Càng ngày tiếng vó ngựa mơ hồ càng trở nên rõ ràng hơn, tựa như từ phía trước đang tới vô cùng mạnh mẽ, mặt đất dưới chân cũng trở nên rung động ngày một nhiều hơn.
Phương Bắc, tiếng vó ngựa đến từ phương Bắc, đây không phải là kỵ binh của đế quốc Quang Huy, đây là kỵ binh đế quốc Minh Nguyệt của chúng ta!
Rốt cục chân trời phía Bắc tuyết bay mờ mịt đã xuất hiện kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đông như kiến, dẫn đầu là một cây đại kỳ Minh Nguyệt đang đón gió tung bay, trên nền cờ màu đen ngạo nghễ một vầng trăng sáng chói. Nhìn phương thức chế tạo cờ, quả nhiên là quân đoàn Định Châu, hai sư đoàn kỵ binh Định Châu của lão già Tần Liệt đã đến!
- Ha ha ha…
- Các huynh đệ, viện quân của chúng ta đến rồi!
- Thánh nữ Quang Minh tồn tại cùng chúng ta, chúng ta được cứu rồi….
Thấy vùng bình nguyên tuyết phủ phía Bắc đột nhiên xuất hiện khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt, đám tướng sĩ của quân đoàn Vân Châu đang bỏ chạy trối chết nhất thời hưng phấn gào thét lên loạn xạ. Đám tân binh thiếu kinh nghiệm vội dạt sang hai bên, chừa chính diện cho đám kỵ binh Định Châu vừa xuất hiện. Còn những tên lão binh kinh nghiệm thì lập tức xoay người lại, phát động phản kích đối với đám binh sĩ của đế quốc Quang Huy đang đuổi giết phía sau.
Tần Liệt phi ngựa như bay, dẫn đầu hai sư đoàn kỵ binh Định Châu.
Tổng đốc Định Châu Tần Liệt thân hình cao lớn, khoác huyền thiết trọng giáp, tuy năm nay tuổi đã hơn sáu mươi nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, đôi mắt lóng lánh hữu thần, không có dáng vẻ của một người già yếu, nhìn qua như người mới vừa năm mươi tuổi mà thôi.
- Hây!
- Giá!
Hai viên tướng của đế quốc Minh Nguyệt phóng ngựa như bay đuổi theo sát hai bên trái phải của Tần Liệt.
Viên tướng bên tay trái tuổi cũng đã hơi lớn, trên môi đã lún phún ria mép, đột nhiên quay đầu nói với Tần Liệt:
- Phụ thân, hình như Hắc Phong Khẩu đã thất thủ!
Viên tướng lĩnh áy chính là con trai lớn của Tần Liệt tên gọi Tần Phong, còn viên tướng kia là con trai thứ ba của Tần Liệt tên gọi Tần Vân.
Tần Liệt có bốn người con trai, ai nấy đều là anh hùng, mọi người gọi là Định Châu Tứ Anh, chính là Tần Phong, Tần Khởi, Tần Vân, Tần Dũng. Ba người con lớn đều cầm quân dưới trướng Tần Liệt, hiện tại đều là cấp bậc sư đoàn trưởng, đứa con trai út Tần Dũng là người có võ nghệ cao nhất, hiện lại là phó đoàn trưởng của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn đế quốc Minh Nguyệt.
Tần Phong vừa dứt lời, Tần Vân cũng nói tiếp:
- Phụ thân, quân đoàn Vân Châu của Diêu Tổng đốc cũng thật là thiếu kinh nghiệm, nhanh như vậy đã đánh mất Hắc Phong Khẩu. Nếu không phải quân đoàn Định Châu chúng ta kịp thời chạy tới, chẳng phải là thất thủ luôn Đao Kiếm hạp sao? Nếu như sự tình đến nước ấy, hậu quả thiết tưởng sẽ không thể nào gánh vác!
- May là chúng ta tới đây chưa quá muộn!
Tần Liệt buồn bực hừ một tiếng, nhìn quanh một vòng rồi nói:
- Phong nhi, Vân nhi, các ngươi mỗi người chỉ huy một liên đội bọc vòng hai cánh trái phải, tìm cách chặt đứt đường lui của số quân địch đã đuổi theo ra ngoài sơn khẩu, trước tiên hãy đánh cho con mãnh hổ kia rớt ngựa rồi hãy nói!
- Phụ thân yên tâm!
Tần Phong ầm ầm đáp lại:
- Hết thảy cứ giao cho hài nhi!
- Hài nhi cũng muốn sớm gặp con mãnh hổ này!
Tần Vân cũng nhảy nhổm lên ra vẻ nôn nóng:
- Không ngờ tên này dưới tình hình mới vừa thất bại lại có thể trở tay phản công một kích tiêu diệt toàn quân sư đoàn số Một của Diêu Minh Viễn. Ngay cả sư đoàn số Hai của Nhị ca cũng bị thiệt thòi rất nhiều dưới tay hắn, hừ hừ, nếu không cho hắn nếm chút mùi lợi hại, hắn sẽ nghĩ rằng quân đoàn Định Châu chúng ta không có người!
- Đi thôi!
Tần Liệt vung tay lên, lại dặn dò:
- Nếu như quân địch đuổi ra ngoài sơn khẩu co cụm lại ngay lập tức, triển khai đội hình tử thủ, vậy không nên tuỳ tiện công kích, chỉ cần chặt đứt liên lạc giữa bọn chúng và quân địch bên trong sơn khẩu là đủ. Nhưng nếu quân địch sau khi rút lui chỉ cố gắng chạy về sơn khẩu hội hợp với quân địch bên trong, vậy các con cứ đuổi theo tấn công mạnh mẽ cho ta, không nên do dự gì cả!
Rất nhanh sau đó, hai liên đội kỵ binh đã tách ra khỏi đại đội nhân mã của quân đoàn Định Châu, chia nhau ra chạy dọc theo hai bên trái phải của sơn khẩu mà bọc vòng lại. Còn đại đội nhân mã ở trung lộ bắt đầu giảm tốc độ chậm lại, sau đó chậm rãi triển khai ra hai bên cánh. Thật ra không muốn giảm tốc độ cũng không được, bởi vì trước mặt chính là tàn binh của quân đoàn Vân Châu, tiếp tục đi tới nữa sẽ rối loạn với nhau cùng một chỗ.
Diêu Trường mặt xám như tro tàn được một đội cận vệ quân hộ vệ đi tới trước mặt Tần Liệt, vừa thở dốc vừa nói:
- Tần lão ca, lần này nhờ có ngươi, đại ân không dám nói tiếng cảm ơn, huynh đệ xin ghi nhớ!
Dứt lời, Diêu Trường vái Tần Liệt một vái.
Tần Liệt tung mình xuống ngựa, tiến lên đỡ Diêu Trường:
- Diêu lão đệ hãy cảm tạ Nguyệt vương, một xá này lão ca ta nhận không nổi!
- Nguyệt vương?
Diêu Trường nghe vậy vẻ mặt vô cùng phức tạp, đột nhiên thở dài:
- Ôi, bây giờ Hắc Phong Khẩu đã đánh mất, huynh đệ thật không còn mặt mũi nào gặp lại Nguyệt vương!
- Lão đệ ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Tần Liệt vỗ vỗ vào vai Diêu Trường, lại nói:
- Chuyện còn lại hãy giao cho lão ca ta, mặc dù Mạnh Hổ đã chiếm được Hắc Phong Khẩu, nhưng cánh quân đường Bắc của hắn cũng đừng mơ có thể đi qua Hắc Phong Khẩu, quân đoàn thiết kỵ Định Châu của bản Tổng đốc sẽ làm cho hắn tiến thoái lưỡng nan!
--------------
Hắc Phong Khẩu.
Ba liên đội trọng trang bộ binh của sư đoàn Bạch Hỉ đã đuổi theo ra đến ngoài sơn khẩu. Bạch Hỉ đích thân dẫn liên đội số Hai và liên đội số Ba đuổi giết đầu tiên, liên đội số Một của Thạch Đôn rơi lại ở phía sau. Đây là Bạch Hỉ muốn cho liên đội số Hai và liên đội số Ba đoạt được chiến công một cách vô cùng trắng trợn, nguyên nhân rất đơn giản, vì hai liên đội này là người của hắn, còn Thạch Đôn là ngưòi của Mạnh Hổ.
Hai người Tần Phong, Tần Vân chỉ huy hai liên đội kỵ binh bọc cánh hai bên trái phải sơn khẩu tiến lại đây, phát hiện ra liên đội số Hai và liên đội số Ba của sư đoàn Bạch Hỉ đã hoàn toàn lao ra khỏi sơn khẩu, đang đuổi theo sát nút đám tàn binh của quân đoàn Vân Châu mà chém giết say sưa. Còn liên đội số Một của Thạch Đôn vừa tới ngay cửa sơn khẩu, theo sát phía sau liên đội của Thạch Đôn là liên đội của Sơn Báo, một liên đội toàn là cung tiễn thủ.
Mặc dù Thạch Đôn xuất thân hèn mọn lại không biết chữ, nhưng dù sau hắn cũng đã đi theo Mạnh Hổ nửa năm trời, hơn nữa trong thời gian đó cũng đã trải qua rất nhiều lần đại chiến thảm khốc, tất cả các loại tình cảnh, thế cục cũng đều đã thấy qua. Cho nên lúc ấy rất nhanh đã phán đoán được hai liên đội khinh kỵ binh bọc cánh đánh tới chính là muốn cắt đứt hoàn toàn đường lui của hai liên đội đã đuổi ra bên ngoài sơn khẩu.
Thạch Đôn quyết định thật nhanh, vội vàng ra lệnh cho cả liên đội nhanh chóng triển khai đội hình cố gắng cố thủ sơn khẩu.
Bạch Hỉ đã đuổi ra xa khỏi sơn khẩu phát hiện ra tình hình khác thường sớm hơn cả Thạch Đôn, liền hạ lệnh cho toàn quân nhanh chóng rút lui về sơn khẩu.
Bạch Hỉ hạ quân lệnh ấy quả thật là vô cùng ngu xuẩn, cuối cùng đã gây nên hoạ lớn. Hai liên đội đã đuổi ra ngoài sơn khẩu vốn đang chém giết hăng say, đột nhiên thấy phía trước xuất hiện rất đông kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt, trong lòng cũng đã hơi luống cuống, nên Bạch Hỉ vừa ra lệnh một tiếng, cả bọn tân binh này không còn lòng dạ nào mà ham đánh, lập tức xoay người bỏ chạy, cả đám như ong vỡ tổ vọt nhanh về phía sơn khẩu.
Thế nhưng con người chỉ có hai chân sao thể chạy lại ngựa bốn chân? Hai liên đội kỵ binh của Tần Phong, Tần Vân rất nhanh đã bọc cánh chạy tới, giống như hai cái càng của con cua, từ hai bên trái phải ép mạnh vào giữa. Đám tân binh của sư đoàn Bạch Hỉ lập tức trở nên rối loạn, ai nấy ném cả binh khí trên tay ôm đầu chạy trốn như chuột, chỉ hận cha mẹ sao sinh ra mình chỉ được có hai chân mà thôi. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Chờ đến lúc Bạch Hỉ phát hiện ra tình hình không ổn muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa.
Kết quả vô cùng thê thảm, kỵ binh của quân đoàn Định Châu còn chưa giết tới, đám binh sĩ của sư đoàn Bạch Hỉ rút lui đã tự mình sụp đổ.
Đội hình phòng ngự của liên đội Thạch Đôn vừa mới triển khai lập tức đã bị đám tàn binh chạy ngược trở về làm cho tán loạn. Thạch Đôn múa Đại Khảm đao nặng nề liên tiếp chém chết mười mấy tên tàn binh cũng không làm được chuyện gì, rất nhanh, phần lớn binh sĩ của liên đội Thạch Đôn cũng đã bị cuốn vào trong cơn thuỷ triều của đám tàn binh, cơn thuỷ triều tàn binh này lại cuốn ngược về phía sau khiến cho hai liên đội còn lại của Thạch Đôn và Sơn Báo cũng trở nên tán loạn.
Tân binh chính là tân binh, nếu chỉ huy cho tốt thì khí thế vọt lên cao ngất, chỉ huy không tốt lập tức binh bại như núi đổ!
Cũng là sư đoàn tân binh, dưới sự chỉ huy của Chiến Ưng có thể liều mạng chiến đấu với sư đoàn của quân đoàn Vân Châu thây ngã khắp nơi nhưng tuyệt không lùi bước. Nhưng dưới sự chỉ huy của Bạch Hỉ lại để cho khinh kỵ binh của quân đoàn Định Châu công kích một chiêu lập tức sụp đổ!
--------------
Sơn khẩu phía Nam của Hắc Phong Khẩu.
Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo dưới sự hộ vệ của liên đội cận vệ đang đi về phía sơn khẩu quanh co khúc khuỷu.
Ba người vừa đi vừa nói cười vui vẻ, lộ vẻ thoải mái ung dung, trận đánh này đã không còn gì phải lo lắng nữa. Mồi câu của Thu Vũ Đường dùng câu cá đã bị Mạnh Hổ nuốt vào bụng hơn phân nửa, chỉ chờ sư đoàn Bạch Hỉ đuổi theo ra khỏi sơn khẩu, lúc đó điều động sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong nhất định có thể tiêu diệt hoàn toàn hai sư đoàn của đế quốc Minh Nguyệt đóng quân tại Hắc Phong Khẩu.
- Bây giờ Thu Vũ Đường lấy gì để câu cá nữa đây? Dùng thân thể nàng sao? Ha ha!
Thậm chí Mạnh Hổ đang tưởng tượng ra cảnh bộ dạng của Thu Vũ Đường khi nhận được tin tức này sẽ bị chọc tức đến mức sắc mặt tái xanh như thế nào, mặc dù hắn vẫn chưa từng gặp qua tiểu quả phụ thanh xuân tài sắc song toàn vô cùng hiển hách này.
Trong lúc cả ba còn đang đùa giỡn, Cổ Vô Đạo vô tình đưa mắt nhìn về hướng sơn khẩu, nhất thời choáng váng.
Rất nhanh Tất Điêu Tử đã phát hiện ra ánh mắt khác thường của Cổ Vô Đạo, cũng lập tức đưa mắt nhìn về hướng sơn khẩu cũng cảm thấy choáng váng tức thì.
Mạnh Hổ nói đến lúc cao hứng cười ha hả hai tiếng, nhưng phát giác ra Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo phía sau không ai lên tiếng, quay đầu lại nhìn, phát hiện ra hai người ánh mắt đăm đăm nhìn về phía sơn khẩu trước mặt. Mạnh Hổ cảm thấy giật mình, vội vàng quay đầu nhìn về phía sơn khẩu, không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Đôi mày Mạnh Hổ nhanh chóng cau lại, con bà nó chuyện gì xảy ra vậy?
Sư đoàn số Bốn vừa đuổi theo quân địch ra khỏi sơn khẩu không ngờ lại lui trở về, hơn nữa xem tình hình dường như là thua chạy!
Chẳng lẽ là viện quân của đế quốc Minh Nguyệt đã đến? Nhưng cho dù là viện quân của địch đã đến, sư đoàn số Bốn cũng hoàn toàn có thể bằng vào địa hình có lợi bên trong Hắc Phong Khẩu mà tổ chức phòng ngự, làm sao lại đến nỗi binh bại như núi đổ, tất cả như ong vỡ tổ chạy trốn?
- Hỏng rồi!
Cổ Vô Đạo lộ vẻ buồn bã nói:
- Xem ra đúng là viện quân của đế quốc Minh Nguyệt đã đến!
- Tướng quân, phải nghĩ cách ngăn cản đám tàn binh này, bằng không hậu quả không thể nào tưởng tượng!
Tất Điêu Tử hơi lo loắng quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong đã triển khai. Vốn sư đoàn kỵ binh này đang chuẩn bị vượt qua sơn khẩu thay thế sư đoàn Bạch Hỉ tiếp tục đuổi giết đám tàn quân của địch, nhưng hiện tại sư đoàn Bạch Hỉ đã trở thành tàn quân, hơn nữa rất có khả năng làm cho rối loạn đội hình của sư đoàn kỵ binh.
- Tướng quân nhìn xem!
Trương Hưng Bá vốn tinh mắt đột nhiên đưa tay chỉ về phía sơn khẩu kêu to:
- Sơn khẩu vẫn còn có huynh đệ đang tử chiến!
Ba người Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử, Cổ Vô Đạo vội vàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy nơi sơn khẩu còn có khoảng chừng bốn, năm trăm người đang liều mạng tử chiến, kiên quyết không lùi. Bất quá chỉ có bốn, năm trăm người không thể nào ngăn trở cả sơn khẩu, càng ngày càng nhiều kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đã vượt qua sơn khẩu, theo sườn phía Nam độ dốc rất ít đuổi theo xuống tới.
- Chính là Đôn Tử và Báo Tử!
Mạnh Hổ gằn giọng quát:
- Hưng Bá, chỉ huy đội cận vệ gạt đám tàn binh qua một bên trợ giúp bọn họ!
- Dạ!
Trương Hưng Bá ầm ầm đáp lại, lập tức trở tay ra sau lưng rút ra song thiết kích nặng nề, quay đầu lại lớn tiếng rống to với tướng sĩ đội cận vệ: