Lâm Hữu Kỳ một tay cầm điện thoại, một tay mở cửa phòng của Lâm Hiểu Ninh rồi bước vào.
Mà Lâm Hiểu Ninh gọi Lâm Hữu Kỳ đến đây là vì có việc quan trọng, vậy mà bây giờ Lâm Hữu Kỳ đến rồi thì nhìn quanh phòng lại chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Vì vậy, anh bắt đầu bực bội, liền lớn tiếng gọi: “Lâm Hiểu Ninh!”
Lâm Hiểu Ninh ở trong phòng tắm nghe thấy tiếng gọi thì liền mở hé cửa, sau đó ngó đầu ra rồi hỏi: “Lâm Hữu Kỳ đúng không?”
Lâm Hữu Kỳ nhíu mày: “Không là tôi thì là ai?”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì cười cười, sau đó nói: “Cậu mở tủ quần áo lấy giúp tôi bộ đồ đi.”
“Hả?” Lâm Hữu Kỳ tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại: “Cậu nói cái gì cơ?”
Lâm Hiểu Ninh thản nhiên đáp lại: “Cậu lấy cho tôi quần áo. Tôi đi tắm nhưng quên không mang.”
Nghe tới đây, Lâm Hữu Kỳ mặt mũi xám xịt lại. Ngay sau đó, anh nổi giận rồi lớn tiếng: “Quên mang quần áo thì tự đi mà lấy đi chứ.”
“Nhưng tôi không mặc gì. Lỡ ra lấy rồi bị nhìn thấy thì sao?”
Lâm Hữu Kỳ càng nghe càng thấy bực, liền siết chặt chiếc điện thoại trong tay, sau đó nói bằng giọng cáu kỉnh: “Trong phòng có mỗi một mình cậu, làm gì có ai mà bị nhìn thấy…” Nói đến đây, Lâm Hữu Kỳ bỗng nhớ ra vừa rồi, Lâm Thế Lăng lên trên tầng tìm Lâm Hiểu Ninh.
Nếu lúc đó, Lâm Hiểu Ninh không gọi anh sang thì có lẽ Lâm Thế Lăng đã vào phòng cô rồi. Mà như vậy thì đúng như Lâm Hiểu Ninh nói, nếu cô ra ngoài lấy quần áo thì quả thật sẽ bị nhìn thấy.
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu Kỳ liền hừ lạnh một cái, sau đó hỏi: “Quần áo ở đâu?”
Lâm Hiểu Ninh đáp: “Quần áo thì đương nhiên phải ở trong tủ quần áo rồi. Chẳng lẽ là để dưới gầm giường à?”
Lâm Hữu Kỳ nghe Lâm Hiểu Ninh trả lời mình như vậy thì cực kỳ khó chịu. Thế nhưng, anh vẫn đặt chiếc điện thoại trên tay xuống giường của Lâm Hiểu Ninh, sau đó đi ra chỗ tủ quần áo để lấy đồ cho cô.
Nhưng vừa mở cửa tủ, một mùi hương ngọt ngọt, mát mát lại ùa ra, quanh quẩn xung quanh Lâm Hữu Kỳ khiến cho anh thoáng tê dại, một chút khó chịu trong lòng cũng bỗng chốc bị mùi hương dễ chịu làm cho tan biến.
Đối với anh, mùi hương này có chút quen thuộc. Bởi vì mỗi khi ở gần Lâm Hiểu Ninh, anh thường cảm nhận được mùi hương này thoang thoảng ở trong không khí.
Chỉ là bình thường, mùi hương này rất nhẹ, không nồng đậm như bây giờ. Hoặc là vì bình thường, Lâm Hiểu Ninh và anh cũng không ở gần nhau lắm. Vì vậy, anh mới không cảm nhận được rõ ràng hương vị ngọt mát của mùi hương này thôi.
Bây giờ đứng trước tủ quần áo của Lâm Hiểu Ninh rồi, anh mới biết hóa ra quần áo của cô lại có mùi hương khiến người khác thoải mái đến vậy. Thế mà Lâm Hiểu Ninh - chủ nhân của mùi hương này lại chỉ khiến cho anh cảm thấy khó chịu, một chút thoải mái cũng không có.
Mà lúc này, Lâm Hiểu Ninh chờ mãi mà không thấy Lâm Hữu Kỳ mang quần áo cho mình nên liền thúc giục: “Cậu nhanh lên đi. Sao mà lâu thế?”
Bị thúc giục, Lâm Hữu Kỳ hơi bực, liền lớn tiếng: “Biết nhờ vả thì cũng nên biết chờ đợi đi chứ.”
Nói xong, Lâm Hữu Kỳ liền lấy bừa một chiếc áo phông với một chiếc quần dài, sau đó mang đến trước cửa phòng tắm rồi gọi: “Lâm Hiểu Ninh!”
Nghe thấy tiếng gọi, Lâm Hiểu Ninh biết là quần áo tới nên liền mở hé cửa, sau đó thò tay ra.
Lâm Hữu Kỳ liền dúi bộ quần áo vào tay Lâm Hiểu Ninh, sau đó đi đến bên chiếc ghế cạnh bàn học rồi ngồi xuống.
Trong lúc đó, Lâm Hiểu Ninh đang nhìn chiếc áo phông và chiếc quần dài mà Lâm Hữu Kỳ đưa. Sau đó, cô liền phát hiện ra: Không có đồ lót.
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh cảm thấy Lâm Hữu Kỳ không đem đồ lót cho cô là đúng, bởi vì con trai động vào đồ lót của con gái thì không được lịch sự cho lắm. Hơn nữa đừng nói là Lâm Hữu Kỳ động vào, mà chỉ cần anh nhìn thấy đồ lót của Lâm Hiểu Ninh thôi thì cô cũng sẽ cảm thấy rất ngượng ngùng, xấu hổ rồi.
Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh thấy Lâm Hữu Kỳ chỉ đem áo phông và quần dài cho cô như thế này là rất tốt.
Thế là cô nhanh chóng mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài để lấy đồ lót. Nhưng không ngờ, khi vừa bước ra khỏi nhà tắm, Lâm Hiểu Ninh lại nhìn thấy Lâm Hữu Kỳ đang ngồi lù lù ở chỗ bàn học của cô.
Thấy lạ khi anh còn chưa về phòng, Lâm Hiểu Ninh liền hỏi: “Cậu ngồi đó làm gì?”
Lâm Hữu Kỳ nhíu mày rồi nói: “Không ngồi ở đây thì ngồi ở đâu?”
“Về phòng cậu mà ngồi.”
Lâm Hữu Kỳ nghe Lâm Hiểu Ninh nói vậy thì liền gắt gỏng: “Cậu bảo có việc quan trọng rồi gọi tôi sang phòng của cậu. Vậy mà bây giờ tôi sang đây rồi cậu lại bảo tôi về là có ý gì? Cậu định trêu ngươi tôi à?”
“Ai trêu ngươi cậu chứ?” Lâm Hiểu Ninh nói, “Việc quan trọng mà tôi bảo chính là lấy quần áo hộ tôi đấy. Bây giờ làm xong việc quan trọng rồi thì cậu về đi chứ. Còn ngồi đây làm gì? Muốn tâm sự với tôi à? Hay là muốn cãi nhau?”
Lâm Hữu Kỳ đã giúp Lâm Hiểu Ninh lấy quần áo nhưng vẫn chưa nhận được lời cảm ơn nào từ cô. Vậy mà bây giờ, thái độ của cô đối với anh lại tệ đến như vậy nên anh vô cùng bực mình.
Tuy nhiên, Lâm Hữu Kỳ lại chẳng thể nào phát tiết nên chỉ đành tặng cho Lâm Hiểu Ninh một ánh mắt sắc lạnh. Sau đó, anh liền hậm hực đi ra khỏi phòng.
Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì nhanh chóng mở tủ quần áo ra để lấy đồ lót.
Trong lúc đó, Lâm Hữu Kỳ đi gần đến cửa phòng thì mới nhớ ra vừa rồi, lúc lấy quần áo cho Lâm Hiểu Ninh, anh đã đặt điện thoại xuống giường của cô.
Vì thế, Lâm Hữu Kỳ lại hậm hực quay lại, đi đến phòng của Lâm Hiểu Ninh một lần nữa.
Mà lúc này, Lâm Hiểu Ninh đã chọn được cho mình một chiếc áo ngực màu trắng và một chiếc quần lót cùng màu. Nhưng vì cảm thấy không ưng bộ quần áo mà Lâm Hữu Kỳ đã chọn cho mình nên cô định tìm một bộ quần áo khác.
Vì thế, cô đặt tạm bộ đồ lót mà mình vừa chọn lên trên giường rồi say sưa chọn quần áo trong tủ mà không để ý thấy lúc này, ở trên chiếc giường của mình còn có một chiếc điện thoại.
Và rồi, Lâm Hữu Kỳ một lần nữa mở cửa phòng ra.
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy tiếng cửa mở nên liền quay mặt lại nhìn thì thấy Lâm Hữu Kỳ đang hùng hổ bước đến gần.
Thấy lạ, cô liền hỏi: “Cậu định làm gì thế?”
“Liên quan đến cậu à?” Lâm Hữu Kỳ cáu kỉnh đáp, sau đó hướng ánh mắt lên trên chiếc giường của Lâm Hiểu Ninh để tìm điện thoại. Thế nhưng, chiếc áo ngực và chiếc quần lót màu trắng tinh ở trên giường lại ngay lập tức thu hút sự chú ý của anh.
Thoáng chốc, hai tai anh trở nên nóng ran, đỏ bừng.
Mà Lâm Hiểu Ninh sau khi phát hiện ra ánh mắt của Lâm Hữu Kỳ đang nhìn về đâu thì cũng vô cùng xấu hổ, khuôn mặt biến thành màu đỏ như quả cà chua.
Lâm Hữu Kỳ lại đang bối rối, cũng sợ Lâm Hiểu Ninh hiểu lầm là anh đang cố tình nhìn đồ của cô nên liền vội vàng giải thích: “Tôi… Tôi đến để lấy… lấy điện thoại… Điện thoại… ở trên giường của cậu.”
Nghe Lâm Hữu Kỳ nói vậy, Lâm Hiểu Ninh liền nhìn quanh giường của mình thì thấy quả thật trên giường có một chiếc điện thoại.
Lúc này, dù vẫn còn vô cùng ngượng ngùng nhưng Lâm Hiểu Ninh cầm lấy chiếc điện thoại trên giường rồi đem tới, đưa cho Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ vội vàng đưa tay ra nhận. Nhưng không cẩn thận, lúc cầm vào chiếc điện thoại, ngón tay của anh chạm vào vào tay của Lâm Hiểu Ninh.
Thoáng chốc, anh căng thẳng đến nỗi bàn tay không có cả sức lực để cầm điện thoại. Và thế là:
“Bộp.” Chiếc điện thoại rơi xuống đất.
Lâm Hiểu Ninh bị tiếng động làm cho giật mình.
Sau đó, cô liền lùi lại rồi bảo Lâm Hữu Kỳ: “Nhặt điện thoại rồi ra ngoài đi.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì liền cúi người nhặt điện thoại, sau đó vội vàng đi ra khỏi phòng của Lâm Hiểu Ninh.
Thấy Lâm Hữu Kỳ đã đi, Lâm Hiểu Ninh đứng đờ người ra mất mấy giây. Sau đó, cô hét lên “A!” một tiếng rồi xấu hổ ôm mặt, ngồi sụp xuống đất.
Trong khi đó, Lâm Hữu Kỳ đã trở về phòng mình. Tuy nhiên, tâm trí của anh vẫn đặt ở trong phòng của Lâm Hiểu Ninh.
Nhớ đến lúc đem quần áo cho cô, anh đã không lấy đồ lót. Vậy là vừa rồi…
Lâm Hiểu Ninh không hề mặc… Nghĩ đến đây, Lâm Hữu Kỳ liền ôm đầu, cố gắng đá văng mấy cái suy nghĩ không trong sáng ra khỏi trí não.
Thế nhưng, hình ảnh bộ đồ lót màu trắng ở trên giường của Lâm Hiểu Ninh lại hiện lên trong đầu anh. Đã vậy, anh còn nghĩ đến cả chuyện bộ đồ màu trắng đó sẽ được mặc trên người của Lâm Hiểu Ninh nữa.
Cứ như vậy, Lâm Hữu Kỳ thật sự sắp bị những suy nghĩ của mình làm cho phát điên lên rồi.