Nhận quà của La Chú, đi xem phim ăn cơm cũng là La Chú trả tiền, thật lòng Đường Ngật rất muốn tặng cho hắn chút gì đó.
Chỉ là Đường Ngật hoàn toàn không biết La Chú muốn cái gì, dường như hắn không có gì yêu thích cả, lúc nói chuyện cũng không để lộ manh mối gì.
Cho dù hắn nói Đường Ngật tặng gì hắn cũng thích nhưng cậu vẫn muốn món quà mình tặng có thể được La Chú thích thật lòng.
Ví dụ như cá bông đồ chơi mà La Chú tặng cho cậu vậy, giờ cậu đã có bốn con rồi, còn có cả một con chạy bằng điện, bật công tắc lên nhảy nhảy dọa cho Phú Quý sợ hết hồn, lập tức giương vuốt cào nó một phát.
Suy nghĩ hồi lâu không có kết quả, Đường Ngật quyết định chọn quyền trợ giúp gọi điện thoại cho người thân.
Người thân Diệp Vũ Vi bất đắc dĩ phải gánh nồi. Đối với La Chú, cô rất mâu thuẫn, hắn vừa là ân nhân cứu mạng của Trà Chanh vừa là sói xám muốn bắt cóc Tiểu Đường.
Cô không có ý kiến gì với tình yêu đồng tính, nhưng hắn tìm ai mà chẳng được, đằng này cứ cố tình chọn Tiểu Đường nhà cô chứ!
“Anh ấy tặng tớ nhiều lần rồi, có qua có lại thì tớ cũng phải tặng gì đó mà.” Đường Ngật trịnh trọng nói.
Diệp Vũ Vi nhìn quanh quất hồi lâu, thấy tránh không được mới mở miệng: “Nhưng mà tớ không biết gì về hắn hết thì sao mà biết được nên tặng gì. Đàn ông con trai thì cứ tặng áo tặng giày thôi, chắc không sai đâu nhỉ?”
Đường Ngật cảm thấy cô nói rất đúng, dùng ánh mắt ham học hỏi giục cô nói tiếp.
Diệp Vũ Vi thở dài một hơi, chung quy vẫn là không lay chuyển được cậu… Chủ yếu là bản thân là bà hoàng mua sắm, con người thời thượng theo ‘mốt’, gen mua sắm núp trong xương thò ra dắt cô đâm đầu vào trung tâm mua sắm.
Chẳng ngờ càng xem càng thích, Diệp Vũ Vi không chỉ mua vài món cho Đường Ngật mà bản thân còn nhìn trúng vài thứ, la hét đòi tìm bạn trai xong cũng phải mua đồ cho ảnh.
Món đồ được hai người nhất trí tán đồng là một chiếc áo hoodie mỏng màu đen, không có nhiều họa tiết trang trí, trước ngực thêu một chiếc máy bay nhỏ, chủ yếu là dáng đẹp đường may chỉnh tề, La Chú mặc lên chắc chắn rất đẹp.
Lúc Đường Ngật tặng đồ cho La Chú, La Chú luôn cười nhưng không nói lời nào.
Đường Ngật không hiểu hắn cười như thế là có ý gì, thích hay không thích cứ nói một câu, cười gì chứ?
“Cảm ơn em, anh rất thích.” La Chú nhìn cái áo một lát rồi lập tức quay về nhìn Đường Ngật: “Có phải em ít mặc đồ tối màu không?”
Đường Ngật cẩn thận nghĩ lại, đúng là thế.
La Chú cười rạng rỡ: “Màu sáng hợp em lắm.”
Đường Ngật càng muốn cái áo đấy có hợp với La Chú không: “Mùa này mặc vừa khéo, mấy hôm nữa nóng lên thì không mặc được nữa.”
“Trời còn lạnh nữa mà, sang năm mặc cũng được. Chỉ cần nó không rách thì mặc lúc nào cũng được hết.” La Chú thong dong bình tĩnh như không hiểu ý Đường Ngật, thấy cậu sắp bối rối mới cười cười: “Ngày mai anh mặc cho em xem.”
Đường Ngật thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng đung đưa tay: “Đương nhiên là anh muốn mặc lúc nào cũng được. À phải rồi, chừng nào anh lấy xe về thế?”
Chủ yếu là xe của La Chú thoạt nhìn không rẻ, Đường Ngật sợ cứ để đó sẽ xảy ra chuyện.
Mấy ngày nay buổi tối có rất nhiều khách tới, La Chú tận lực sắp xếp thời gian, đi đi về về đã rất vội vàng rồi, căn bản không có thời gian tới chỗ Đường Ngật lấy xe. Cũng may trong chung cư có nhiều chỗ trống đậu xe nên không ai đuổi.
La Chú cũng hiểu để xe ở đó lâu quá không ổn nên định hai ngày nay tranh thủ tới lái xe về để Đường Ngật đỡ lo.
Hôm sau, La Chú làm y như đã nói, mặc chiếc áo hoodie màu đen đi làm.
Lúc đi vào bệnh viện, vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng điều ấy không trở ngại một số người tới kiếm chuyện.
“Ô kìa, mặc áo mới kìa! Đừng nói với tôi là cậu tự mua, tôi cóc tin.” Vương Băng Ngu là người đầu tiên dừng lại ghen tị, cũng là người đầu tiên cười nhạo: “Quả nhiên yêu vào là IQ tụt về âm vô cực, làm việc ở đây mà cũng dám mặc đồ đen à? Xong một ngày có còn ra hình cái áo không?”
Tiểu Cảo cầm bàn chải chuồng chó đi qua người Vương Băng Ngu, mắt nhìn thẳng: “Chuyện của anh đẹp trai anh bớt quản đi.”
“Em nói đùa gì thế?” Vương Băng Ngu một mặt nghiêm túc: “Anh đây chẳng lẽ không phải anh đẹp trai ư? Anh đẹp trai quản chuyện anh đẹp trai thì làm sao?”
Tiểu Cảo cầm xẻng xúc cát mèo đi về, vẫn nhìn thẳng như cũ: “Thu gom người không biết xấu hổ.”
Vương Băng Ngu vỗ bàn: “Anh nhịn cô hơi lâu rồi đấy! Nếu không phải cô yêu nghề làm việc đáng tin lại chịu thương chịu khó thì anh đuổi việc cô lâu rồi!”
Tiểu Cảo chợt thấy hơi hổ thẹn trong lòng nhưng vẫn giữ vững lí trí: “Không tăng lương thì mọi lời khích lệ đều là đùa giỡn lưu manh.”
Khen cô mà vẫn không nhận được lời hay, sếp Vương có diễn văn cần trình bày!
Tiểu Cảo không cho hắn cơ hội trình bày: “Khen càng lố càng lưu manh, trap boy.”
Vương Băng Ngu: “…”
Đáng ghét!
Đường Ngật đi làm về ghé bệnh viện chơi, vừa trông thấy La Chú thì đã hiểu hôm qua La Chú cười cái gì.
Mặc dù có áo blouse trắng khoác ngoài chống đỡ nhưng lông của đủ loại thú cưng bám vào áo màu đen cứ như được phủ thêm hiệu ứng, cực kì nổi bật dễ thấy.
Sáng nhất là lông màu trắng, tối hơn là lông xám, lông màu khác thì đặc biệt nổi bật.
Đường Ngật hỏi mượn cây lăn làm sạch lông chỗ quầy tiếp tân, buồn bực đi tới chỗ La Chú: “Em làm sạch giúp anh.”
La Chú dắt Đường Ngật vào văn phòng, hơi nhấc tay lên mặc Đường Ngật xử lí.
“Anh nói thật đó, anh rất thích cái áo này.” La Chú nhìn Đường Ngật đang cúi đầu chăm chú cầm cây lăn làm sạch lông lăn qua lăn lại trên người hắn, “Áo người yêu anh tặng thì sao anh không thích cho được.”
Đường Ngật vẫn cúi đầu không nói gì.
“Muốn mặc cho em xem nên mới mặc chứ không thì anh cũng không mặc tới đây đâu. Lông dính nhiều như thế, làm dơ áo mà anh thích rồi.” La Chú nhỏ giọng oán giận.
Đường Ngật không nhịn được cười cười, nhét cây lăn vào tay La Chú: “Vậy anh tự làm sạch đi.”
La Chú bỏ cây lăn dính lông xuống, thở dài: “Em không giúp anh thì thôi vậy, làm cũng không được gì. Đằng nào thì lát nữa lại dính tiếp cho xem, ai bảo động vật nhỏ đứa nào cũng lông xù xù.”
Đường Ngật bật cười: “Lần sau em sẽ tặng anh món quà khác thích hợp hơn.”
La Chú nhìn nhìn ánh mắt mềm mại của cậu: “Anh luôn mong chờ.”
Bệnh viện hơi bận nên Đường Ngật không ở lâu mà về nhà từ sớm. Vừa về nhà chưa được bao lâu thì có người gọi điện tới.
Đường Ngật nhấn nhận cuộc gọi, một khuôn mặt dịu dàng thành thục xuất hiện trên màn hình, trông thấy Đường Ngật thì nhẹ nhàng gọi một tiếng ‘Tiểu Đường’.
Có vẻ là bà vừa mới ăn cơm xong, đang ngồi trên ghế sô pha gọt hoa quả. Camera quay ra phòng ăn phía sau, ba Đường vừa dọn bàn xong, đang cầm bát đũa đưa vào bếp.
Đường Ngật gọi một tiếng ‘Mẹ ạ’, mẹ Đường như đang tìm kiếm gì đó: “Mèo nhỏ đâu rồi con?”
Hiển nhiên, ba Đường biết chuyện mèo nhỏ thì mẹ Đường không thể không biết được. Đường Ngật vội vàng ôm Phú Quý tới trước máy cho bà nhìn.
“Đáng yêu quá, thật ngoan.” Mẹ Đường cười hiền từ, ánh mắt nhìn mèo nhỏ và Đường Ngật không khác gì nhau.
Ba Đường trong bếp lớn tiếng oán giận, ngoan đâu mà ngoan, đồ phá nhà phá cửa đấy!
Đường Ngật ngượng ngùng cười cười, mẹ Đường bảo đừng để ý tới ông, mèo nhỏ xíu như vậy thì phá gì được chứ.
Nói chuyện với ba mẹ thân thiết và thoải mái, hai mẹ con trao đổi tình hình gần đây. Biết được Đường Ngật hết thảy đều tốt, mẹ Đường cũng yên lòng.
Đường Ngật thoáng nhìn đến hộp sô cô la trên bàn, nhớ tới lời Diệp Vũ Vi từng nói, nghiêm túc suy xét hồi lâu, cậu hạ quyết tâm.
Đường Ngật nhìn mẹ, nói: “Mẹ ơi, con thích một người.”
Phản ứng đầu tiên của mẹ Đường là sững sờ nhìn Đường Ngật, ngẩn ngơ hồi lâu mới phản ứng lại, mừng rỡ nói vọng vào trong bếp: “Ông nó, ông nó ơi! Mau tới đây, Tiểu Đường nói nó đang thích một người này!”
Ba Đường vội vàng chạy từ trong bếp ra, ống tay áo kéo lên tận khuỷu tay, hấp tấp quá nên chỉ kịp xối nước sơ sơ, trên cánh tay còn dính bọt xà phòng trăng trắng. Ông đi tới ghế sô pha, một lần hỏi ba câu: “Ai đó? Tên gì? Bao tuổi rồi?”
Mẹ Đường ghét bỏ đẩy ông ra sau: “Hỏi gì mà lắm thế, đi đi!” Bà quay sang nhìn Đường Ngật, ý cười lan ra từng vết chân chim, “Con ở chung với người ta thế nào? Bao giờ đưa người ta về nhà ăn cơm? Mẹ nấu đồ ăn rất ngon, con nhớ nói với người ta nhé.”
Đường Ngật mím mím môi, dè dặt nói: “Người con thích, là nam.”
Trên mặt mẹ Đường chợt hiện vẻ lưỡng lự phân vân, người cũng ngồi thẳng lại, kéo dãn khoảng cách với camera. Nụ cười trên mặt ba Đường cũng giảm bớt, lẳng lặng theo dõi phản ứng của bà nhà.
Lúc này không có ai nói chuyện, trong màn hình và ngoài màn hình đều rơi vào trầm mặc.
Đường Ngật mím môi thành một đường thẳng, cúi đầu rũ mắt, dáng vẻ như lúc làm sai chuyện gì đó hồi trước.
Mẹ Đường vân vê góc áo, trong mắt có chút bất an.
Một lát sau, bà nói: “Ý của con là… Người ta sức ăn lớn hả? Ông Đường này, nồi cơm điện nhà mình dung tích ba lít phải không, đủ bốn người ăn không?”
Ba Đường nghe thế thì phẩy tay: “Vô tư! Cùng lắm thì tôi uống thêm tí rượu, ăn thêm đồ ăn, bớt cơm lại là được.”
“Sức ăn của anh ấy không lớn lắm đâu.” Đường Ngật nằm sấp xuống, cằm gối lên cánh tay, giọng rất nhỏ. Đôi mắt cười cong cong như trút được gánh nặng.
Cậu không rõ sức ăn của bác sĩ La lắm nhưng ba mẹ cậu hẳn là sẽ không bỏ đói bác sĩ La đâu.
Diên có lời muốn nói:
Chương này ngọt quá huhu cách mà ba mẹ Đường Ngật phản ứng chuyện con mình thích đàn ông thật sự rất tinh tế, cũng tốt cho cậu nữa, yêu quá, quả là sugar daddy và sugar mommy:3 Chúng ta đã đi được nửa chặng đường, cố lên nào ~~~