Đường Ngật chờ đến tám giờ, dưới sự căng thẳng chăm chú của mọi người, hai khách hàng cuối cùng trong bệnh viện rời đi, kim đồng hồ chỉ đến số tám, không có khách hàng mới xuất hiện.
Kỳ tích xuất hiện! Tất cả mọi người đồng thanh hoan hô, bệnh viện thú y Yêu Pet tuyên bố hôm nay thuận lợi tan làm đúng giờ, đồng thời nếu không có gì bất ngờ thì không ai phải quay về trực đêm cả.
Mọi người cùng nhau đẩy nhanh công tác dọn dẹp vệ sinh rồi lấy balo túi xánh tắt đèn khóa cửa, trong lòng tràn đầy vui vẻ chạy về phía dê nướng nguyên con.
Vương Băng Ngu đã đi tới quán ăn từ sớm gọi món sẵn để khi bọn Tiểu Cảo tới là có đồ ăn ăn luôn. Tiểu Cảo còn muốn rủ rê La Chú thêm nhưng ngó thấy Đường Ngật đang chờ bên cạnh thì đành thôi.
Vẫy chào tạm biệt một đám người xong rồi La Chú và Đường Ngật đi về hướng ngược lại với bọn họ.
Xe của La Chú đã được đưa đến cửa hàng 4S, tạm thời không có phương tiện di chuyển nên bọn họ đi bộ đến quán ăn, cũng may cả hai bên đều không có ý kiến gì. Chuyện xe bị phá Vương Băng Ngu nhanh chóng biết được, tức đến nhảy dựng lên, lôi điện thoại ra muốn tìm người báo thù cho hắn nhưng La Chú đã bảo Vương Băng Ngu yên phận lại, tự hắn sẽ giải quyết thích đáng rồi Vương Băng Ngu mới coi như thôi, vỗ ngực ồn ào có việc cứ gọi anh em, bất kể lúc nào.
La Chú sẽ không nói cho Vương Băng Ngu biết rằng trong mắt hắn thì sự góp mặt của Vương Băng Ngu là minh chứng cho câu thành sự không đủ bại sự có thừa.
Đường Ngật liếc La Chú bên cạnh, hỏi: “Bác sĩ La, sao anh không đi ăn chung với mọi người thế? Hiếm lắm mới thấy mọi người rảnh rỗi tụ tập một lần.”
La Chú tùy ý ‘ừm’ một tiếng, nói: “Anh thích ở cạnh em hơn.” Hắn nhận ra có gì đó không đúng, nghiêng đầu nhìn Đường Ngật: “Em cho là vì em nên anh mới không đi ăn với bọn họ à?”
Đường Ngật thành thực gật đầu.
La Chú chợt thấy buồn cười: “Anh thật không biết nên khen em thành thực hay nói em nghĩ nhiều. Bọn họ có Vương Băng Ngu làm quản trò là đủ rồi, anh vốn không thích chỗ đông người, cho dù hôm nay em không ở đây thì anh cũng sẽ từ chối thôi.”
“Nhưng, nhưng họ là bạn bè và đồng nghiệp của anh mà? Mọi người ở chung cũng rất tốt, không phải thế ạ?” Lúc Đường Ngật nói đến đây thì có hơi sốt sắng, cũng có hơi sa sút tinh thần: “Tuyết Nhiễm biết thật nhiều chuyện, hai người chắc chắn nói chuyện hợp nhau lắm.”
“Cứu anh với.” La Chú khẽ nói ra câu này, vai buông thõng xuống: “Tan ca xong anh chỉ muốn thả lỏng, tự mình đọc sách xem tài liệu nghiên cứu đều được. Nếu nghỉ làm rồi mà còn có người ở bên cạnh huyên thuyên mấy cái đó thì khác gì đi làm chứ?”
Đường Ngật tròn mắt, vội vàng đáp: “Vậy chúng ta không nói những chuyện này nữa. Hôm nay em tìm được một quyển sách trong kho, tên là ‘Thần tiên có từng mượn mèo đi truyền tin lành không?’, em thấy tên sách rất thú vị, nội dung nhất định cũng rất hay, xem xong quyển đang xem thì em sẽ đọc nó.”
La Chú không biết thần tiên có liên quan gì đến mèo không, có nhờ mèo truyền tin không cũng không rõ lắm nhưng mèo nhỏ nhà Đường Ngật đúng là rất thần kì.
Nó đã mang đến một tin lành phúc lợi nào đó, ít nhất La Chú cảm thấy thế.
“Anh chưa nghe tên sách này bao giờ, nào em đọc xong thì kể cho anh biết trong sách nói gì được không?” La Chú cười nói.
“Đương nhiên là được!” Đường Ngật cười thoải mái, khi nói tới đề tài cậu am hiểu thì cậu rất vui vẻ, hơn nữa La Chú tựa hồ rất nguyện ý nghe: “Em còn trông thấy một quyển khác trong nhà sách nữa, tên là ‘Đọc xong biết ngay muôn loài chim’, anh có thể căn cứ vào đó để nhận biết phân chim rớt xuống cửa sổ là của loài nào.”
Ai muốn xem thứ đó chứ? Xác định được là loài nào xong gọi được nó tới dọn ư?
La Chú không nhịn được cười cười: “Sao lại có nhiều sách kì lạ vậy em?”
“Mấy quyển đó chưa tính kì lạ đâu.” Đường Ngật cẩn thận hồi tưởng, cậu phụ trách khu khoa học tự nhiên, trong đó chủ yếu là sách phổ cập khoa học, có một vài đề tài được quan tâm thì còn nghiêm túc chứ còn lại thì cũng có thể xem là văn hóa phẩm bàng môn tà đạo.
Đường Ngật vẻ mặt nghiêm túc: “Quyển sách kì lạ nhất em từng xem là ‘Vì sao cá xì hơi’.”
La Chú dừng bước, vẻ mặt quái lạ. Đường Ngật không hiểu quay đầu sang nhìn.
Bọn họ đang đi trên phố, tuy rằng thời gian này người đi bộ không nhiều lắm nhưng nếu phát ra tiếng to quá thì vẫn khiến người ta chú ý lắm. La Chú cố gắng nhịn nhưng vẫn nhịn không nổi, cười thành tiếng: “Ha ha ha vì sao cá xì hơi ha ha ha…”
Khuôn mặt tuấn tú ấy kể cả khi cười to cũng không mất đi vẻ đẹp trai, mặt mày sinh động hẳn. La Chú cố nhịn, tiếng cười trầm thấp, tựa hồ có thể cảm giác được sự rung động của lồng ngực. Đường Ngật vô thức nhìn hắn chằm chằm, cũng cười rộ lên.
“Thú vị, anh muốn xem quyển sách này.” La Chú nói, xong lại lắc đầu: “Không, anh không muốn tự xem, anh muốn em đọc cho anh nghe.”
Hai mắt hắn cong cong, nhìn chăm chú vào mắt Đường Ngật. Đường Ngật gật đầu nói ‘em rất sẵn lòng.’
Tối đó La Chú không đọc tài liệu của mình, hắn rất ngạc nhiên với những tựa sách mà Đường Ngật đọc nên ngồi xổm trên cánh tay cậu, khoanh người lại cùng xem.
Đây cũng là một quyển sách phổ cập khoa học ghi lại những giống loài mới được phát hiện những năm gần đây. Hiểu biết của con người với thế giới hiện tại còn hữu hạn, hàng năm đều phát hiện ra những loài động vật mới, bước chân thăm dò thiên nhiên của con người mãi không dừng lại. Kiến thức mặt thú y cũng vậy, có vô số phương án trị liệu mới, càng thêm hiểu rõ các bệnh của thú cưng.
La Chú hiểu ý cười cười, cả hắn và Đường Ngật đang không ngừng học tập tri thức mới.
Đèn trong phòng sáng trưng, trang sách vàng nhạt không quá chói mắt nhưng nhìn lâu cũng sẽ mệt nhọc. Đường Ngật xem mười mấy phút thì sẽ dừng lại chơi với mèo con một lát, nụ cười trên môi chưa từng biến mất.
Bỗng nhiên cửa chính bị người gõ ầm ầm. Đường Ngật nhìn ra cửa, môi mím chặt. Cậu còn chưa kịp đi tới kiểm tra thì giọng nói vang lên ngoài cửa đã tuyên cáo thân phận người đến.
“Mở cửa! Mở cửa! Mày báo cảnh sát đúng không?!”
“Dám báo cảnh sát mà không dám ra đây đối chất với tao à? Dụ dỗ quyến rũ bạn gái người khác thì tự mà biết sẽ gặp báo ứng đi chứ, còn dám báo cảnh sát? Tao cho mày biết, chỗ đấy không có camera, mày không làm gì được tao đâu!”
Hà Hiểu Dũng điên cuồng gào thét cứ như đã quên mất hai cú đấm lần trước, bên trong càng im ắng thì hắn càng làm ầm lên.
Đường Ngật không nhìn ra cửa nữa, nâng tay bịt chặt tai mình.
La Chú đã giận đến điên lên, biểu hiện trực quan nhất chính là mèo nhỏ gồng lưng lên, xù lông toàn thân.
Phát hiện mèo nhỏ gầm gừ giận dữ về phía cửa, toàn thân bày ra dáng vẻ công kích, Đường Ngật thả tay xuống bịt tai nó.
Cậu nhỏ giọng nói với nó: “Không sao đâu, đừng sợ. Trước đây cũng có nhiều người mắng tao, nói tao ngốc. Chỉ cần tao bịt tai lại thì sẽ không nghe thấy nữa.”
Hơi thở La Chú bị nghẹn lại trong ngực, so với tiếng mắng chửi ngoài cửa thì một câu nhẹ nhàng của Đường Ngật còn nghe vào tai rõ ràng hơn.
Mãi đến khi có người ở cùng tầng không chịu nổi mở cửa bảo Hà Hiểu Dũng nhỏ giọng lại thì đầu mâu mới rời đi. Hà Hiểu Dũng mắng người kia lo chuyện bao đồng, người kia không chịu yếu thế mắng chửi với hắn, một lát sau mới quay về im lặng.
Đôi mắt Đường Ngật nhìn La Chú hoàn toàn tinh khiết, không có nửa phần lo lắng. Thông tin trong đó khiến La Chú rung động, hơi nghiêng người về phía trước dùng đầu cọ cọ trán cậu.
Giờ hắn đã biết tại sao lần đầu gặp nhau Đường Ngật đã giận như thế chỉ vì một câu đùa của hắn. ‘Trước đây’ trong miệng cậu rốt cuộc là bao lâu, đã phải chịu đựng bao lâu?
Mặc dù chưa bao giờ quên chuyện xưa nhưng cậu đã tự xử lí những cảm xúc tiêu cực đó. Đường Ngật không hận một ai, chuyện không vui cũng chỉ là chuyện không vui lúc đó, qua rồi thì thôi.
Người rộng lượng như thế chỉ có Đường Ngật, riêng La Chú chắc chắn không phải.
Chứng cứ đầy đủ, thêm vào địa điểm gây án rõ ràng, phía công an sẽ nhanh chóng có phản hồi về vụ phá xe.
Đang làm việc thì La Chú nhận được điện thoại của cảnh sát bảo rằng đã gọi người trong camera tới đồn rồi, mời hắn tới đồn làm việc một chuyến, hai bên hòa giải rồi bàn bạc phương án bồi thường.
La Chú lịch sự đáp lời cảnh sát, nói mình sẽ tới ngay. Cúp điện thoại, La Chú tiếp tục hoàn thành công việc trong tay.
Cẩn thận băng bó vết thương cho một con chó xong, giao một phần công việc cho Mục Tuyết Nhiễm rồi La Chú xin nghỉ với Vương Băng Ngu, bình tĩnh đi đến đồn cảnh sát.
Diên có lời muốn nói:
Bình thường là mai mí đăng mà tui hóng quá nên thui đăng luôn hôm nay:>> tự nhủ còn 1/3 hố nứa là lấp xong, cố lơn Diênnn