Quả đúng như Tất Điêu Tử phỏng đoán, Thu Vũ Đường đích xác là sử dụng kế nghi binh.
Đội quân Dự Châu gấp rút tiến lên phía Bắc tiếp viện Tây Kinh đúng là tráng đinh của thành Phong Lâm thân khoác chiến bào và áo giáp của quân đoàn Dự Châu, còn quân đoàn Dự Châu chân chính đã sớm mai phục trong khu rừng rậm trên Thương Tâm lĩnh. Thương Tâm lĩnh vốn núi hiểm rừng sâu, kỵ binh Man nhân căn bản là không thể xâm nhập, cho nên Hùng Bá Thiên vẫn không thể phát hiện ra đại quân Dự Châu mai phục bên trong.
Trong rừng tùng mọc um tùm rậm rạp, có cả những cây đại thụ gốc to mười người ôm không xuể.
Những bậc thang gỗ uốn lượn vòng quanh thân cây từ mặt đất dẫn lên đến một tán cây cao, nơi đó có bắc một tấm ván gỗ chắc chắn dùng làm đài quan sát. Trên đài quan sát có hai bóng người tay vịn lan can tạm, đang nhìn về vùng bình nguyên hoang dã ở phía Bắc Thương Tâm lĩnh. Trên vùng bình nguyên hoang dã cách đây mười dặm, mơ hồ có thể thấy được quân đoàn Mãnh Hổ đang khẩn trương triển khai đội hình.
Hai bóng người này không phải là ai khác, rõ ràng là Tổng đốc Dự Châu Lạc Tòng Vân và Tề vương huyện Phong Lâm Thu Trường Lâm của đế quốc Minh Nguyệt.
Sau khi đế quốc Minh Nguyệt bình định loạn Thất vương, gần như tất cả những Vương gia mang họ Thu đều bị tước đi đất đã phong, tất cả tài sản ruộng đất đều thuộc quyền sở hữu của đế quốc, sau đó bị cưỡng chế di chuyển tới đế đô Tây Kinh, quốc khố xuất tiền ra cung ứng. Trên thực tế là bị đế quốc giam lỏng, tuy nhiên vẫn có một số ít Vương gia đã lập được công lao hãn mã trong công cuộc bình định loạn Thất vương, chẳng những không bị tước bỏ đất phong, thậm chí còn được cấp thêm hoặc là tấn thăng chức vị. Tề vương Thu Trường Lâm là một người trong số đó.
Chức Thân vương của đế quốc Minh Nguyệt chia ra làm hai bậc cao thấp, bậc cao là Nhất Tự vương, ví dụ như bọn Hiền vương, Đông vương, Tề vương… Bậc thấp là Nhị Tự vương, ví dụ như bọn Thanh Châu vương, Bắc vương, Phong Lâm vương… Trong đó Nhị Tự vương lại chia ra làm ba cấp, cấp cao nhất là Thân vương được phong đất của một châu, ví dụ như bọn Thanh Châu vương, Định Châu vương… cấp kế tiếp là Thân vương được phong đất của một quận, ví dụ như bọn Bắc vương, Phong Thành vương, cấp thấp nhất chỉ được phong đất của một huyện, ví dụ như bọn Bạch Sa vương, Phong Lâm vương…
Mà Thu Trường Lâm vốn là Phong Lâm vương, là cấp thấp nhất trong hai bậc sáu cấp của Thân vương.
Tuy nhiên sau khi loạn Thất vương bùng nổ, Thu Trường Lâm nhờ vào ba tấc lưỡi khéo léo thuyết phục bọn danh gia vọng tộc bên trong quận Phong Thành xuất tiền ra xây dựng ba vạn quân Cần vương võ trang đầy đủ. Từ đó về sau, Thu Trường Lâm suất lĩnh đội quân Cần vương này đi theo Thu Vũ Đường Nam chinh Bắc chiến, lập nhiều chiến công hiển hách, rốt cục đội quân Cần vương ba vạn này trở nên quân Phong Lâm tiếng tăm lừng lẫy.
Sau khi bình định loạn Thất vương, hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt luận công ban thưởng, Thu Trường Lâm từ Phong Lâm vương được thăng lên Tề vương, tuy nhiên Thu Trường Lâm không được phong thêm đất, vẫn chỉ có một huyện Phong Lâm mà thôi. Mặt khác, quân Phong Lâm cũng bị bắt buộc giải tán, tất cả lão binh của quân Phong Lâm đều bị Thu Phong Kính bổ sung vào quân Thanh Châu của Tư Đồ Duệ. Đây cũng là một nhân tố khiến cho quân Thanh Châu có chiến lực vô cùng dũng mãnh lúc Tư Đồ Duệ cầm quân Đông chinh, chỉ tiếc rằng Tư Đồ Duệ và quân Thanh Châu đụng phải sát tinh Mạnh Hổ, đến nỗi xuất quân thất bại mà vong mạng, khiến cho người nghĩ đến phải chắc lưỡi than dài.
Thu Phong Kính sắp xếp như vậy là vì hai nguyên nhân đơn giản.
Thứ nhất là quân Thanh Châu của Tư Đồ Duệ phải Đông chinh, cho nên cần một số lượng lão binh rất lớn,
Thứ hai là do Thu Phong Kính e ngại quân Phong Lâm của Thu Trường Lâm sẽ trở thành một lực lượng quân sự nằm ngoài mười đại quân đoàn của đế quốc Minh Nguyệt, mà lực lượng quân sự này đương nhiên hoàn toàn nghe lệnh của Thu Trường Lâm. Đã từng có vết xe đổ của loạn Thất vương, đương nhiên Thu Phong Kính không muốn bi kịch trong lịch sử sẽ tái diễn, cho nên nghĩ cách để bóp chết tất cả mầm mống nguy hiểm có thể phát sinh, không chút do dự tước đoạt binh quyền của Thu Trường Lâm.
Nói tóm lại, Thu Trường Lâm lập được công lớn trong loạn Thất vương, cũng thể hiện tài năng thiên phú về mặt quân sự. Hiện tại hắn không có tư cách cầm quân, tuy nhiên Tổng đốc Lạc Tòng Vân vẫn mời Thu Trường Lâm tới, vì trong công cuộc bình định loạn Thất vương hai người đã có hợp tác vài lần. Đối với năng lực của Thu Trường Lâm, Lạc Tòng Vân hiểu rất rõ ràng, trong lòng Lạc Tòng Vân, khả năng cầm quân của Thu Trường Lâm thậm chí không kém gì Tư Đồ Duệ, ít nhất hắn cũng cảm thấy tự hắn không bằng…
Thấy quân đoàn Mãnh Hổ đang vội vàng triển khai đội hình bên dưới Thương Tâm lĩnh, Lạc Tòng Vân không khỏi cau mày, quay đầu sang thấp giọng hỏi Tề vương Thu Trường Lâm:
- Điện hạ, có chuyện gì sao? Vì sao quân đoàn Mãnh Hổ đột nhiên không đi tới nữa, lại triển khai đội hình như vậy?
Thu Trường Lâm không trả lời, chỉ trầm tư lắc lắc đầu.
- Chẳng lẽ bọn chúng phát hiện ra sơ hở gì sao?
Lạc Tòng Vân thấp giọng lẩm bẩm:
- Hẳn không thể nào, quân ta đã mai phục ở đây từ ba ngày trước, hơn nữa cũng đã xoá sạch dấu vết lưu lại trong rừng, thám báo của quân đoàn Mãnh Hổ từ xa đến, làm sao có thể phát hiện ra sơ hở gì chứ?
Thu Trường Lâm không biết trả lời ra sao, hắn cũng mù mờ không hiểu gì cả, nghĩ mãi không ra vấn đề ở chỗ nào.
Trên thực tế, đúng là quân đoàn Mãnh Hổ không phát hiện ra sơ hở gì cả, tất cả cũng chỉ là ước đoán chủ quan của Mạnh Hổ mà thôi. Điều đáng tiếc chính là, Mạnh Hổ hiện tại là chủ soái cầm binh của quân đoàn Mãnh Hổ, sự ước đoán chủ quan của hắn ở hầu hết thời điểm đã trở thành ý chí tập thể của toàn bộ quân đoàn.
Hai người còn đang kinh nghi bất định, một tràng tiếng bước chân dồn dập đang đi lên đài quan sát, chợt có thanh âm nỉ non thánh thót như giọng oanh vàng vang lên sau lưng hai người:
- Phụ thân, điện hạ, tên đội trưởng thám báo vừa cho hay, quân đoàn Mãnh Hổ phái ra binh lực khoảng chừng một liên đội đang tiến về phía Thương Tâm lĩnh.
- Sao?
- Vậy sao?
Thu Trường Lâm và Lạc Tòng Vân nghe tiếng quay đầu lại, một bóng dáng xinh đẹp yểu điệu thoáng chốc đập vào mắt hai người.
Khinh giáp màu trắng vừa vặn ôm sát thân hình mềm mại tuyệt đẹp, bộc lộ hết những đường cong dịu dàng của thân thể ra ngoài, da thịt trắng như bạch ngọc. Đôi mày liễu cong vút điềm đạm, cặp mắt to đen sáng rực, đôi môi màu anh đào nhỏ nhắn khẽ chu, vẽ lên hai đường cong như vầng trăng đầu tháng, thoạt nhìn dường như lúc nào cũng có sẵn nụ cười.
Ánh mắt Thu Trường Lâm không khỏi thoáng qua một tia tán thưởng.
Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Thu Trường Lâm, bóng hồng xinh đẹp kia không khỏi nổi lên hai vầng mây đỏ trên gương mặt trắng nõn nà. Đây không phải là ai khác, chính là viên minh châu của Tổng đốc Lạc Tòng Vân- Lạc Ngưng Yên.
Có người nói đế quốc Minh Nguyệt nhân tài xuất hiện như mây, lời này quả thật không giả chút nào.
Phụ tử họ Tư Đồ ở Thanh Châu kiêu hùng, tuy rằng trước sau đều chết dưới tay Mạnh Hổ, nhưng không hề ảnh hưởng đến danh vọng của họ Tư Đồ. Tứ Kiệt của Tần gia ở Định Châu, Ngũ Hổ của Yến gia ở Sóc Châu, họ Công Tôn ở U Châu một nhà mười ba hảo hán, ai nhắc tới lại không giơ ngón tay cái lên trầm trồ khâm phục? Nhưng chuyện càng làm cho người ta than thở không thôi chính là những bậc cân quắc anh thư của đế quốc Minh Nguyệt không kém chút nào so với những đấng mày râu.
Thu Vũ Đường của đế quốc Minh Nguyệt thì không cần phải nói, bốn vị thiên kim của Lạc gia ở Dự Châu thanh danh cũng không kém chút nào!
Vợ cả của Tổng đốc Dự Châu Lạc Tòng Vân vốn xuất thân hèn kém, hơn nữa hai người chung sống lại không có đứa con nào, thế nhưng bốn người ái thiếp lại sinh cho hắn bốn người con gái tuổi tác ngang nhau. Trưởng nữ Lạc Ngưng Yên, thứ nữ là Lạc Ngưng Ngọc, thứ ba là Lạc Ngọc Mi, con út là Lạc Ngọc Nhu, ai nấy đều là bậc quốc sắc thiên hương, nguyệt thẹn hoa nhường.
Bởi vì Lạc Tòng Vân không có con trai, nên từ nhỏ đã nuôi dạy bốn nàng như con trai, chẳng những dạy cho các nàng đao thương kiếm côn, còn dạy các nàng binh thư trận pháp. Không ngờ bốn nàng quả thật có tài năng thiên phú về quân sự, sau khi tốt nghiệp học viện quân sự của đế quốc với thành tích xuất sắc liền lần lượt tham gia vào quân đoàn Dự Châu. Đến bây giờ, cả bốn nàng đều đã dựa vào bản lãnh thật sự của chính bản thân mình mà lên làm sư đoàn trưởng.
- Binh lực một liên đội?
Lạc Tòng Vân nhíu mày:
- Mạnh Hổ muốn làm gì đây?
- Thăm dò!
Thu Trường Lâm trầm ngâm một lát, giọng quả quyết:
- Mạnh Hổ không phát hiện được sơ hở gì, chẳng qua hắn cẩn thận, cho nên trước tiên phái ra ít quân tiến hành thăm dò mà thôi. Tổng đốc đại nhân nên truyền lệnh toàn quân không được khinh suất vọng động!
- Ừ!
Lạc Tòng Vân gật mạnh đầu, dặn dò Lạc Ngưng Yên:
- Yên nhi, lập tức truyền lệnh toàn quân, không được khinh suất vọng động!
Lạc Ngưng Yên đáp lời, lĩnh mệnh mà đi
Sau khoảng thời gian uống cạn chung trà, bìa rừng đột nhiên có khói bốc lên dày đặc, chợt có ngọn lửa đỏ rực bừng cháy tận trời cao. Lạc Tòng Vân và Thu Trường Lâm nhìn nhau hoảng sợ, một ý nghĩ loé lên như tia chớp trong đầu hai người, chẳng lẽ tên khốn Mạnh Hổ này muốn phóng hoả đốt núi hay sao?
Trong lúc ý nghĩ trong đầu hai người còn đang xoay chuyển, Lạc Ngưng Yên đã vội vội vàng vàng leo lên đài quan sát, gấp giọng bẩm báo:
- Phụ thân, quân địch bắt đầu phóng hoả đốt núi!
- Chết tiệt!
Lạc Tòng Vân nóng nảy mắng lớn:
- Tên khốn Mạnh Hổ này thật là giảo hoạt, hắn muốn ép chúng ta hiện thân!
- Đúng vậy!
Thu Trường Lâm gật đầu:
- Tuy rằng hiện tại thời tiết đã trở nên ấm áp, cây cối đã bắt đầu nảy lộc đâm chồi, quân đoàn Mãnh Hổ muốn phóng hoả đốt núi cũng không phải là chuyện dễ dàng. Thế nhưng để bọn chúng tuỳ ý làm càn, không cẩn thận sẽ không thể nào khống chế được ngọn lửa, nếu quân ta vẫn án binh bất động rất có thể sẽ bị táng thân trong biển lửa!
Lạc Tòng Vân nói với vẻ tiếc nuối:
- Xem ra chỉ có thể ra khỏi rừng nghênh địch.
- Vậy thì ra thôi!
Thu Trường Lâm nói:
- Tuy rằng hung danh của quân đoàn Mãnh Hổ ai ai cũng biết, thế nhưng sau khi bọn chúng trải qua một chặng hành quân gấp rút trên quãng đường dài, lúc này binh sĩ đã rơi vào tình trạng kiệt sức, người mệt ngựa yếu. Thế nhưng quân ta đã dưỡng sức đầy đủ, lấy khoẻ đánh mệt, tuy rằng trận chiến này mất đi yếu tố bất ngờ, nhưng quân ta vẫn nắm chắc thượng phong.
Lạc Tòng Vân bỗng nhiên quay sang ra lệnh cho Lạc Ngưng Yên:
- Yên nhi, lập tức truyền lệnh toàn quân, ra khỏi rừng bày trận!
--------------
Ở bìa khu rừng.
Trương Hưng Bá đang dẫn theo đội cận vệ phóng hoả, nếu như bây giờ là cuối Đông hoặc đầu Xuân, chỉ cần mấy chục mũi hoả tiễn đã có thể đốt lên một biển lửa ngập trời. Tuy nhiên đáng tiếc rằng, hiện tại gần như đã đến lúc giao thời của hai mùa Xuân Hạ, cỏ cây tươi tốt, cho nên rất khó làm cho rừng rậm phát hoả.
Tuy tình hình khó khăn như vậy, Trương Hưng Bá vẫn nghĩ cách gom góp cành khô lá úa đốt lên mấy chục đống lửa khắp nơi.
Nếu không có gì can thiệp, mấy chục đống lửa nhỏ này cuối cùng cũng sẽ cháy lên thành một biển lửa ngập trời. Bởi vì cho dù là cây cối vẫn còn xanh tốt, nhưng sau khi trải qua một thời gian bị lửa nóng thiêu đốt cũng sẽ cháy lên, rất nhiều rừng rậm nguyên thuỷ một khi bốc cháy lên rất khó dập tắt chính là vì nguyên nhân này.
Trong lúc Trương Hưng Bá đang lăng xăng chỉ huy binh sĩ châm lửa đốt, đột nhiên một tên cận vệ quân thở hổn hển chạy lại bẩm báo:
- Tướng quân… phục… phục binh! Trong rừng có phục binh!
- Sao, phục binh?
Trương Hưng Bá đột ngột ngẩng đầu, lớn tiếng quát hỏi:
- Ở đâu?
- Đó, ở đó!
Tên cận vệ quân chỉ tay vào một chỗ sâu trong rừng rậm, thở dốc:
- Có… rất nhiều, ít nhất cũng mấy vạn người!
- Hừ, đám quân đế quốc Minh Nguyệt ngu xuẩn như heo này!
Trương Hưng Bá hừ mũi một tiếng, gằn giọng quát:
- Quả nhiên không ngoài dự liệu của tướng quân, trong rừng thật sự có quân địch mai phục, truyền lệnh, toàn quân lui lại!
Trương Hưng Bá vừa ra lệnh, đội cận vệ nhanh chóng xoay người rút khỏi bìa rừng.
--------------
Dưới Thương Tâm lĩnh, trung quân của quân đoàn Mãnh Hổ.
Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo ba người còn đang che tay trên trán quan sát khu rừng rậm trước mặt, mắt thấy mấy chục đống lửa nhỏ đã bắt đầu dấy lên, Cổ Vô Đạo bỗng nhiên cất tiếng:
- Nếu như trong khu rừng kia quả thật có phục binh, vậy bọn chúng đã xuất hiện, nếu như không, ắt sẽ táng thân trong biển lửa!
- Báo…
Cổ Vô Đạo vừa dứt lời, Trương Hưng Bá đã nhanh như cơn lốc xoáy giục ngựa chạy tới trước mặt Mạnh Hổ, lớn tiếng quát:
- Tướng quân, phát hiện rất đông quân địch mai phục trong rừng, ít nhất cũng có mấy vạn người!
- Ồ, quả nhiên có phục binh!
Tất Điêu Tử nghe vậy không khỏi giật mình kinh hãi.
Cổ Vô Đạo cũng tỏ ra tiếc nuối, thở dài:
- Đáng tiếc, nếu bây giờ là mùa Đông hoặc đầu Xuân, quân ta chỉ cần phóng hoả như vậy là có thể đốt mấy vạn phục binh kia cháy ra tro, ôi… Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Tất Điêu Tử hít sâu một hơi nói với Mạnh Hổ:
- Tướng quân, mặc dù quân ta dùng hoả công bắt buộc quân địch phải ló mặt ra, tạm thời chiếm được tiên cơ, thế nhưng ty chức cho rằng hiện tại thật sự không nên quyết chiến cùng quân địch. Quân ta vừa mới hành quân gấp rút qua một khoảng đường dài, tất cả đều đã người mệt ngựa đuối, thứ hai phía sau lưng quân ta còn có kỵ binh Sóc Châu đang đuổi tới, một khi không thể đánh tan quân địch trước mặt trong quãng thời gian ngắn, hậu quả thật không thể nào tưởng tượng!
- Hiện tại trước mặt bị chặn đường, sau lưng có truy binh đuổi tới, còn có mấy chục vạn đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Thu Vũ Đường đang chia ra làm mấy đường hùng hổ ép về phía này. Hiện tại thế cục mà quân đoàn Mãnh Hổ gặp phải thậm chí có thể nói rằng gần như chết chắc, nhưng vẫn không đáng kể gì!
- Sao?
- Ủa?
Nghe xong những lời khí khái hào hùng của Mạnh Hổ, trên mặt của Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo không khỏi lộ vẻ kinh nghi. Bọn họ không thể nào tưởng tượng được, trước thế cục nghiêm trọng như vậy, vì sao Mạnh Hổ vẫn cuồn cuộn hào tình, vẫn tràn trề hy vọng như vậy? Dường như căn bản là hắn không xem mấy đường đại quân truy sát của đế quốc Minh Nguyệt ra gì, dường như trên thế gian này, không có chuyện gì mà hắn không làm được!
- Lão Tất, lão Cổ!
Ánh mắt sắc bén như một con sói của Mạnh Hổ lướt trên mặt Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo, hắn trầm giọng nói:
- Mạnh Hổ ta không phải là tướng quân bất bại, quân đoàn Mãnh Hổ cũng không phải là đội quân thép bất bại, chỉ là quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta có được niềm tin không gì phá nổi: vững như bàn thạch, tuyệt không buông tay, sống chết có nhau, tuyệt không bỏ mặc!
- Vững như bàn thạch, tuyệt không buông tay!
- Sống chết có nhau, tuyệt không bỏ mặc!
Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo thì thào mấy câu này, đột nhiên sâu thẳm trong đáy lòng hai người cảm thấy rung động một trận. Tuy rằng bọn họ đã đi theo Mạnh Hổ một quãng thời gian không ngắn, những lời này đối với bọn họ không hề xa lạ, thế nhưng mãi đến hôm nay, lần đầu tiên hai người mới có nhận thức vô cùng sâu sắc với những lời này. Đối với quân đoàn Mãnh Hổ, những lời này tuyệt đối không chỉ là khẩu hiệu, mà còn là niềm tin cực kỳ kiên định!
Mạnh Hổ hít một hơi thật sâu, gằn giọng quát:
- Cho dù thế cục hiểm ác đến đâu, cho dù hoàn cảnh có gian khổ đến đâu, quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta tuyệt đối sẽ không xuôi tay chịu chết! Cho dù tiểu quả phụ Thu Vũ Đường giăng lưới trời phủ khắp đế quốc Minh Nguyệt, quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta cũng có thể đâm thân thể nàng thủng lỗ chỗ, cho dù rơi vào thế cục phải chết, quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta vẫn có thể từ trong chỗ chết tìm ra một con đường sống!
- Tìm đường sống trong chỗ chết?!
- Từ trong chỗ chết tìm ra một con đường sống!?
Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo vô cùng kinh ngạc, từ lúc này trở đi bọn họ càng có nhận thức sâu sắc hơn về Mạnh Hổ.
Bất chợt một hồi kèn hiệu tấn công vang lên thật dài, thật thê lương, theo tiếng kèn, từng đội quân đế quốc Minh Nguyệt võ trang đầy đủ từ trong khu rừng cuồn cuộn xông ra. Sau đó dưới sự điều động của quan quân các cấp nhanh chóng triển khai đội hình, chỉ trong thoáng chốc đã triển khai thành phương trận* bộ binh đông nghìn nghịt.
(*phương trận: đội hình tấn công xếp thành hình vuông, ngược lại với viên trận là đội hình phòng thủ có hình tròn.)
Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo ba người ngồi trên lưng ngựa quan sát, từ khu rừng rậm hai bên quan đạo xông ra ít nhất cũng có sáu vạn quân đế quốc Minh Nguyệt, triển khai thành sáu cái phương trận bộ binh khổng lồ trên vùng bình nguyên hoang dã mênh mông. Có thể tưởng tượng ra, nếu như quân đoàn Mãnh Hổ không hề phòng bị lọt vào ổ phục kích này, kết quả sẽ như thế nào?!?
Mạnh Hổ cũng không có ý thừa dịp đế quốc Minh Nguyệt còn chưa ổn định đội hình mà tấn công bất ngờ. Mới đây quân đoàn Mãnh Hổ đã trải qua một chặng đường dài hành quân gấp rút, hiện tại nhu cầu cấp bách là nghỉ ngơi phục hồi thể lực. Thứ hai bây giờ đang là ban ngày, tấn công bất ngờ chưa chắc đã có thể đạt được hiệu quả, không khéo còn có thể tự làm cho phe mình rối loạn, ngược lại tạo cơ hội tốt cho quân địch thừa dịp tấn công.
Mạnh Hổ hít sâu một hơi, vươn tay ra quát lớn:
- Đem thương của ta ra đây!
Lập tức có hai tên cận vệ quân khiêng huyền thiết trường thương của Mạnh Hổ đi đến trước mặt Ô Vân Cái Tuyết, Mạnh Hổ đưa tay đón lấy huyền thiết trường thương hung hăng múa may. Không trung thoáng chốc xuất hiện mấy vòng đen mờ mờ, mũi thương đen ngòm như xé rách hư không, mang theo từng tràng âm thanh như sấm nổ nho nhỏ, khiến người khiếp sợ.
- Hây!
Mạnh Hổ thúc nhẹ gót chân, Ô Vân Cái Tuyết hiểu ý nhẹ nhàng hất tung bốn vó đi ra giữa trận
Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt của gần năm vạn tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ đồng loạt đổ dồn vào Mạnh Hổ, từng cặp mắt nóng rực chậm rãi chyển động theo Mạnh Hổ. Sự sùng bái của tướng sĩ toàn quân quân đoàn Mãnh Hổ đối với Mạnh Hổ là không bờ bến, trong lòng bọn họ, Mạnh Hổ là vị chiến thần chí cao vô thượng!
Đương nhiên sự sùng bái của các tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ đối với Mạnh Hổ không phải có ngay từ đầu, mà là thông qua một loạt trận chiến tàn nhẫn khốc liệt, thông qua vô số lần chém giết dã man đầy gió tanh mưa máu tích luỹ dần dần. Trong quá trình Mạnh Hổ chỉ huy quân đoàn Mãnh Hổ liên tục giành thắng lợi không ngừng, hắn mới đạt được sự sùng bái không bờ bến của tướng sĩ toàn quân.
Ở thế giới mà cường giả vi tôn, ai có thực lực mạnh mẽ, người đó chính là lão Đại.
Giục Ô Vân Cái Tuyết chậm rãi đi tới đối diện đội hình của quân đoàn Mãnh Hổ, Mạnh Hổ mới nhẹ nhàng ghìm ngựa quay đầu lại.
Nhìn thẳng vào năm vạn ánh mắt nóng rực của các tướng sĩ, Mạnh Hổ đề khí đan điền hét lên như điên cuồng:
- Các dũng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ, các ngươi hãy nói cho ta biết, các ngươi có mệt hay không?
- Không mệt!
Năm vạn tướng sĩ ầm ầm đáp lại.
Mạnh Hổ trợn ngược hai mắt, lại hét tiếp:
- Có mệt không?
- Không mệt!
- Không mệt không mệt!
- Không mệt không mệt không mệt!
Năm vạn tướng sĩ hò hét long trời lở đất, thậm chí ngay cả mặt đất yên tĩnh cũng bắt đầu chấn động mà run rẩy.
Mạnh Hổ chậm rãi giơ huyền thiết trường thương nặng nề trong tay lên, mũi thương đen ngòm chỉ thẳng về phía phương trận của quân đế quốc Minh Nguyệt đang đợi sẵn, lớn tiếng hét:
- Các ngươi đã thấy bọn hèn mọn sợ chết đế quốc Minh Nguyệt trước mặt kia muốn ngăn trở đường chúng ta đi tới, các dũng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ, các ngươi hãy nói thật lớn cho ta biết, chúng ta phải làm gì bây giờ?
- Đập tan bọn chúng!
- Vặn gãy cổ bọn chúng!
- Nghiền nát bọn chúng như con kiến!
- Chặt thủ cấp bọn chúng dùng làm đồ đi tiểu tiện ban đêm, ha ha ha!
Năm vạn tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ ầm ầm đáp lại, chiến ý nóng như lửa thoáng chốc bốc lên ngùn ngụt.
Giữa vạn quân, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo không nhịn được đưa mắt nhìn nhau, hai người đều thấy trong ánh mắt đối phương lộ vẻ khác thường. Lời xưa nói rất đúng, "chủ nào tớ nấy", Mạnh Hổ có tính cuồng dã trời sinh, binh sĩ quân đoàn Mãnh Hổ ai nấy cũng như con sói, Mạnh Hổ vừa nói vài câu, các tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ lập tức ai nấy há miệng rộng như chậu máu, lộ ra hàm răng sắc bén lạnh lẽo.
Cái gì là huyết khí chi dũng*?
(*Huyết khí chi dũng: cái dũng nhất thời của kẻ thất phu trên chiến trường, khác với "nghĩa khí chi dũng", chẳng những dũng cảm với người mà còn dũng cảm với chính bản thân mình)
Đây chính là huyết khí chi dũng, chân chính huyết khí chi dũng!
Một chủ tướng hùng mạnh hung hãn luôn luôn có thể dựa vào mị lực của chính mình để làm cảm nhiễm tất cả các tướng sĩ dưới trướng. Làm cho bọn họ quên đi sợ hãi, quên đi mệt nhọc, máu nóng trào sôi, hung hăng bộc phát, từ nông phu hiền lành biến thành chiến sĩ dũng mãnh thiện chiến, từ những chú cừu non yếu đuối biến thành những con sói khát máu hung tàn.
--------------
Bên bìa rừng rậm, trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Nghe thấy thanh âm như long trời lở đất của quân đoàn Mãnh Hổ, Tổng đốc Dự Châu Lạc Tòng Vân không khỏi hơi biến sắc, nghiêng người nói với Thu Trường Lâm:
- Điện hạ, đến ngày hôm nay ty chức mới hiểu rõ, quân đoàn Mãnh Hổ quả nhiên là một cánh Hổ Lang Chi Sư, khó trách có thể đánh cho quân Thanh Châu của Tư Đồ Duệ tan tành không còn manh giáp!
- Đúng vậy!
Thu Trường Lâm vuốt cằm ra vẻ nặng nề, nghiêm nghị nói:
- Đích xác không thể khinh thường quân đoàn Mãnh Hổ, không ngờ tên Mạnh Hổ kia có thể làm cho sĩ khí của một cánh quân mệt mỏi tăng cao như vậy, thật sự không đơn giản chút nào! Tuy nhiên bất kể sĩ khí của quân đoàn Mãnh Hổ cao đến mức nào, thuỷ chung cũng không thể chuyển hoá thành thể lực, quân ta chỉ cần ngăn trở được ba đợt tấn công mãnh liệt của quân đoàn Mãnh Hổ, sĩ khí của bọn chúng sẽ tiêu tan hết!
Lạc Tòng Vân nghiêm nghị hỏi lại:
- Ý của điện hạ là quân ta tốt hơn nên phòng thủ hay sao?
- Đúng vậy!
Thu Trường Lâm gật đầu:
- Quân ta chỉ cần cầm cự đến giữa trưa mai, sư đoàn kỵ binh của Yến Thập Tam có thể chạy tới, sau đó đến sáng ngày mốt, ba đường đại quân chủ lực của Nguyệt vương điện hạ sẽ tiếp tục đuổi tới. Đến lúc đó, chủ lực của sáu đại quân đoàn sẽ hình thành thế hợp vây quân đoàn Mãnh Hổ tại Thương Tâm lĩnh, trận chiến này cũng không có gì đáng ngại nữa!
- Hừ!
Thu Trường Lâm vừa dứt lời, bên tai hai người bỗng nhiên vang lên tiếng hừ bực bội, hai người vội vã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con gái út của Lạc Tòng Vân là Lạc Ngọc Nhu đã giục ngựa xuất trận, xem ra đang tiến về phía trận của quân đoàn Mãnh Hổ khiêu chiến. Lạc Tòng Vân e sợ ái nữ của mình có điều sơ xuất, vội vàng ra lệnh cho Lạc Ngưng Yên, Lạc Ngưng Ngọc và Lạc Ngọc Mi chạy theo áp trận.
--------------
Trước trận của quân đoàn Mãnh Hổ.
Mạnh Hổ còn đang kích động tâm tình sĩ khí của các tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ, phía sau đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập đang tiến lại. Mạnh Hổ vội ghìm ngựa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một kỵ mã đang từ đội hình của đế quốc Minh Nguyệt xa xa chạy tới, kỵ sĩ trên lưng chiến mã là một viên nữ tướng dáng người tha thướt, thân khoác khinh giáp màu trắng, sử song đao, bởi vì còn cách xa nên không thấy rõ dung mạo, nhưng ít nhất cũng thấy được nước da trắng nõn, thoạt nhìn dường như là một thiếu nữ đẹp tuyệt trần.
Chỉ trong thoáng chốc, nữ tướng kia đã giục ngựa chạy tới trước trận, theo sát phía sau nữ tướng này còn có ba viên nữ tướng khác suất lĩnh một đám nữ binh chạy theo, cuối cùng dừng lại cách viên nữ tướng kia ở khoảng cách một tầm tên, xem ra xuất trận là vì muốn áp trận cho nữ tướng này.
Mạnh Hổ rất muốn nhìn xem diện mạo của viên nữ tướng này ra sao, tiếc rằng trên mặt nàng bị giáp che phủ, cho nên không có cách nào thấy được diện mạo rõ ràng. Tuy nhiên bằng vào đôi mắt sáng long lanh lộ ra ngoài mảnh giáp che mặt cũng đủ cho nam nhân trông thấy phải xiêu lòng, còn có đôi mày liễu nhàn nhạt càng tôn thêm vẻ dịu dàng nữ tính.
Tuy nhiên tiếng quát của viên nữ tướng này lại không dịu dàng chút nào.
Trước ánh mắt tràn đầy thú tính của Mạnh Hổ và năm vạn tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ, viên nữ tướng kia giơ cao song đao, mũi đao sắc bén chỉ về hướng Mạnh Hổ, quát to:
- Phía trước có phải là ác tặc Mạnh Hổ hay không?
- Ác tặc?
Mạnh Hổ hỏi ngược lại, giọng hắn không hề có chút hảo ý:
- Bản tướng quân trở thành ác tặc khi nào vậy?
- Quả nhiên là ngươi!
Viên nữ tướng của đế quốc Minh Nguyệt hừ một tiếng, lại quát lên:
- Ác tặc Mạnh Hổ nghe đây, bản tướng quân chính là Lạc Ngọc Nhu của đế quốc Minh Nguyệt, ngươi có dám đơn đả độc đấu với bản tướng quân không?
- Đơn đả độc đấu?
Mạnh Hổ tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Ngươi muốn đơn đả độc đấu với ta sao?
- Thì sao?
Lạc Ngọc Nhu mỉm cười:
- Ngươi có dám hay không?
Mạnh Hổ giơ tay phải gãi gãi đầu:
- Ngươi chắc chắn chứ?
Lạc Ngọc Nhu không nhịn được lườm Mạnh Hổ một cái, sẵng giọng nói:
- Nhiều lời vô ích!
- Ách…
Mạnh Hổ hơi sửng sốt, chợt cười ha hả:
- Không lẽ nam nhân của đế quốc Minh Nguyệt chết sạch hết rồi sao, không ngờ lại phái một nữ nhân ra khiêu chiến, ha ha ha!
Trương Hưng Bá đứng trước trận của quân đoàn Mãnh Hổ cất giọng ồm ồm phụ hoạ:
- Phỏng chừng là lão già Tổng đốc Dự Châu Lạc Tòng Vân kia nghe nói tướng quân xuất chinh bên ngoài không mang theo phu nhân, trên đường chinh chiến nhất định không dễ dàng chút nào, cho nên mới dâng thị nữ lên cho tướng quân ngài!
Trương Hưng Bá vừa dứt lời, tất cả các tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ nghe vậy lập tức bật cười ha hả như sấm động.
Đôi mày Lạc Ngọc Nhu dựng thẳng lên, mặt ngọc xanh mét, đột ngột đem song đao cắm vào vỏ đa, sau đó xoay người lấy trong túi đao sau lưng ra một thanh Liễu Diệp phi đao. Bàn tay mềm mại nõn nà của nàng vừa giơ lên, một luồng ánh sáng lạnh lẽo nhanh như tia chớp bay thẳng vào mặt Trương Hưng Bá. Trương Hưng Bá còn đang cười ngặt nghẽo, đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo bắn nhanh về phía mình, theo bản năng giơ song thiết kích lên che trước mặt, chỉ nghe keng một tiếng, thanh Liễu Diệp phi đao của Lạc Ngọc Nhu bay vụt tới đã bị song thiết kích gạt rơi trên đất.
- Ủa?!
Mạnh Hổ đang ghìm ngựa đứng trước trận không khỏi giật mình kinh hãi, thầm nghĩ thoạt nhìn Lạc Ngọc Nhu chỉ là một viên nữ tướng yểu điệu, không ngờ sức lực lại không kém gì tu mi nam tử. Tuy rằng Liễu Diệp phi đao không nặng, nhưng muốn phóng nó ra xa hơn trăm bước cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, thậm chí ngay cả rất nhiều nam nhân cũng chưa chắc có khả năng làm được.
- Thật là vô lý!
Trương Hưng Bá suýt nữa chịu thiệt thòi bắt đầu nổi giận, vung song thiết kích lên giục ngựa đi tới trước mặt Mạnh Hổ, lớn tiếng nói:
- Tướng quân, nữ nhân này dám phóng ám khí đánh lén, xin tướng quân chấp thuận cho ty chức xuất trận!
- Được!
Mạnh Hổ vui vẻ vuốt vuốt cằm:
- Trương Hưng Bá, chỉ cần ngươi có thể bắt sống được nữ nhân này, bản tướng quân sẽ đem nàng thưởng cho ngươi!
- Đa tạ tướng quân!
Trương Hưng Bá múa song thiết kích một vòng trông thật hung hăng, gằn giọng quát: