Khu Cảnh Uyển đường Đông sơn là một khu dân cư khá cũ, nhưng nơi đây cũng khác với những khu khác. Đây là một khu biệt thự khá lâu đời của thành phố Giang Hải, bên trong có nhiều biệt thự nhỏ, mà tòa nhà số 12 chính là một biệt thự hai tầng khá nhỏ.
Đây là nhà của Lãnh Băng Băng, thật ra nàng cũng không thích chỗ này, vì căn nhà này chính là của người đàn ông mà nàng căm hận tặng cho. Thậm chí nàng còn nhớ rõ, khi đó mẹ mình còn không muốn nhận, nhưng sau này mẹ nàng vẫn nhận, vì bà hy vọng khoảng thời gian sau này con gái sẽ sống tốt hơn.
Tuy Lãnh Băng Băng không thích căn nhà này nhưng phần lớn thời gian nàng đều ở đây, rất ít khi đến khu tập thể cục công an, vì nơi đây có những ký ức của mẹ, nàng giống như vẫn được ở cùng mẹ.
Tối qua sau khi rời khỏi bệnh viện thì Lãnh Băng Băng về nhà ngay, nàng định nghỉ ngơi thật tốt để dưỡng sức, sau đó lại tiếp tục tra án. Dù là phó chủ tịch thường vụ hay là ai khác cũng không được tùy tiện giết người, nàng sẽ không buông tha cho những kẻ như vậy.
Nhưng tối nay nàng vẫn không ngủ ngon, tình cảnh mất ngủ của nàng hình như càng thêm nghiêm trọng, mãi đến hai ba giờ sáng nàng mới có thể ngủ. Đáng tiếc là vừa hơn sáu giờ nàng đã bị tiếng chuông cửa đánh thức. - Ai vậy?
Lãnh Băng Băng rất căm tức nói. - Chúng tôi là đội cảnh sát hình sự, mời mở cửa.
Trong loa vang lên một âm thanh. - Đội cảnh sát hình sự tìm tôi thì không biết điện thoại sao? Mới sáng sớm mà nhấn chuông làm gì?
Lãnh Băng Băng rất tức giận, sau khi bị náo loạn thì nàng đã không còn tâm tình đi ngủ lại. Nàng vào nhà mặc quần áo tử tế, sau đó nổi giận đùng đùng xuống lầu mở cửa. Quả nhiên có hai cảnh sát đứng trước cửa, mà nàng cũng biết hai người này, một là tổ trưởng Cát Lỗi tổ trọng án, và một người còn lại là cảnh sát viên, là Mao Bưu.
Khi nhìn thấy Lãnh Băng Băng thì Cát Lỗi cũng giật mình: - Đội trưởng Lãnh, sao lại là chị?
Tuy Cát Lỗi cũng là cảnh sát hình sự nhưng là cấp dưới của Khâu Minh, hắn là cảnh sát có thâm niên, làm việc trầm ổn, dù là Khâu Minh cũng phải nể mặt vài phần, mà Cát Lỗi cũng không vì Khâu Minh có bất hòa với Lãnh Băng Băng mà có ý kiến gì khác. Cũng vì vậy mà mối quan hệ giữa Cát Lỗi và Lãnh Băng Băng không tính là tốt nhưng cũng chẳng có thù hận gì.
Hơn nữa vụ án Tôn Hinh Hinh bị bắt cóc trước đó lại sinh ra một lần hợp tác giữa Cát Lỗi và Lãnh Băng Băng, lần đó cũng coi như hợp tác thỏa mãn. - Tổ trưởng Cát, anh đến tìm tôi sao?
Lãnh Băng Băng rất mê hoặc, sao lại thế này? Nếu đội cảnh sát hình sự có chuyện thì bất kỳ người nào cũng có thể đến tìm nàng, cũng không phải vị tổ trưởng tổ trọng án Cát Lỗi này.
Mao Bưu là một cảnh sát trẻ của tổ trọng án, tất nhiên hắn cũng biết người đẹp băng giá nổi danh trong cục công an, hắn khẽ nói với Cát Lỗi: - Tổ trưởng, chúng ta có lầm chỗ rồi không?
Cát Lỗi cũng có chút nghi ngơ, hắn nhìn Lãnh Băng Băng rồi hỏi dò: - Đội trưởng Lãnh, đây có phải là biệt thự số mười ba đường Đông Sơn khu Cảnh Uyển hay không? - Không sai, đây chính là số 13 khu Cảnh Uyển.
Lãnh Băng Băng cau mày: - Tổ trưởng Cát, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? - Đội trưởng Lãnh, tôi cũng không gạt chị, chúng tôi phụng mệnh đến bắt người.
Cát Lỗi nở nụ cười khổ, rốt cuộc là vấn đề gì thế này? - Bắt người?
Lãnh Băng Băng càng thêm mê hoặc: - Tổ trưởng Cát, chẳng lẽ anh đến bắt tôi. - Đội trưởng, điều này sao có thể?
Chung Lực vội vàng phủ nhận: - Chúng tôi đến bắt một người tên là Hạ Thiên. - Cái gì?
Lãnh Băng Băng lập tức nổi giận: - Tổ trưởng Cát, anh có ý gì? Anh muốn bắt tên lưu manh kia sao lại đến chỗ tôi? - Đội trưởng Lãnh, chúng tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng địa chỉ trên giấy chứng minh và hộ khẩu của Hạ Thiên là ở đây.
Cát Lỗi dở khóc dở cười, đây là chuyện gì? - Địa chỉ trên chứng minh của tên lưu manh là chỗ này của tôi sao?
Lãnh Băng Băng đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức hiểu được: - Gặp quỷ rồi, khoa hộ tịch làm gì vậy không biết.
Lãnh Băng Băng dù sao cũng nhiều năm làm cảnh sát hình sự, nàng chỉ cần suy đoán cũng biết địa chỉ trên giấy chứng minh của Hạ Thiên có vấn đề, có tám phần tên khốn kia lấy địa chỉ của nàng làm nhà hắn. - Đội trưởng Lãnh, xem ra có hiểu lầm rồi, chúng tôi về trước.
Cát Lỗi có thể đoán ra được Lãnh Băng Băng có quen biết với Hạ Thiên nên không dây dưa, hắn không muốn vì vấn đề này mà làm cho đối phương mất hứng. - Tổ trưởng Cát, chờ chút.
Lãnh Băng Băng suy nghĩ một chút: - Hạ Thiên phạm tội gì? - Điều này, hắn là khả nghi mưu sát.
Cát Lỗi có chút chần chừ, cuối cùng vẫn nói ra.
Tuy Lãnh Băng Băng biết Hạ Thiên có thể đã gây chuyện nhưng vẫn chấn động: - Mưu sát sao? Mà mưu sát ai? - Đội trưởng Lãnh, căn cứ vào điều tra sơ bộ thì tối qua Hạ Thiên có xung đột với Kim Cương là ông chủ của quán bar Mị Lực, Kim Cương và mười mấy thủ hạ của hắn đều bị Hạ Thiên dùng bia đánh bị thương, mà Kim Cương đưa đến bệnh viện thì lập tức ngừng thở và chết.
Vẻ mặt Cát Lỗi có chút ngưng trọng: - Mặt khác, đội phó Phương Khôn đội trị an xã hội quận Nam cũng là cảnh sát đến xử lý vụ ẩu đả tối qua cũng chết một cách ly kỳ, xem xét các chứng cứ sơ bộ thì chúng tôi nghi ngờ cái chết của anh ấy có liên quan đến Hạ Thiên.
Vẻ mặt Lãnh Băng Băng lập tức biến đổi, khi nghe nửa đoạn báo cáo trước thì còn tốt, nàng biết rõ tên Kim Cương, chính là một kẻ lưu manh, nàng đã muốn nắm lấy hắn. Bây giờ Kim Cương gặp phải chuyện không may thì sự việc không tính là nghiêm trọng, nhiều lắm cũng là trọng thương mà chết, hơn nữa Hạ Thiên có phân nửa là tự phòng vệ. Nhưng Phương Khôn chết thì sự việc lại khác biệt.
Phương Khôn là cảnh sát, hắn bị giết thì sẽ là chuyện lớn. Lãnh Băng Băng tin vụ án này sẽ trở thành án lớn của thành phố, mà Hạ Thiên là kẻ tình nghi số một, tất nhiên sẽ không có thời gian dễ chịu. - Đội trưởng Lãnh, chị có biết Hạ Thiên ở đâu không?
Mao Bưu nhịn không được phải xen vào một câu: - Nếu chị biết thì có thể nói cho chúng tôi, nếu không bắt được người thì tổ trưởng của chúng tôi cũng khó thể báo cáo kết quả công tác. - Tôi không biết cậu ta ở đâu cả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lãnh Băng Băng lắc đầu.
Cát Lỗi nghe thấy như vậy thì có chút thất vọng.
Nhưng Lãnh Băng Băng lại mở miệng: - Nhưng tôi có thể điện thoại để cậu ấy đến đồn cảnh sát.
Cát Lỗi lập tức vui vẻ nhưng cũng có chút hoài nghi: - Điều này, đội trưởng Lãnh, lỡ may chị điện thoại mà hắn không đến thì sao? - Hắn sẽ đến.
Lãnh Băng Băng lấy điện thoại ra bấm số của Hạ Thiên.
Khoảnh khắc khi nhận được điện thoại của Lãnh Băng Băng thì Hạ Thiên còn đang ôm Liễu Vân Mạn ngủ say sưa, tuy bị đánh thức nhưng khi nhìn thấy cảnh sát tỷ tỷ tự mình gọi điện thoại thì hắn rất vui, vì vậy lập tức nghe không chút do dự. - Cảnh sát tỷ tỷ, sáng sớm đã điện thoại cho tôi, có phải nhớ tôi rồi không?
Hạ Thiên cười hì hì hỏi, mà điện thoại cũng làm Liễu Vân Mạn bừng tỉnh, nàng nghe được lời này mà không khỏi bấu lên người Hạ Thiên. Người này đúng là, đang ôm nàng mà còn hỏi người phụ nữ khác có nhớ mình không?
Lãnh Băng Băng bên kia cũng cực kỳ tức giận, tên lưu manh này sắp gặp tai họa đến nơi mà còn đùa giỡn, đúng là buồn cười. Vì vậy nàng rống vào điện thoại: - Tôi mặc kệ cậu ở đâu, lập tức đến cục cảnh sát cho tôi. - Được, nếu cảnh sát tỷ tỷ đã như vậy thì tôi sẽ sang ngay.
Hạ Thiên nói xong thì Lãnh Băng Băng cũng cúp điện thoại. - Cậu muốn đi đâu?
Liễu Vân Mạn véo lên người Hạ Thiên, nhưng điều làm nàng cảm thấy khó hiểu chính là sắc lang này giống như không sợ đau, nàng véo hai lần mà hắn không có chút phản ứng. - Cảnh sát tỷ tỷ nói tôi đến cục cảnh sát ngay, chị Vân Mạn, chị có đi cùng không?
Hạ Thiên quay đầu nhìn Liễu Vân Mạn, đúng lúc này hắn chợt sáng mắt: - À, chị Vân Mạn, bộ đồ ngủ của chị rất đẹp. - Tôi không đi, tôi còn phải đi làm.
Liễu Vân Mạn tức giận nói, người này đúng là, ôm mình ngủ cả đêm, bây giờ mới khen áo ngủ đẹp sao?
Tối qua Liễu Vân Mạn ở trong phòng tắm và luôn nghĩ rằng Hạ Thiên sẽ làm gì đó với mình, nhưng khi Hạ Thiên ôm nàng ngủ cả đêm mà không làm gì cũng làm nàng bất mãn, con người sao lại mâu thuẫn như vậy. - Chị Vân Mạn, tôi đi trước, chị cứ tiếp tục ngủ đi.
Hạ Thiên vội vàng đi gặp Lãnh Băng Băng, hắn buông Liễu Vân Mạn trong lòng ra, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ. - Ngủ cái gì được nữa.
Liễu Vân Mạn hờn dỗi nói một câu, nàng cầm gối định ném về phía Hạ Thiên nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Hạ Thiên cũng không ý thức được vấn đề mình đã đắc tội Liễu Vân Mạn, hắn chỉ hớn hở chạy đến cục cảnh sát, mà Lãnh Băng Băng cũng đã chờ sẵn. - Tối qua cậu đi làm gì?
Lãnh Băng Băng trong đồn chợt đi đến bên cạnh Hạ Thiên rồi hỏi. - Tối qua?
Hạ Thiên suy nghĩ, tối qua làm rất nhiều chuyện, tìm được một sát thủ làm vợ, còn vô tình cứu được một ngôi sao không mấy xinh đẹp, cuối cùng còn ngủ với chị Vân Mạn. - Thôi, nghĩ nhiều làm gì, đi theo tôi.
Lãnh Băng Băng cảm thấy phiền phức, nàng dẫn Hạ Thiên đến tổ trọng án đội cảnh sát hình sự số một.
Khâu Minh cũng đang đứng chờ, hắn dùng giọng quái dị nói: - Đội trưởng Lãnh, mang bạn trai đến quy án à? - Cảnh sát tỷ tỷ, thằng ngu này nói gì vậy?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
Lãnh Băng Băng vốn rất bất mãn với Khâu Minh, nàng nghe Hạ Thiên hỏi như vậy thì thuận miệng trả lời: - Hỏi câu quá ngốc, coi như chó sủa bên tai là được. - Lãnh Băng Băng, cô mắng tôi sao?
Khâu Minh lập tức khó thở. - Ngu ngốc mới hỏi như vậy.
Lãnh Băng Băng dùng giọng mỉa mai nói với Khâu Minh.
Khâu Minh chợt tức tối, hắn nhìn Hạ Thiên rồi cười lạnh: - Lãnh Băng Băng, tôi xem lần này cô có bảo vệ được hắn hay không?
Lãnh Băng Băng căn bản không quan tâm đến Khâu Minh, nàng quay đầu nhìn Cát Lỗi: - Tổ trưởng Cát, người tôi đã mang đến, bây giờ giao cho anh. - Cảm ơn đội trưởng!
Cát Lỗi nhịn không được phải dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên, trong lòng đang thầm suy đoán quan hệ giữa hai người. Lãnh Băng Băng chỉ cần một cuộc điện thoại đã điều một tên tình nghi liên quan đến một vụ trọng án tự động đến cửa sao? - Tổ trưởng Cát, người này cực kỳ nguy hiểm, khi tra khảo phải xiềng tay xiềng chân lại.