Bàn ăn hôm nay chỉ có Lâm Tuấn Trì, Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh. Còn Lâm Mộng Na chiều nay đã đi sang nước ngoài có việc, và Lâm Thế Lăng bận chuyện công ty nên không thể về nhà ăn tối.
Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ đã nhân cơ hội này để ngồi cách xa nhau. Thỉnh thoảng, hai người lại đưa mắt lườm nhau một cái.
Đến lúc ăn xong, Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức lên trên phòng nên bàn ăn lúc này chỉ còn lại Lâm Tuấn Trì và Lâm Hiểu Ninh.
Mặc dù Lâm Tuấn Trì cũng là đối tượng mà Lâm Hiểu Ninh phải giữ khoảng cách, nhưng Lâm Hiểu Ninh cũng không quá căng thẳng khi ở riêng với anh ta. Bởi vì trong mấy ngày sống chung nhà, Lâm Tuấn Trì dù thường xuyên bắt chuyện và nói mấy lời thừa thãi với Lâm Hiểu Ninh nhưng cũng không làm ra những hành động gì mờ ám cả.
Vì vậy, người Lâm Hiểu Ninh đề phòng nhất vẫn là Lâm Thế Lăng.
Đến tám giờ tối.
Lâm Thế Lăng về nhà rồi ngay lập tức về phòng của mình để làm việc. Lúc này, Lâm Tuấn Trì, Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh cũng đều ở trong phòng của mình.
Đến mười một giờ tối.
Lâm Hiểu Ninh không ngủ được nên liền dứt khoát đứng dậy rời khỏi phòng, sau đó định xuống sân để đi dạo vài vòng. Tuy nhiên, khi xuống tới phòng khách, Lâm Hiểu Ninh lại bắt gặp Lâm Thế Lăng.
Nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh, Lâm Thế Lăng liền hỏi: “Sao khuya rồi mà em chưa ngủ?”
Lâm Hiểu Ninh lễ phép đáp: “Em không ngủ được. Còn anh?”
“Anh muốn làm nốt công việc, nhưng cảm thấy hơi mệt mỏi nên anh xuống đây để uống chút cà phê.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì nhớ đến trong nguyên tác, Lâm Thế Lăng là người nghiêm túc trong công việc, luôn nghiêm khắc và có sự đòi hỏi cao với bản thân.
Có một lần, anh ta vì quá chú tâm vào công việc nên một thời gian dài không để ý tới sức khỏe của bản thân. Kết quả, anh ta kiệt sức, phải nghỉ ngơi mất vài ngày. Và thế là nữ chính đã chăm sóc cho anh ta, vì vậy tình cảm giữa anh ta và nữ chính lại tăng thêm.
Lâm Hiểu Linh nhớ ra tình tiết này thì thầm nghĩ: Nếu Lâm Thế Lăng bị ốm thì mình sẽ chẳng chăm sóc anh ta đâu.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì hiện tại, Lâm Thế Lăng cũng là anh của Lâm Hiểu Ninh. Vì vậy, anh ta mà bị bệnh thì ít nhiều gì cô cũng phải chăm sóc anh ta một chút chứ không thể mặc kệ anh ta như người dưng được.
Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Ninh thầm mong tốt nhất là Lâm Thế Lăng đừng để bị bệnh, nếu không cô phải chăm sóc anh ta thì phiền lắm.
Lại nhớ đến anh ta vừa nói rằng mình muốn uống cà phê để tiếp tục làm việc, Lâm Hiểu Ninh liền có lòng tốt nhắc nhở:
“Dù công việc quan trọng, nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất. Bây giờ muộn rồi, em nghĩ anh nên đi nghỉ ngơi. Nếu không, anh mà ốm thì công việc cũng sẽ bị trì hoãn. Hơn nữa, mẹ nuôi sẽ rất buồn nếu biết anh vì công việc mà làm sức khỏe bị ảnh hưởng đấy.”
Lâm Thế Lăng nghe Lâm Hiểu Ninh nói vậy thì khá bất ngờ, không nghĩ rằng cô lại nhắc nhở anh như vậy.
Tuy nhiên, nghe Lâm Hiểu Ninh nói, Lâm Thế Lăng cũng nhận ra gần đây anh đã vì công việc mà không để tâm đến bản thân mình.
Mặc dù sức khỏe anh tốt, nhưng nếu cứ kéo dài tình trạng như vậy thì e rằng cơ thể của anh quả thật sẽ không chịu nổi. Đến lúc đó không những công việc bị ảnh hưởng, mà còn khiến cho mẹ nuôi lo lắng, buồn phiền.
Bây giờ, Lâm Hiểu Ninh lại có tâm ý khuyên Lâm Thế Lăng chú ý đến sức khỏe. Mà Lâm Thế Lăng không muốn để cô em gái không vui, hơn nữa anh nghĩ bản thân cũng nên giữ gìn sức khỏe. Vì vậy, anh đi đến gần Lâm Hiểu Ninh rồi mỉm cười, nói:
“Cảm ơn em đã quan tâm đến anh. Anh sẽ đi nghỉ ngơi sớm. Bây giờ cũng muộn rồi, em cũng nên ngủ sớm đi.” Vừa nói, Lâm Thế Lăng vừa giơ tay, định xoa đầu Lâm Hiểu Ninh.
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh thấy tay của anh sắp chạm vào đầu mình thì liền né tránh.
Lâm Thế Lăng hơi bất ngờ trước thái độ của Lâm Hiểu Ninh nhưng cũng không để bụng. Còn Lâm Hiểu Ninh thì thầm nghĩ: Cảm ơn bằng miệng là được rồi, tự nhiên giơ tay lên làm cái gì chứ?
Sau đó, Lâm Hiểu Ninh cũng vì cuộc nói chuyện nhàm chán với Lâm Thế Lăng mà đã cảm thấy buồn ngủ. Vì vậy, cô liền lên phòng, sau đó ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau.
Lâm Hiểu Ninh vừa ra khỏi phòng đã chạm mặt Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh thì cảm thấy khó chịu, liền lườm cô một cái rồi đi xuống tầng để ăn sáng.
Ăn sáng xong, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ lại lên xe đi học.
Khi đến trường rồi, Lâm Hữu Kỳ liền đi lên lớp, còn Lâm Hiểu Ninh thì đến thư viện của trường để đọc sách.
Thư viện của trường có rất nhiều sách hay.
Lâm Hiểu Ninh chọn vài cuốn sách nâng cao rồi ngồi ở một bàn cạnh cửa sổ để đọc.
Lúc này, ở trong thư viện đang có khá nhiều học sinh. Vài nam sinh trong số họ khi nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh thì đều ngây ngẩn trước vẻ đẹp của cô. Còn vài nữ sinh khác thì rất ngưỡng mộ, liền nói thầm với nhau: “Bạn nữ ngồi cạnh cửa sổ kia đẹp thật.”
Mặc dù những bạn nữ chỉ nói thầm rất nhỏ, nhưng tai Lâm Hiểu Ninh rất tốt nên đã nghe thấy. Và đương nhiên, cô cũng rất vui vẻ khi nhận được lời khen như vậy.
Nhưng bỗng nhiên, cô lại nghe thấy một bạn nữ nói: “Bạn ấy là Lâm Hiểu Ninh - bạn gái của Lâm Hữu Kỳ phải không?”
Nghe thấy câu này, Lâm Hiểu Ninh còn chưa kịp sốc thì một bạn nữ khác lại bảo: “Hai người họ chia tay rồi.”
Lâm Hiểu Ninh nghe tới đây thì trong lòng gào thét: Tôi và Lâm Hữu Kỳ còn chưa yêu nhau bao giờ mà đã chia tay rồi sao?
Một bạn nữ khác lại nói: “Mình cảm thấy Lâm Hiểu Ninh hợp với Lương Hiên hơn đó.”
“Hả? Lương Hiên? Không được! Lương Hiên mà có người yêu thì rất nhiều bạn nữ trong trường sẽ đau lòng lắm đó.”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy cái tên “Lương Hiên” thì nhớ ra trong tiểu thuyết, anh là một nam sinh học cùng lớp với Lâm Hữu Kỳ.
Lương Hiên có thành tích học tập tốt, luôn nằm trong top 5 của trường. Không những vậy, Lương Hiên lại có ngoại hình đẹp trai và rất giỏi thể thao nên anh được rất nhiều bạn nữ trong trường mến mộ.
Lâm Hiểu Ninh cũng khá thích nhân vật Lương Hiên này, vì vậy cũng mong muốn được gặp anh. Tuy nhiên, cô không biết ngay lúc này đây, Lương Hiên cũng đang ở trong thư viện.
Bởi vì bây giờ đã sắp đến kỳ thi tháng, cho nên Lương Hiên muốn tới thư viện để ôn tập, chuẩn bị cho kỳ thi. Nhưng không nghĩ rằng khi mới bước vào thư viện, anh lại nghe thấy có ai đó nói rằng: “Mình cảm thấy Lâm Hiểu Ninh hợp với Lương Hiên hơn đó.”
Lương Hiên không thường xuyên xem mấy bài viết trên diễn đàn trường nên không biết Lâm Hiểu Ninh là ai. Nhưng nghe mấy bạn nữ kia nói, anh cảm thấy rất tò mò, muốn biết xem người con gái tên Lâm Hiểu Ninh là người như thế nào mà người khác lại thấy cô hợp với anh.
Tuy nhiên, dù có tò mò thì đối với Lương Hiên, việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là học hành. Vì vậy, anh không để lãng phí thời gian, liền chọn vài quyển sách trong thư viện rồi tìm một chỗ ngồi để học.
Nhưng trong lúc đưa mắt nhìn quanh thư viện để tìm chỗ ngồi, Lương Hiên lại thấy ở cạnh cửa sổ, một cô gái vô cùng xinh đẹp đang chuyên tâm đọc sách. Góc nghiêng khuôn mặt của cô gái ấy trông kiều diễm mê người, hoàn hảo đến mức khó tin, khiến cho Lương Hiên không thể nào không ngây ngốc ngắm nhìn. Nhưng bỗng nhiên, cô gái lại quay mặt về phía anh.
Vào giây phút cô quay mặt lại, Lương Hiên mới biết so với góc nghiêng thì khi nhìn chính diện, cô gái ấy mới thật sự mê người.
Và Lương Hiên biết, bản thân đã yêu từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.