nghe chị Thanh than phiền mà ngẩng mặt lên từ chồng tài liệu hồ sơ vụ án chất cao như núi. Mắt cô thâm quầng, sắc mặt thì vàng vọt.

Cô hoạt động gân cốt, rót một ly nước từ máy lọc đưa sang: “Chị bớt giận, bớt giận nào. Vất vả quá rồi. Cơ mà điều tra án xâm phạm tình dục thì khó xử thế đấy. Nạn nhân cảm thấy đó là vết nhơ trong đời, không dám đối mặt với những ánh mắt kì thị trong xã hội nên giấu nhẹm đi. Tự nhiên đi vạch trần vết sẹo của người ta, nạn nhân chắc chắn sẽ phủ nhận. Đây là phản ứng phòng vệ của người bình thường.”

“Ầy, thì thế!” Chị Thanh cảm thán, “Cơ mà Thư Chân, chị cảm thấy suy đoán của em có lý đấy. Có thể Triệu Quốc Hoa đã từng xâm hại học sinh của mình thật.”

“Hửm?” Bàn tay đang gõ vào chiếc ly inox của Điêu Thư Chân chợt khựng lại.

“Một năm trước, lớp Triệu Quốc Hoa dạy có một học sinh thắt cổ tự tử trong nhà vệ sinh trường, là học sinh nữ. Chỉ là cô bé kia vốn đã mắc bệnh trầm cảm, chủ nhiệm lớp cũng tự nhận lỗi rồi từ chức, gia đình không truy cứu thêm nên chuyện mới chìm xuống.” Chị Thanh nói, “Đứa bé kia qua đời một tháng thì Triệu Quốc Hoa li hôn với vợ.”

Đôi mày Điêu Thư Chân càng chau chặt. Cô hỏi: “Lúc đó ai là người đầu tiên phát hiện thi thể của cô bé?”

Chị Thanh sửng sốt rồi ngập ngừng nói: “Không biết nữa. Chuyện xảy ra trong trường, hình như là một học sinh phát hiện khi vào nhà vệ sinh.”

Điêu Thư Chân buông hết những tài liệu đang nghiên cứu, dứt khoát đứng dậy hỏi chị Thanh: “Có địa chỉ gia đình của học sinh tự tử kia không chị? Em đi một chuyến xem sao.”

Chị Thanh lục lại hồ sơ điện tử cho cô. Điêu Thư Chân dùng điện thoại chụp hình địa chỉ rồi quay lưng rời đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.