Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi

Chương 44: Mắc bẫy rồi!



Sau khi ăn trưa xong, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ không về lớp ngay mà còn cùng nhau đi lên thư viện.

Hai người ngồi ở thư viện đọc sách một lúc, sau đó mới trở về lớp học.

Lớp của Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ ở hai dãy nhà khác nhau. Lớp của Lâm Hiểu Ninh ở tầng ba của dãy phía Đông, còn lớp của Lâm Hữu Kỳ thì ở tầng hai của dãy phía Tây.

Lâm Hữu Kỳ đi nhanh hơn Lâm Hiểu Ninh, lớp cũng ở tầng thấp hơn nên đã về lớp sớm hơn cô.

Vừa bước vào lớp, anh đã thấy mấy học sinh trong lớp đang tụ tập lại một chỗ rồi xem gì đó trên điện thoại.

Lâm Hữu Kỳ không quan tâm lắm, đang định lấy tai nghe để nghe nhạc. Không ngờ, một bạn nam bỗng lên tiếng: “Lâm Hiểu Ninh mới chuyển trường mà đã bị người ta gây sự rồi sao? Khổ thật đấy!”

Lâm Hữu Kỳ nghe thấy tên của Lâm Hiểu Ninh thì liền nhìn về phía bạn nam vừa nói chuyện. Ngay sau đó, anh đứng dậy, hỏi: “Lâm Hiểu Ninh làm sao?”

Mấy bạn học sinh trong lớp vốn đang say sưa xem livestream trên điện thoại nên không biết Lâm Hữu Kỳ đã quay về lớp. Bây giờ thấy Lâm Hữu Kỳ hỏi chuyện, mấy bạn học sinh đó đều giật mình, lo lắng.

Bạn nam bị Lâm Hữu Kỳ hỏi thì run sợ, lắp bắp trả lời: “Lâm Hiểu Ninh… bị ai đó vứt hết sách vở xuống đất… Bây giờ có bạn học ở lớp cậu ấy đang livestream cho mọi người xem…”

Nghe thấy vậy, Lâm Hữu Kỳ liền siết chặt nắm đấm, sau đó lớn tiếng: “Đưa livestream cho tôi xem.”

Bạn nam kia bị dọa sợ, liền vội vàng đem điện thoại của mình đưa cho Lâm Hữu Kỳ.

Lâm Hữu Kỳ nhìn vào màn hình điện thoại thì thấy cảnh sách vở của Lâm Hiểu Ninh nằm la liệt dưới đất, trên sách vở còn in cả dấu giày.

Lúc này, tại lớp của Lâm Hiểu Ninh, bạn học sinh nam đang cầm điện thoại livestream lên tiếng, kể rằng: “Tôi là người đầu tiên quay về lớp. Vừa vào lớp, tôi đã nhìn thấy sách vở của Lâm Hiểu Ninh bị như thế này rồi. Không biết là do ai làm nữa!”

Xung quanh, các bạn học sinh cũng xôn xao bàn tán. Bỗng nhiên, một bạn học sinh chỉ tay ra ngoài hành lang rồi hô lên: “Này! Lâm Hiểu Ninh sắp về đến lớp rồi!”



Mấy bạn học sinh nghe thấy thế thì liền chạy ra ngoài nhìn Lâm Hiểu Ninh.

Lâm Hiểu Ninh đã đi về gần đến cửa lớp, tự nhiên lại thấy các bạn đồng loạt chạy ra ngoài nhìn mình thì cảm thấy hơi kỳ lạ.

Ngay sau đó, bạn nam đang cầm điện thoại để livestream bỗng nhiên chạy ra, chĩa điện thoại về phía Lâm Hiểu Ninh rồi nói: “Nhân vật chính của chúng ta đã quay về rồi!”

Lâm Hiểu Ninh nghe thấy vậy thì nhíu mày, không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng cô có linh cảm rằng có chuyện gì đó không ổn nên liền đi vào lớp. Không ngờ rằng, vừa bước vào, cô đã thấy sách vở của mình đã bị vứt đầy dưới đất.

Lúc này, Lâm Hữu Kỳ vẫn đang xem livestream.

Anh vô cùng tức giận, chỉ muốn ngay lập tức chạy đến lớp của Lâm Hiểu Ninh rồi đánh chết cái người đã ném sách vở của cô.

Mà Lý Kha Lộ - người ném sách vở của Lâm Hiểu Ninh xuống đất bây giờ cũng đang ở trong lớp, dùng ánh mắt thỏa mãn để nhìn Lâm Hiểu Ninh.

Lâm Hiểu Ninh nhìn sách vở của mình, sau đó siết chặt bàn tay rồi lớn tiếng hỏi: “Là do ai làm?”

Cả lớp vốn đang thì thầm to nhỏ, nhưng nghe thấy Lâm Hiểu Ninh lớn tiếng thì ngay lập tức đã im lặng.

Lâm Hiểu Ninh lại giận dữ lớn tiếng: “Tôi hỏi là ai ném sách vở của tôi xuống đất?”

Bạn nam đang cầm điện thoại livestream thấy Lâm Hiểu Ninh đang tức giận thì liền bảo: “Tớ là người vào lớp đầu tiên… Nhưng mà tuyệt đối không phải tớ làm đâu… Tớ vào lớp thì đã thấy sách vở của cậu thành ra thế này rồi… Tớ cũng không biết ai đã làm thế cả. Lúc tớ đi vào thì thấy không có ai trong lớp.”

Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì suy nghĩ một lát, sau đó liền nhìn về phía Lý Kha Lộ, thầm nghĩ cô ta là người đáng nghi nhất. Bởi vì theo nguyên tác, cô ta luôn luôn kiếm chuyện, gây khó dễ cho nữ chính. Hơn nữa lần trước, Lâm Hiểu Ninh đã nói Lý Kha Lộ bụng dạ xấu xa, không xứng với Lâm Hữu Kỳ. Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh cảm thấy rất có thể Lý Kha Lộ đã ném sách vở của cô xuống đất để trả đũa cô.

Thế là cô liền nói: “Nếu người đã làm chuyện này còn không lên tiếng chịu trách nhiệm, tôi sẽ đi báo cáo với thầy chủ nhiệm để thầy chủ nhiệm kiểm tra camera.”

Lý Kha Lộ nghe Lâm Hiểu Ninh nói vậy thì đã bắt đầu run sợ, trên khuôn mặt cũng đã lộ ra vẻ lo lắng. Cô ta hoang mang, sợ rằng Lâm Hiểu Ninh sẽ đi thật sự đi báo cáo với giáo viên nên liền lắp bắp nói: “Hiểu Ninh à… Mấy chuyện nhỏ như vậy cậu cần gì phải đi mách thầy chứ?... Chỉ là có người ném sách vở của cậu xuống đất thôi mà… Cho dù cậu đi mách thầy thì thầy cũng sẽ không quan tâm đến chuyện nhỏ như vậy đâu…”



“Chuyện nhỏ sao?” Lâm Hiểu Ninh cười mỉa mai, sau đó nhặt cặp sách của mình lên, giả bộ kiểm tra kỹ bên trong. Giả bộ kiểm tra xong, Lâm Hiểu Ninh liền bảo: “Vậy nếu tôi nói với thầy giáo rằng trong cặp sách của tôi có ví tiền. Bây giờ cặp sách bị lục tung, sách vở rơi xuống đất, còn ví tiền thì bị mất thì cậu còn nghĩ đây là một chuyện nhỏ nữa không?”

“Cái gì?” Lý Kha Lộ trợn mắt hỏi, “Trong cặp sách của cậu có ví tiền sao?”

Lâm Hiểu Ninh thản nhiên đáp: “Ừ. Trong cặp sách của tôi có một chiếc ví tiền rất lớn. Khi cậu vứt sách vở tôi xuống đất chẳng lẽ không thấy hả?”

“Không thấy!” Lý Kha Lộ vì sợ bị dính vào tội ăn cắp nên vội vàng nói. Nhưng vừa nói xong, cô ta mới giật mình.

Các bạn học sinh trong lớp cũng ngơ ngác, quay sang nhìn chằm chằm về phía Lý Kha Lộ. Còn Lâm Hiểu Ninh thì nở nụ cười giễu cợt, không ngờ rằng Lý Kha Lộ lại dễ dàng mắc bẫy như vậy.

Lúc này, Lý Kha Lộ cũng đã biết mình trúng kế của Lâm Hiểu Ninh. Thế nhưng, cô ta vẫn chối cãi: “Không phải tớ làm… Tớ chỉ nói theo phản xạ thôi… Tớ còn chưa nghe kỹ câu hỏi của Hiểu Ninh… Hiểu Ninh à… Cậu phải tin tớ… Cậu biết tớ muốn làm bạn với cậu mà… Làm sao tớ có thể làm mấy chuyện như vậy với cậu được chứ?”

Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì cười nhạt rồi nói: “Lý Kha Lộ à, cậu nói năng lắp bắp như vậy chắc là đang căng thẳng lắm nhỉ? Nhưng mà đừng lo! Bây giờ tôi đi báo cáo với thầy chủ nhiệm rồi nhờ thầy kiểm tra camera. Đến lúc đó tìm ra được thủ phạm rồi thì cậu sẽ không cần phải lo lắng nữa.”

Nói dứt lời, Lâm Hiểu Ninh liền quay người bỏ đi.

Lý Kha Lộ thấy thế thì vội vàng chạy tới rồi ôm lấy cánh tay Lâm Hiểu Ninh, cầu xin: “Đừng đi nói với thầy giáo! Cậu tin tớ! Tớ thật sự không ăn cắp tiền của cậu!”

Lâm Hiểu Ninh liền nói: “Tớ có nói là cậu ăn cắp tiền của tớ đâu mà cậu vội vàng giải thích thế? Tớ chỉ muốn nhờ thầy chủ nhiệm camera thôi mà. Nếu không làm chuyện gì khuất tất thì sao cậu phải lo lắng như vậy?”

Các bạn học nghe vậy thì liền nhìn Lý Kha Lộ rồi xì xào bàn tán.

Lý Kha Lộ lúc này đã vô cùng hoảng loạn. Lâm Hiểu Ninh lại nói: “Tôi cũng không muốn làm phiền tới thầy chủ nhiệm đâu. Vì vậy, ai đã ném sách vở của tôi xuống đất thì tự nhận đi! Tôi đếm từ một đến năm, nếu không có ai nhận thì tôi sẽ ngay lập tức đi báo cáo với thầy giáo.”

Lâm Hiểu Ninh bắt đầu đếm: “Một… Hai… Ba… Bốn…”

Lâm Hiểu Ninh đếm đến số bốn, Lý Kha Lộ liền sợ hãi lên tiếng: “Là tớ ném!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.