- Đại sư phụ nói ngân châm đặc chế rất đắt tiền, vì vậy không cho tôi mang xuống núi.
Hạ Thiên nhớ lại điều này mà cảm thấy không thỏa mãn: - Sư phụ ghen ghét tôi, cố ý gây ra phiền toái, nhưng không sao, bây giờ đi mua là được. - Ngân châm bình thường có thể sử dụng được sao?
Liễu Vân Mạn có chút hoài nghi nói. - Có thể.
Hạ Thiên gật đầu khẳng định: - Ngân châm chỉ là môi giới, quan trọng không phải là ngân châm, chính là khí. - Khí sao?
Liễu Vân Mạn càng nghe càng cảm thấy mơ hồ: - Hạ Thiên, không phải cậu nói đến khí công đấy chứ? - À, cũng không kém bao nhiêu, chị Vân Man, tôi cũng đang buồn bực, tôi đi mua ngân châm trước.
Hạ Thiên xoay người đi ra cửa rồi chợt khựng lại: - Chị Vân Mạn, ở đâu có thể mua được ngân châm? - Tôi đi với cậu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Liễu Vân Mạn dùng giọng có chút bất đắc dĩ nói.
Hai người xuống lầu, sau đó cùng đi xuống bãi đậu xe. - Vân Mạn.
Khi vừa tiến vào bãi đậu xe thì một âm thanh tình tứ chợt vang lên.
Hạ Thiên có chút khó chịu, kẻ nào gọi vợ hắn bằng giọng thân thiết như vậy?
Mà khi nhìn thấy người kia thì Hạ Thiên lại càng khó chịu, người này sao lại đẹp trai như vậy? Thiếu chút nữa thì bằng hắn rồi.
Người nọ quả nhiên rất tuấn tú, thân hình cao lớn, ngoại hình rất đẹp, tóc quăn tự nhiên càng tăng thêm vài phần quyến rũ. Không riêng gì con người mà ngay cả chiếc xe cũng rất bắt mắt, trong bãi đậu xe thì chiếc xe của hắn như hạc giữa bầy gà, tuy trong đây không thiếu những chiếc xa hoa, nhưng Hummer dù sao cũng là độc nhất vô nhị. Dù sao trong thành phố cũng không thấy nhiều chiếc Hummer.
Khi thấy người đàn ông kia thì Liễu Vân Mạn không khỏi liếc mắt nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt có hơi bất an. Chỗ ở này của nàng không phải có nhiều người biết rõ, nhưng người này là một trong những người kia, hơn nữa còn là một người quấn lấy không tha, thậm chí có thể nói là người mà nàng sợ gặp phải nhất. - Giám đốc Cao, trùng hợp quá.
Liễu Vân Mạn miễn cưỡng cười với người đàn ông đẹp trai chạy chiếc Hummer, sau đó nói một câu thăm hỏi. - Không phải trùng hợp, anh cố ý đến đây tìm em.
Người đàn ông chạy Humer vừa nói vừa đi đến, sau đó hắn quét mắt nhìn Hạ Thiên: - Vân Mạn, vị này là... .... - Đây là một người bạn mới quen... ....
Trong lòng Liễu Vân Mạn lại càng bất an, vì nàng có một cảm giác là đối phương đến vì Hạ Thiên, giống như chuyện nàng dùng cơm trong nhà hàng với Hạ Thiên đã lọt vào tai người này. - Không phải là bạn bè.
Hạ Thiên ở bên cạnh dùng giọng chân thành uốn nắn: - Tôi là chồng của chị Vân Mạn.
Hạ Thiên hình như có một cảm giác đặc biệt với tình địch, hắn vừa gặp mặt thì biết đối phương đến để cướp vợ mình, vì vậy quyết định ra tay trước nắm lấy chủ động, tuyên bố Vân Mạn thuộc sở hữu của mình.
Liễu Vân Mạn nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì biết rõ sự việc quá phiền phức, nhưng nàng biết bây giờ mình có giải thích cũng vô dụng. Hơn nữa Hạ Thiên cũng không nói bậy, dù sao giữa hai người cũng có hiệp nghị.
Trong mắt người đàn ông đẹp trai chạy Hummer chợt lóe lên cái nhìn ngoan độc, ngay sau đó lại khôi phục như thường, hắn vươn tay với Hạ Thiên: - Tôi là Cao Danh Dương. - Tôi là Hạ Thiên!
Hạ Thiên không có ý nghĩ bắt tay với tình địch.
Vẻ mặt Cao Danh Dương chợt xuất hiện chút tức giận, trước nay hắn chưa từng bị người ta khinh thường như vậy, nhưng khi nhìn sang Liễu Vân Mạn thì hắn lại khôi phục nụ cười: - Thì ra là Hạ tiên sinh, không biết Hạ tiên sinh đang công tác ở đâu? - Tôi ở... ....
Hạ Thiên đang định nói thì Liễu Vân Mạn đột nhiên kéo tay, sau đó nàng cướp lời: - Giám đốc Cao, tôi và Hạ Thiên có chút việc gấp, lần sau chúng ta sẽ nói chuyện.
Cả hai cũng không quan tâm Cao Danh Dương có phản ứng thế nào, Liễu Vân Mạn dùng sức kéo Hạ Thiên lên xe, sau đó nhanh chóng khởi động xe chạy ra ngoài.
Cửa sau của chiếc xem Hummer chợt mở ra, một người đàn ông nhỏ gầy từ bên trong bước xuống, hắn đến sau lưng Cao Danh Dương rồi cung kính nói: - Cao thiếu gia. - Trước đêm nay tôi muốn biết tất cả tư liệu về tên Hạ Thiên khốn nạn kia.
Vẻ mặt đẹp trai của Cao Danh Dương chợt lộ ra vẻ dữ tợn. - Vâng, Cao thiếu gia.
Người đàn ông nhỏ gầy cung kính nói.
Trên xe, Hạ Thiên nhìn sang Liễu Vân Mạn: - Chị Vân Mạn, có vẻ chị sợ tên Cao Danh Dương kia thì phải? - Hạ Thiên, tốt nhất cậu nên chú ý người này, sợ rằng Cao Danh Dương sẽ tìm cách đối phó với cậu.
Liễu Vân Mạn dùng giọng có chút do dự nói, nàng quyết định nói thật với Hạ Thiên, để đối phương chuẩn bị tâm lý. - Không sao, tôi không sợ.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ không quan tâm đến vấn đề này. - Hạ Thiên, cậu chú ý một chút, cậu nghĩ rằng tôi nói đùa sao?
Liễu Vân Mạn đột nhiên thắng xe dừng lại: - Cậu có biết Cao Danh Dương là ai không? Cậu có biết những kẻ đắc tội với Cao Danh Dương có kết cục gì không? Để tôi nói với cậu, đứt tay đứt chân thành tàn phế vẫn còn là rất tốt, không ít người bị tống giam và tự sát, càng có một số người biến mất hoàn toàn giống như chưa từng xuất hiện trên đời.
Liễu Vân Mạn vừa nói vừa khẽ xoa đầu, lúc này chỗ đó lại đau. - Chị Vân Mạn, tôi không nghĩ là chị nói đùa, nhưng tôi thật sự không sợ.
Hạ Thiên nhìn Liễu Vân Mạn: - Chúng ta mau đi mua ngân châm, sau khi tôi thi châm thì chị sẽ không còn đau đầu.
Liễu Vân Mạn muốn nói thêm vài lời nhưng dù thế nào cũng vô dụng, thôi thì tranh thủ thời gian đi mua ngân châm. Nếu thật sự Hạ Thiên có thể chữa hết bệnh cho nàng, như vậy nàng sẽ lập tức đưa Hạ Thiên đến Liễu gia chữa bệnh cho những người khác, đến lúc đó dù Hạ Thiên có xảy ra chuyện gì thì ma chú ám lên Liễu gia từ lâu đời sẽ được giải trừ.
Liễu Vân Mạn quen biết Hạ Thiên đến bây giờ chẳng qua chỉ là vài giờ, tất nhiên chưa nói đến vấn đề có cảm tình. Những năm gần đây nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ phát sinh chuyện tình cảm, vì vậy có thể dứt khoát đạt thành hiệp nghị với Hạ Thiên. Chỉ cần Hạ Thiên có thể chữa tốt quái bệnh cho Liễu gia, như vậy nàng sẽ là người phụ nữ thuộc về hắn, còn nàng có thích hay không cũng chẳng quan trọng.
Nửa giờ sau thì hai người quay về phòng ngủ của Liễu Vân Mạn, ngân châm cũng đã mua về.
Hạ Thiên đứng trong phòng ngủ, hắn khẽ nhắm mắt, sau đó chậm rãi thở ra một luồng khí dơ bẩn. Hắn chợt mở to mắt, khoảnh khắc này thân thể Hạ Thiên chợt biến đổi khác biệt.
Liễu Vân Mạn chợt cảm thấy kinh ngạc, trên mặt Hạ Thiên đã không còn chút dấu vết của sự vui cười, vẻ mặt chăm chú, toàn thân chợt bùng lên một khí thế khó nói nên lời. - Nằm thẳng trên giường, mở rộng tay ra.
Hạ Thiên cuối cùng cũng mở lời, giọng nó cũng có chút khác biệt, có hương vị ra lệnh. - Có cần cởi quần áo không?
Liễu Vân Mạn có chút chần chừ, nàng mở miệng hỏi. - Không cần!
Hạ Thiên trả lời rất đơn giản, trên tay đã cầm một cây ngân châm.
Liễu Vân Mạn leo lên giường, nàng không nằm xuống ngay mà nhìn vào ngân châm rồi không nhịn được phải hỏi một câu: - Không cần vệ sinh ngân châm sao?
Liễu Vân Mạn vừa nói xong thì cảm thấy trong phòng có chút lạnh lẽo, sau đó nàng kinh ngạc phát hiện ngân châm trên tay Hạ Thiên chợt bùng lên một luồng sương trắng, khí lạnh rõ ràng truyền ra từ ngân châm. Khoảnh khắc sau một luồng khí nóng bùng lên, sương trắng nhanh chóng hóa thành khí, tạo ra một đám khói trắng. - Đã trừ độc.
Hạ Thiên trầm giọng nói: - Nằm xuống, tôi sẽ bắt đầu thi châm.
Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng nằm xuống, nàng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên mà không nháy mắt. Sau đó nàng thấy Hạ Thiên nhắm mắt lại.
"Không phải cậu ta sẽ nhắm mắt thi châm đấy chứ?"
Khi trong đầu Liễu Vân Mạn còn đang có ý nghĩ này thì Hạ Thiên đã đâm ngân châm xuống, đầu châm đâm vào cánh tay.
Một luồng khí từ ngân châm phóng vào trong người Liễu Vân Mạn, luồng khí này vừa lạnh vừa nóng, lúc lạnh lúc nóng, rất quỷ dị.
Khí tức quỷ dị này nhanh chóng trải rộng các kinh mạch, Liễu Vân Mạn đột nhiên cảm thấy trước mắt bùng lên sương mù, tầm nhìn không còn rõ ràng, mà ngay sau đó đầu cũng hơi choáng váng, thân thể lúc nóng lúc lạnh. Một lát sau nàng thấy giống như có hàng vạn con kiến đang bò trong người, có chút tê dại, rất không thoải mái, nhưng một lát sau lại cảm thấy giống như ở trong nhà tắm hơi, từng lỗ chân lông sinh ra cảm giác thoải mái vô cùng. - Được rồi!
Một giọng nói mệt mỏi vang lên bên tai Liễu Vân Mạn. - Nhanh như vậy sao?
Liễu Vân Mạn có chút ngẩn ngơ, vì nàng cảm thấy mới qua được một lát, toàn bộ quá trình còn chưa đến một phút đồng hồ.
Lúc này Liễu Vân Mạn cũng thấy đầu không còn choáng váng, tình cảnh trước mắt đã rất rõ ràng. Nàng ngồi dậy mà cảm thấy tinh thần chưa bao giờ tươi sáng như lúc này. Khi nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Hạ Thiên đang ngồi xếp bằng, vẻ mặt có hơi tái, quanh người bùng lên một làn sương trắng. - Hạ Thiên, cậu làm sao vậy?
Liễu Vân Mạn nhịn không được phải hỏi.
Hạ Thiên không trả lời, những luồng khí quanh người hắn cũng dần tiêu tán, vẻ mặt cũng dần khôi phục lại bình thường.
Vài phút sau, Hạ Thiên thở ra một luồng khí dơ bẩn, hắn mở to mắt rồi đứng lên. - Chị Vân Mạn, tôi không sao.
Hạ Thiên cười hì hì với Liễu Vân Mạn, hắn đã khôi phục lại như thường. - Vậy tôi còn tiếp tục thi châm sao?
Liễu Vân Mạn có chút lo lắng. - Không cần, mỗi tháng một lần là được.
Hạ Thiên lắc đầu, trên mặt lộ ra vài phần buồn rầu: - Chị Vân Mạn, tôi bây giờ chỉ có thể tạm thời làm chậm bệnh tình của chị, không cách nào trị tận gốc. Nhưng chị yên tâm, ít nhất tôi cũng làm chị được sống một năm, trong thời gian một năm tôi sẽ nghĩ ra biện pháp khác. - À, Hạ Thiên, tôi sẽ quay về bệnh viện, tôi còn phải đi làm, cậu đến cửa hàng hoa hay ở lại đây?
Tâm tình Liễu Vân Mạn biến đổi rất nhanh, khoảnh khắc này nàng muốn lập tức đến bệnh viện làm kiểm tra, chỉ như vậy mới xác định bệnh tình có chậm lại hay không. Cuối cùng là xác định Hạ Thiên có thật sự chữa trị tốt cho mình hay không.
Quá trình châm cứu quá ngắn làm Liễu Vân Mạn sinh ra cảm giác lo lắng, nàng lấy điện thoại ra rồi chuẩn bị điện thoại cho một người bạn, để cô ta sắp xếp kiểm tra cho mình. - Chị Vân Mạn, đưa tôi về cửa hàng hoa.
Hạ Thiên trả lời. - Ủa, bây giờ là ba giờ rồi sao?
Liễu Vân Mạn đột nhiên nhìn thấy thời gian trên điện thoại, vì vậy mà không khỏi kinh hoàng, nàng nhớ rõ khi mua ngân châm quay về thì còn chưa đến hai giờ, sao bây giờ đã là ba giờ rồi?