Hồ Sơ Pháp Y

Chương 116: Chuyện Cũ Trước Kia



#hosophapy

#linhlinh

    Về phần vật này, tất cả mọi người đều nhìn thấy, còn về phần mình đây là lần đầu tiên tôi quan sát nó ở khoảng cách gần như vậy. Đặc biệt thứ này vẫn có mùi hương thoang thoảng, cảm giác không giống mùi nước hoa. Đây là đồ cá nhân riêng tư, chắc hẳn là mùi cơ thể.

    Ngửi thấy mùi thơm, trong đầu hiện lên hình dáng một tử thi nữ, tôi vội vàng nhét quần áo vào túi díp. Hít thở sâu và cố gắng điều chỉnh nhịp thở để làm dịu tâm trạng. Đây không phải là một hiện tượng tốt.

    Trên giường còn có một bộ quần áo khác nóng bỏng hơn, được tôi kẹp lại bằng một cái kẹp.

    Đây quả thực không thể xem là một bộ quần áo, cùng lắm chỉ là hai sợi dây, thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy, xem như là được mở mang tầm mắt.

    Đang định bỏ đồ vào túi đựng vật chứng, Lôi Chính Long đẩy cửa bước vào, thấy tôi đang cầm thứ đó.


    “Này, tiểu tử cậu đang làm gì vậy?” Lôi Chính Long kêu lên.

    “Ừm… còn có thể làm gì nữa, tôi đang thu thập chứng cứ.” Tôi nhanh chóng cất đồ vào túi díp, có chút bối rối, cho mấy lần vẫn không vào được.

    "Hahaha ..." Lôi Chính Long cười nói, "Có tật giật mình, nói mau cậu đang có ý xấu gì đúng không. Đừng lo, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu, sẽ không nói cho Tiểu Kiều đâu."

    "Anh im đi!" Tôi sắp phát điên lên rồi.

    Lôi Chính Long tiếp tục: "Chà, cái này quả thực không tệ, không ngờ mắt của cậu lại tốt vậy!" Tôi tức giận quay người lại, đập vào mắt là Lôi Chính Long không bọc giày lại bằng giày bảo hộ cứ vậy mà đi vào.

    "Anh cút cho tôi! Anh đường đường là một cảnh sát mà còn không biết phải mang đồ bảo hộ ư?" Tôi hét lên.

    Lôi Chính Long cúi đầu nhìn thấy mình quả thực không mang bọc giày, vừa cười vừa nói: “Ôi, thẹn quá hóa giận sao, tôi sẽ đeo ngay bây giờ.”


    Tôi thấy hắn vẫn chưa chịu đi, liền đá hắn ra khỏi cửa.

    Trong khi Lôi Chính Long đang đeo bao giày, tôi vội vàng nhét mấy thứ tội lỗi không được coi là quần áo này vào túi pháp y, nhưng tôi vẫn đang nghĩ xem phụ nữ sẽ cảm thấy thế nào khi mặc những thứ này.

    “Ây da, sao vẫn còn ngơ ngác vậy?” Lôi Chính Long mang bao giày đi vào.

    Tôi nghiêm nghị nói: “Tốt hơn là anh nên đứng yên và đừng can thiệp vào việc thu thập chứng cứ của tôi.”

    “Ôi, tôi sợ cậu quá!” Lôi Chính Long đứng tại chỗ hỏi: “Không trêu chọc cậu nữa, đoán xem tôi đã tìm được cái gì?”.

Tức giận nói: "Anh ở bên kia tìm được cái gì?"

Lôi Chính Long có chút bất đắc dĩ nói: "Tôi đã xem video giám sát. Sau khi Thu Nguyên nhận phòng, cô ấy là người duy nhất ra vào căn phòng này. Tôi còn hỏi cả phục vụ dưới lầu, họ cũng xác nhận điều này, không có người khả nghi nào được tìm thấy ở gần phòng Thu Nguyên, sau khi Thu Nguyên nhận phòng, cô ta đặc biệt yêu cầu phục vụ không dọn phòng cho cô ấy. "


    Tôi đã đoán đúng điều này, kẻ sát nhân chưa từng xuất hiện trong phòng. Chính xác thì hắn đã tiếp cận Thu Nguyên bằng cách nào?

    "Ừm, còn một chuyện nữa. Thu Nguyên đã đặt chỗ được hai tuần. Cậu nghĩ cô ấy ở đây làm gì?"

    "Nếu tôi biết được, có lẽ vụ việc đã được giải quyết."

    "Anh tìm được gì?" Lôi Chính Long hỏi tôi.

    “Tương tự như anh, đến giờ tôi vẫn chưa tìm ra manh mối đáng giá.” Tôi bỏ hết chén trà, đồ dùng vệ sinh, nửa chai đồ uống trong phòng vào túi pháp y, tất cả đều phải mang về cục giám định.

    Trong khi kiểm tra túi xách của Thu Nguyên, tôi vô tình phát hiện ra rằng điện thoại di động của Thu Nguyên đã bị mất tích! Trong túi có rất nhiều đồ dùng cá nhân, nhưng chỉ thiếu điện thoại di động. Điều này cho thấy có thể có manh mối quan trọng trong điện thoại.
    “Để tôi lo vụ này.” Lôi Chính Long gọi điện cho huynh đệ để lấy hồ sơ cuộc gọi gần đây của Thu Nguyên.

    Hầu hết mọi thứ trong phòng khách sạn đều được tôi chất vào túi pháp y, tôi kiểm tra lại lần nữa để chắc chắn rằng không còn sót lại gì. Có rất nhiều đồ, một mình tôi không thể mang hết, tôi cùng Lôi Chính Long ra khỏi phòng với mỗi người một một chiếc túi lớn.

    Lôi Chính Long đặc biệt yêu cầu quản lý của khách sạn: “Hiện tại đừng dùng phòng này, nếu cần dùng thì báo cho tôi biết trước.”

    Yêu cầu này không quá đáng, người quản lý đã vui vẻ đồng ý.

    Trên đường trở về, Lôi Chính Long hỏi: "Cậu nghĩ kẻ sát nhân này là ai? Liệu có phải người có sức hấp dẫn đặc biệt lớn? Cậu thấy đó, nạn nhân đều là trai xinh gái đẹp, tất cả họ đều đặc biệt tài giỏi, tại sao hung thủ phải tiếp xúc với những người này?"
    "Câu hỏi này là điểm mấu chốt. Tôi nghĩ nếu chúng ta hiểu được câu hỏi này, vụ án có thể sẽ được giải quyết. "Cuối cùng Lôi Chính Long đã tìm ra điểm mấu chốt của vụ án.

    "Các nạn nhân bao gồm các họa sĩ, nhà văn, diễn viên, và diễn viên múa ba lê, tất cả đều không chung một ngành nghề. Ngay cả khi kẻ gϊếŧ người là người có sức hút hắn cũng không thể làm quen được hết với những người trong những vòng tròn này. Nếu quả thực quen thì tên này quá đỉnh rồi."

    Lôi Chính Long kêu lên: “Khi quay trở lại, tôi sẽ sắp xếp các mối quan hệ xã hội của tất cả các nạn nhân xem có thể tìm được mối liên hệ nào không.”

  Tôi chợt nghĩ đến một khả năng.

    “Tôi đã nghĩ đến một khả năng, có thể là một manh mối rất quan trọng.” Tôi cố ý muốn Lôi Chính Long tò mò.
    “Tốt lắm, cậu nói đi!”

    “Vậy anh phải kể về Tiền Thành, coi như là một cuộc trao đổi.”

    Lôi Chính Long ngạc nhiên nói, “Tại sao cậu lại nghĩ đến ông ta?”

    “Trong trường hợp của Hoàng Nhất Sơn, Tiền Thành là pháp y khám nghiệm chính, nhưng không làm tròn trách nhiệm. Tôi đã hỏi qua Đỗ Phàm, giờ muốn xem anh nghĩ gì về Tiền Thành. "

    "Cậu đã đến tìm Đỗ Phàm? Làm vậy không phải là đánh rắn động cỏ rồi sao? ”Lôi Chính Long càng thêm kinh ngạc.

    "Phản ứng của Đỗ Phàm rất kỳ lạ, như thể cô ta nhận được một kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn, nhưng nó có vẻ không liên quan gì đến vụ án mà nguyên nhân sâu xa là do Tiền Thành. Thành thật mà nói, tôi tò mò về chủ nhân trước đây của Phòng khám pháp y số 2 và muốn biết thêm về nó. Ông ấy là người như thế nào? "
    Lôi Chính Long thương tâm nói: “Muốn biết tôi trực tiếp nói cho cậu biết, tôi buồn khi cậu thật sự dùng cách này, chúng ta không phải là anh em tốt sao, cậu làm như vậy về sau còn có thể cùng nhau chơi vui vẻ sao?”

    “Nói đi! "Tôi không có thời gian để nói chuyện với Lôi Chính Long.

    “Cậu thật làm tim tôi tan nát rồi!” Lôi Chính Long bình thường trông rất lạnh lùng, chỉ sau khi quen hơn, tôi mới phát hiện anh ta giống như có 2 nhân cách vậy.

    Tôi không nói, cứ vậy nhìn anh ta.

    Sau một phút, Lôi Chính Long thỏa hiệp. Anh ta hét lên: “Cậu thắng, tôi nói!”

    Lôi Chính Long và Tiền Thành cũng không phải quen thuộc lắm, Lôi Chính Long được chuyển đấy đây từ một khu vực khác, trước đó cũng đã từng nghe tới danh tiếng của Tiền Thành. Khi được chuyển đến đồn cảnh sát quận phía Nam, Tiền Thành đã thay đổi, ngồi lỳ trong phòng pháp y không ra ngoài, trên người lúc nào cũng có mùi tanh tưởi, một số người cho rằng đó là mùi của xác chết.
    Vì vụ án, Lôi Chính Long và Tiền đã có vài lần tiếp xúc, tuy rằng có một số vấn đề nhỏ nhưng Tiền Thành chưa bao giờ phạm sai lầm lớn. Cùng với mối quan hệ của anh ấy với anh Ba, không ai trong đội dám nói bất cứ điều gì.

    Lôi Chính Long không chú ý đến Tiền Thành,  gần như quên mất sự tồn tại của người này. Nhưng một ngày, người này biến mất. Anh Ba vô cùng tức giận và huy động toàn bộ lực lượng đi tìm nhưng vẫn không thấy Tiền Thành.

    Về lý do mất tích, nó cũng đã trở thành một bí ẩn, không ai biết. Trước mặt Anh Ba, không ai dám nhắc đến ông ta.

    Tôi hỏi: “Vậy anh nghĩ Đỗ Phàm có liên quan gì đến sự biến mất của Tiền Thành không?”

    “Cậu nghi ngờ Đỗ Phàm?” Lôi Chính Long lắc đầu nói: “Không có khả năng. Dù Đỗ Phàm có liên quan đến phong bì đen nhưng cùng lắm cũng chỉ là người giúp chúng thăm dò, Đỗ Phàm lúc đó chưa tốt nghiệp chỉ là thực tập sinh, trước khi Tiền Thành mất tích, cô ấy đã quay lại trường học, cho dù Đỗ Phàm muốn đối phó với Tiền Thành cũng không dễ dàng như vậy, hơn nữa Tiền Thành cũng không phải là người yếu đuối. "
    "Cho dù Đỗ Phàm không liên quan gì đến sự biến mất của Tiền Thành nhưng cô ấy cũng phải biết gì đó."Tôi rất tin tưởng vào khả năng của mình.

    "Cậu vẫn chưa nói cậu nghi ngờ ai!"

    “Phóng viên!” Tôi nói: “Tôi nghi ngờ rằng kẻ sát nhân có thể là một phóng viên, chỉ có phóng viên mới có thể tiếp cận với những người nổi tiếng này.”

    Tiền Thành mất tích, tôi vốn không nên quan tâm, nhưng bây giờ trường hợp của Hoàng Nhất Sơn với vụ án hút máu có liên quan, nên tôi phải điều tra nó.

    Có thể có nội gián trong đồn cảnh sát, sự nghi ngờ của tôi với Đỗ Phàm ngày càng lớn. Lôi Chính Long không đồng ý cũng không phản đối quan điểm của tôi.

    Xe trở về đồn cảnh sát quận Nam Thành, tôi xuống xe, Lôi Chính Long nhảy xuống trước chọn mấy túi chứng cứ mang đi, anh ta cố ý để lại cho tôi túi chứng cứ đựng đồ lót.
    Nhìn nụ cười quái dị trên khuôn mặt anh ta, tôi hận đến nghiến răng.

    Cầm quần áo của Thu Nguyên, tôi xuống xe sải bước ra cửa, thừa dịp không có người chú ý liền về phòng pháp y số 2.

    Vừa lên đến đầu cầu thang, Tiểu Kiều từ trên lầu chạy xuống, có lẽ không nhìn rõ tôi đang cầm cái gì, liền hỏi: “Đây là cái gì?”

    Lôi Chính Long huýt sáo nói: “Đó là món yêu thích của Tiểu Thạch. Em nhìn cho rõ, sau này cũng chuẩn bị một bộ như vậy đi.”

    Khi nhìn rõ thứ này, Tiểu Kiều đỏ mặt ngay lập tức.

__________________________________

Mình mong các bạn có thể tương tác với mình để mình có thêm động lực viết nha.🙆

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.