Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 30



Hôm quay lại lớp, Tô Trầm đặc biệt soi gương kĩ tận mấy lần.

Bé đã quen mặc phục trang phim, mỗi lần lên hình đều phải hóa trang trước mất gần 1 tiếng đồng hồ, bây giờ cuối cùng cũng được ăn mặc nhẹ nhàng thảnh thơi.

Đồng phục hai màu xanh trắng vẫn cứ thùng thình rộng rãi, trên cánh tay hãy còn Pikachu mà hồi trước Thương Triều Dương vẽ lên.



Chắc là các bạn cùng lớp cùng trường đã biết tin từ trước, cả các phụ huynh đưa đón con ở cổng cũng ngó nghiêng trái phải như đang đợi ai.

May là mấy người lớn cũng chưa nhận ra được bé, hoàn toàn không chú ý đến cậu bé đi ngang qua ngay bên cạnh mình.

Song giây phút bước chân vào cửa lớp, tiếng hoan hô ngập phòng vẫn vang vọng khắp cả tầng 4.

"Sao lớn đến rồi kìa!!"

"Cậu không đóng phim nữa à!"

"Tô Trầm! Tô Trầm! Tô Trầm!"

"Đóng phim có vui không? Bọn mình chụp chung một bức đi!"

Chủ nhiệm lớp luống cuống tất bật giữ trật tự, ra hiệu cho Tô Trầm ngồi vào chỗ còn trống, dặn dò đám nhóc thêm một lần nữa: "Mình đã thống nhất mấy lần rồi, mọi người phải giao lưu với bạn Tô Trầm như bình thường, không được gặng hỏi người ta quá nhiều, để bạn còn tập trung học hành nhớ chưa!"

"Ai mà vi phạm quy định, quấy rầy việc nghe giảng học tập thường ngày của bạn là cẩn thận bị mời phụ huynh đấy nhé!"

Tung đàn sát thủ ra xong cả lớp mới im bặt, ngoan ngoãn biết điều về lại vị trí.

Chủ nhiệm lớp gật gù rất là hài lòng, căn dặn thêm: "Mình cũng phải giúp đỡ hỗ trợ bạn Tô Trầm nhiều hơn trong cuộc sống lẫn học hành, dẫu sao bạn bận công việc đã bị lỡ chương trình cả kì rồi, mọi người có thời gian thì nên đỡ đần bạn nhiều hơn, cùng bạn bù dần tiến độ bài học, rõ chưa nào?"

"Rõ —— rồi —— ạ!"



Chắc hẳn bên trường đã nhận được thông tin từ sáng sớm, vậy nên khi bước vào phòng học các thầy cô đều nhìn về phía bé con mới xuất hiện ở chỗ trống theo phản xạ.

Trước khi lên lớp có khi cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ nghe nói bạn bé này tham gia vào bộ phim hiện nổi tiếng cả nước, giáo viên có chững chạc hơn nữa cũng phải quan sát thêm vài ba lần.

Thương Triều Dương biết việc bạn mình đi đóng phim từ trước, đã chuẩn bị sẵn kịch bản, chờ khi Tô Trầm mà có bị giáo viên gặng hỏi đánh đố là sẵn sàng nhảy ra giải thích thay bất cứ lúc nào.

Song... mọi việc trái ngược hẳn với những gì cả nhà dự liệu.



Tiết toán.

"Nào, bạn Tô Trầm, em thử lên bảng làm câu này xem." Thầy giáo động viên rất tích cực: "Nếu bước nào không biết cứ việc hỏi thầy, mình càng chưa hiểu thì càng cần luyện tập nhiều hơn đúng không?"

Tô Trầm đứng dậy đáp vâng, nhận lấy viên phấn làm bài ngon ơ.

"Đầu tiên cách giải phổ biến nhất thì là như này ạ..."

Bé cầm phấn viết vừa nhanh vừa đẹp, không chỉ có tư duy tính toán rõ ràng mà các bước cũng rất đầy đủ chặt chẽ.

"Ngoài ra còn có một cách nữa, đại để thế này ạ."

Xong viết đến cách thứ 4.

Kế hoạch dự định chăm sóc đặc biệt cá nhân hóa của thầy dạy toán tan tành ngay tại chỗ, nụ cười có phần hoang mang: "Rất đúng... bạn Tô Trầm làm chính xác cực kì luôn?"

Cả lớp vỗ tay theo bốp bốp bốp.



Tiết ngữ văn.

Cô giáo dạy các em nhỏ đọc văn cổ xong, đặc biệt cho hẳn 15 phút.

"Bây giờ cả lớp thử đọc trôi chảy và học thuộc đoạn văn cổ này nhé, nếu có bạn nào đọc thuộc được luôn thì hôm nay tất cả sẽ được miễn một nửa bài tập về nhà nha."

Tô Trầm hơi thấp thỏm một tí, giơ tay lên.

Bảo là văn cổ nhưng cũng tầm 200 chữ thôi.

Ở đoàn phim ngày nào bé cũng bị giáo viên dạy thoại gô cổ bắt học thuộc đoạn trích từ "Tả truyện" với "Cổ văn quan chỉ", giờ sang đoạn này đúng là nhẹ nhàng hơn hẳn ấy.

(*Tả truyện – Tả Khâu Minh, Cổ văn quan chỉ - Ngô Sở Tài, Ngô Điệu hầu)



Liền tù tì một mạch, không sai chữ nào.

Cô giáo và các bạn cùng rơi vào màn im ắng ngắn ngủi: "...?"

Thương Triều Dương nín nhịn đỏ bừng mặt, chỉ ra sức vỗ tay: "Hay!"

Cả lớp phản ứng lại theo, tiếp tục vỗ tay bốp bốp bốp bốp.



Tiết tiếng Anh, giáo viên trò chuyện với bé bằng tiếng Anh đặc sệt giọng phương bắc, Tô Trầm được hỏi gì thì đáp nấy, phát âm chuẩn chỉnh.

Tiết thể dục gặp đúng kiểm tra, bạn nhỏ ung dung chạy về đích, bỏ xa người thứ hai cả nửa vòng.



Thương Triều Dương chứng kiến toàn bộ, thực sự không kìm nổi nữa, tìm cơ hội lặng lẽ kéo Tô Trầm vào một góc.

"À thì... cậu đi làm diễn viên thật đấy hả?"

"Thật mà." Tô Trầm không hiểu ý bạn là sao: "Tớ bảo với cậu từ đợt trước đó còn gì."

"Tớ chả tin!" Thương Triều Dương tức tối nói: "Tớ thấy cậu giấu bọn tớ đi du học thì có!"

"...Du học á?"

"Có phải cậu tham gia cái trại hè thiên tài gì gì không," Thương Triều Dương cố gắng soi mói dấu vết nói dối trên mặt bạn: "bài nào cậu cũng biết làm, bài khóa gì cũng đọc mấy lần là thuộc rồi, ngay đoạn chạy bộ cũng giỏi hơn nữa chứ!"

Cậu bé thấp giọng nói: "Hồi trước lần nào mình chạy cậu cũng số 1 tớ số 2 từ dưới lên, bây giờ cậu chạy ghê gớm dã man!"

Tô Trầm bật cười, hỏi: "Thế tớ giỏi ghê gớm rồi thì cậu vui hay không vui nào?"

"Đương nhiên là phải vui cho cậu chứ." Thương Triều Dương đáp ngay lập tức: "Tớ chỉ tò mò thôi."

"Cậu không biết đấy, trước khi cậu về thầy đã nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại với cả lớp là nếu cậu bị tụt lại sau nhiều môn quá, không biết làm bài, thì mọi người cấm được chê cười, nhất định phải kiên trì giúp đỡ cậu."

Thầy ơi tình báo của thầy ngược hết cả rồi còn đâu nữa!!

Thầy!! Cậu ý đỉnh hơn tất cả mọi người luôn!! Bây giờ đóng phim truyền hình còn giúp tăng IQ được ư!!!

Tô Trầm cười há há không dứt, kéo cậu bạn ra tạp hóa mua kem que, không tiếp tục đề tài này nữa.



Thực tế thì có đạo diễn lù lù cộng biên kịch theo dõi bên cạnh, đoàn phim nào dám lỡ dở việc học hành của bé con, chú ý mời hẳn gia sư bồi dưỡng tốt nhất cho bé, bản thân giáo viên dạy học sinh 12 còn thoải mái dư sức nữa là dạy em bé ngoan ngoãn như Tô Trầm, chỉ càng thuận buồm xuôi gió hơn thôi.

Tuy có những đợt lịch quay của đoàn phim rất kín, nhưng so với việc dạy học tập thể ở trường thì xét ra dạy 1 kèm 1 kĩ càng tỉ mỉ hiệu quả cao hơn tiến độ nhanh hơn, vẻn vẹn nửa năm đã dạy xong thuần thục các thì tiếng Anh, toán đã sắp sang đến nội dung của kì 2 lớp 7 luôn rồi.



Ngoài ra, nếp sinh hoạt cường độ cao của đoàn phim cũng có tác dụng thúc đẩy không kém.

Nếu là đoàn phim ở mức trung bình khá, cái gì cũng quay tạm bợ, làm ăn qua loa lấy lệ thì đúng là lãng phí thời gian thật.

Nhưng tham gia ê-kíp của đạo diễn Bặc, Tô Trầm diễn một vai thôi mà phải đọc kịch bản của tất cả mọi người, học lời thoại của mình thôi mà phải kiêm nhớ thêm thứ tự nói chuyện của tất cả mọi người, lượng đọc lẫn lượng học thuộc đều vượt xa người khác.

Đảm nhiệm vai chính, bé thực hiện các trách nhiệm của vai chính một cách hoàn hảo tận tâm tận lực, dĩ nhiên năng lực sẽ tiến bộ xa hơn hẳn mọi người.

Trong vòng nửa năm, bé con bình thường vốn không hề nổi bật ở trường học cứ như đổi sang một phiên bản đặc biệt lớn mạnh, cuối cùng đến các thầy cô cũng không kìm được phải xôn xao tấm tắc.



Lương Cốc Vân ở nhà cứ lo mãi là liệu con nó có hòa nhập với tập thể lớp được không, sợ con bị quan tâm nhiều quá mà cũng sợ con bị bắt nạt cô lập, lúc nhận được điện thoại của thầy vừa giật mình vừa thấp thỏm, e bên kia mang đến tin gì xấu.

"Thầy cứ nói đi ạ," Cô căng thẳng nuốt ngụm nước bọt: "Trầm Trầm ở trường có ổn không ạ?"

"Thế này ạ..." Thầy giáo chần chừ nói: "Tuy Trầm Trầm chỉ mới quay lại 2 tuần nhưng thi giữa kì vẫn diễn ra đúng lịch, tôi muốn trao đổi ngắn với chị về kết quả thi ạ."

Lương Cốc Vân đã phải dựa vào tường để nghe điện thoại luôn rồi, bụng thầm lẩm nhẩm mấy lượt là phải chấp nhận sự thật, ép mình bình tĩnh trả lời: "Nếu cháu nó thi không được tốt thì mong các thầy cô thông cảm hơn ạ, thực sự rất xin lỗi."

"Không phải đâu ạ, chị hiểu lầm rồi ạ," Giọng thầy nghe có vẻ hơi quái lạ: "em ấy... toán văn anh đều được điểm tối đa ạ."

"Tối đa ạ?"

"Tất cả đều điểm tối đa," Chủ nhiệm lớp hít thở sâu: "hơn nữa chúng tôi thấy là, nội dung học của lớp 4 bây giờ không còn phù hợp với cháu nữa chị ạ."

Lương Cốc Vân ngớ ra tại chỗ, lần đầu tiên giơ tay thử ngoáy tai mình qua lớp điện thoại: "Tôi, tôi không nghe nhầm chứ ạ??"



Hồi trước Trầm Trầm thi thường toàn tầm 7 80 điểm, nhà không quan trọng điểm số, cũng chỉ giáo dục dựa theo sở thích của con, thả lỏng cởi mở thế thôi.

Bây giờ con nó nghỉ học giữa chừng đi vào đoàn phim nửa năm, sao không thụt lùi mà lại còn tiến bộ tới mức này thế??



"Vâng, với cả biểu hiện của em trên lớp cực kì cực kì xuất sắc," Thầy chủ nhiệm trần thuật đúng thực tế: "có thể ví dụ như này ạ, câu hỏi nào giáo viên đặt ra em cũng có thể trả lời hoàn hảo, lại còn đưa ra được tận mấy cách giải nữa."

"Hôm nay chúng tôi thử cho em làm một phần trong đề thi của lớp 5 và lớp 6, chủ yếu kiểm tra kĩ năng toán và tiếng Anh."

Lương Cốc Vân ngơ ngẩn nói: "Chẳng lẽ cháu nó làm được ạ?"

"Trước mắt thì đề lớp 5 cũng điểm tối đa ạ."

"Lớp 6 thì có một vài khái niệm trong toán chắc là hơi khác so với những gì em đã học, bị trừ vài điểm trình bày, nhưng cũng vào khoảng 95 điểm ạ."

Lúc nói đến đây bản thân giáo viên chủ nhiệm cũng hơi hơi mất kiểm soát giọng nói.

"Chắc là anh chị mời giáo viên dạy riêng cho em tốt lắm đúng không ạ?"

"Ặc, tôi cũng không rõ lắm đâu ạ," Đầu óc Lương Cốc Vân trống trơn, cũng không giấu giếm tình hình: "chắc là cháu nó học trong đoàn phim đấy ạ."

Bên kia vang lên tiếng hít hơi rõ mạnh.

Đoàn phim?

Bây giờ đoàn phim bắt đầu cướp việc của giáo viên luôn rồi à??



"Tóm lại thì với thành tích của em, kể cả nhảy cấp thẳng lên lớp 6 chúng tôi cũng thấy hoàn toàn hợp lí chị ạ."

Thầy chủ nhiệm chân thành phân tích toàn diện các khía cạnh, đồng thời đưa ra góc nhìn trung lập: "Chúng tôi đều mong các em được trưởng thành vui vẻ, phát triển hài hòa, vậy nên cuối cùng sẽ luôn tôn trọng ý kiến của gia đình và bản thân em ạ."

Lương Cốc Vân lịch sự cảm ơn chào hỏi cúp điện thoại, ngồi một mình trên sofa ngẩn người thật là lâu.

Ra lại thế này ư?

Mà sao lại thế này được nhỉ???



Lúc về nhà Tô Trầm được ba mẹ gọi ra phòng khách, trên bàn trà có một quyển tuyển tập tản văn, một quyển đề toán với một quyển sách giáo khoa tiếng Anh.

"Như này nha, ba muốn kiểm tra thử năng lực của con." Tô Tuấn Phong giở ngẫu nhiên một trang tản văn trữ tình ra ngay trước mắt bé, khoanh một đoạn lại cho bé: "Con học thuộc đoạn này rồi đọc cho ba nghe được không?"

Tô Trầm để balo xuống, cầm lấy quyển tản văn đọc mấy lượt rất tự nhiên, gấp sách vào ngửa cổ nhẩm thêm một lần rồi lại mở sách ra đối chiếu xem đã đúng hay chưa, trả quyển sách lại cho ba mẹ.

"Thuộc xong rồi ạ."

Lông mày Lương Cốc Vân sắp nhướng lên tận trời: "Đã xong rồi á?"



"Bao nhiêu chú chim nhỏ không biết tên đang tung tăng trên cành..."

Tô Trầm đọc thuộc lòng lưu loát mạch lạc, để ý thấy ba mẹ đều đang ngơ ngẩn, không chắc chắn lắm: "Con đọc sai chỗ nào ạ?"

Tô Tuấn Phong nhìn sách, xong nhìn bé, xong lại nhìn sách, tê liệt trên sofa.

"Làm sao thế ạ?"

"Mẹ cũng không rõ nữa..." Lương Cốc Vân kinh hoàng nói: "Chẳng phải hồi trước con học thuộc lòng phải lâu lắm đó ư?"

"Nhưng ở đoàn phim ngày nào cũng phải thuộc nhiều thứ lắm ạ," Tô Trầm đáp không cần nghĩ: "với cả đợt thăm ban ba mẹ cũng thấy đó, hàng ngày quay các biên kịch đều kiểu xem tại chỗ sửa tại chỗ, điều chỉnh lời thoại cách dùng từ theo tình hình diễn, có lúc sửa một lần cả tràng dài luôn, phải học thuộc xong ngay lập tức ở đó."

"Đúng là thế thật." Tô Tuấn Phong vớ bừa quả táo lên gọt cho bé ăn để che giấu cảm xúc: "Hôm nay thầy gọi riêng về nhà, hỏi là con có muốn học nhảy cấp không."

Dựa theo lượng kiến thức hiện tại cùng tốc độ tiến bộ đáng kinh ngạc của bé, học tiếp lớp 4 nữa đã thành phí phạm thời gian.

"Ba mẹ lo là con lưu luyến các bạn cùng lớp, cũng không muốn khiến con thấy áp lực..."

"Được ạ."

"Ế?!" Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ con sẽ đồng ý nhanh gọn như này: "Con nỡ xa các bạn cùng lớp hả?"

"Sẽ nhớ ạ," Tô Trầm nhận lấy miếng táo, cắn miếng nho nhỏ rồi mới nói: "con chỉ cảm giác là không thể gần gũi với các bạn thêm được nữa ạ."



Có những ngăn cách một khi đã xuất hiện thì kể cả chẳng hề nói ra, mọi người cũng vẫn cảm giác được nó.

Trước khi bé rời trường thì vốn dĩ mọi người đều bình đẳng, mối quan hệ đơn giản nhẹ nhàng, không ai phải cẩn thận dè dặt với ai hết.

Nhưng bây giờ...

Ngoài Thương Triều Dương thoải mái vô tư ra, bé có thể cảm nhận được rất nhiều thứ.

Sự chăm nom quá đà của thầy cô, thái độ vừa khách sáo vừa có phần lạ lẫm của các bạn, rất nhiều điều đã thay đổi.

Cho dù bé muốn quay lại quá khứ hay nói với mọi người là mọi người cứ xem mình như Tô Trầm ngày xưa là được, thì tình hình cũng không thể đúng như mong đợi.

Bây giờ trên đầu bé đã có một cái nhãn là vai chính Đêm Trùng Quang, ngay cả phụ huynh khác đi ngang qua bắt gặp cũng không kìm lòng được hỏi thăm thêm mấy câu.



Bé con thấu suốt bình tĩnh, tỉnh táo đến nỗi người khác phải sửng sốt.

Lương Cốc Vân thấy rất tiếc nuối, than thở: "Vốn dĩ mẹ nhất quyết muốn bé quay lại trường là vì hi vọng bé sẽ kết bạn vui chơi nhiều hơn, tránh phải thấy tịch mịch..."

"Chắc vậy ạ," Tô Trầm cúi đầu: "nhưng mà... sớm muộn gì con vẫn phải chia xa các bạn thôi."



Học kì này kết thúc, học kì sau bắt đầu được một thời gian là bé lại phải quay về đóng phim tiếp.

Sau này nữa cũng y hệt, nhoằng cái là đến kì thi đầu cấp, lần đầu tiên mọi người phải đối mặt với tốt nghiệp, lần đầu tiên ai nấy đi lên những con đường khác nhau.

Nghĩ đến đây, cuối cùng bé cũng cảm thấy có gì khang khác.



Trước mặt bé bây giờ, sự đồng hành cùng tình bạn lâu dài nhất đã không còn nằm giữa bé và các bạn tiểu học nữa.

Mà thuộc về bé cùng anh Lộc.

Họ sẽ làm cộng sự của nhau 10 năm, sẽ dài lâu và cũng độc nhất hơn bất cứ một người bạn tiểu học, cấp 2, cấp 3 nào khác.

Những cảnh diễn chung của họ đều là độc quyền, duy nhất, đo ni đóng giày dựng nên vì đối phương.

Cho dù hiện giờ chỉ mới tiếp xúc với nhau nửa năm, bé cũng đã nhớ rõ rất nhiều lời thoại của Cơ Linh, nhớ cái bóng chớp nhoáng dưới trăng trong rừng trúc, nhớ khoảnh khắc lộng lẫy trên mặt hồ.

Rất nhiều rung động ngỡ ngàng lẫn tươi đẹp rực rỡ, đã vượt ngoài phạm vi trường học từ lâu.

Liệu có phải vì nóng lòng gặp anh Lộc, mình mới đồng ý học nhảy lớp không ta?



Nghĩ đến đây, cuối cùng Tô Trầm mới vỗ đầu một cái, thấy mình đã mở mang hẳn.

Lên cấp 2 chắc sẽ vui lắm lắm.



Hai vợ chồng còn đang ngồi nguyên tại chỗ, trông hơi lo âu bất an.

Gặp phải màn lột xác của Tô Trầm, hai người cứ cảm giác như kiểu nhà trúng số liên hoàn, lại còn trúng giải độc đắc to nhất nữa chứ.

"Trầm Trầm, con có gì muốn chia sẻ không?"

"À không ạ," Tô Trầm xua tay, xách balo lên về phòng: "tối nay ăn gì thế ạ?"

"Chiên sủi cảo nhé?"

"Dạ ~"



Vào phòng mình, Tô Trầm nằm lên giường, lại gọi thêm một cuộc cho Tưởng Lộc.

Lần này thì nghe máy rõ nhanh.

"Alô."

"Em nè." Tô Trầm lễ phép chào hỏi: "Dạo này anh có khỏe không ạ?"

"Đừng cứng nhắc thế," Tưởng Lộc ngáp một cái: "anh vừa đóng xong, ngày mai là cảnh cuối, tạm ổn."

"Ồ... Hôm nay thầy giáo lớp em đề xuất với em, hay học nhảy cấp đi." Bé nhìn ánh sáng hắt vào từ phòng khách, nhỏ giọng lại nói: "Em nghĩ là, nếu em lên thẳng lớp 6, thì nửa năm sau là lớp 7 luôn rồi."

Vốn Tưởng Lộc đang buồn ngủ đến nỗi nhắm một bên mắt cũng ngủ được rồi, giờ mới tỉnh táo lại, nắm điện thoại hỏi: "Nhóc nghiêm túc đấy à?"

"Vẫn chưa quyết ạ."

"Thế nhóc học trường số 4 được đấy," Tưởng Lộc nửa đùa nửa thật: "cấp 2 bọn anh liên kết với cấp 3 luôn, với cả câu lạc bộ kịch thường xuyên tập luyện diễn xuất, có lúc còn tóm cả học sinh cấp 2 sang cho đủ quân số nữa."

"Câu lạc bộ kịch!"

"Rồi có tiết tự chọn nữa này, nhóc lên lớp 7 là được chọn rồi, gì mà tiếng Pháp rồi nghiên cứu kinh tế các thứ, thoải mái chọn cái mình thích."

"Tiết tự chọn!!"

Tô Trầm bị cậu hấp dẫn mê mẩn, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được: "Từ từ, anh bảo là trường Trung học số 4 Thời Đô ạ?"

"Đúng rồi, dạo này anh xin nghỉ đi quay suốt, cơ mà..."



Cơ mà nếu nhóc đến thì anh cũng có thể ngoan ngoãn quay lại làm học sinh vài hôm.

Xét cho cùng nhóc chưa có ai dẫn đi thăm thú làm quen mấy cái này, lạc đường xong lại khóc nhè cho coi.

Tưởng Lộc chưa nói ra thành lời, dài giọng kéo hai chữ "cơ mà" đến cả buổi xong mới tiếp tục: "Anh cũng sắp về rồi đó."



"Nhà mới của em ở ngay cạnh Trung học số 4 luôn!!" Tô Trầm phấn chấn nói: "Mong quá đi mất, được gặp anh Lộc ở trường rồi!"

Nếu năm nay bé học hết lớp 6 tốt nghiệp cấp 1, thì nửa năm sau là nhập học chính thức được rồi đúng không?

"Chưa chắc ba mẹ nhóc đã đồng ý mà," Thực ra Tưởng Lộc cũng đang cười, giọng thì vẫn bình tĩnh như thường: "thong thả thôi, vội gì đâu."



Cậu không ngờ sẽ có người dù rời đoàn phim rồi vẫn nhớ gọi điện cho mình thường xuyên, băn khoăn xem cậu đang ở đâu.

Cũng không ngờ rằng mình lại sẽ đặc biệt phá lệ muốn về trường học hành đàng hoàng chỉ vì một đứa con nít.

Nghĩ kĩ lại thì... hình như hưởng thụ quãng thời gian cấp 2 chút xíu cũng được đấy chứ.

Tưởng Lộc lờ mờ cảm giác rằng cuộc đời loạn xì ngầu như mớ bòng bong của minh đang được uốn nắn trở lại từng chút một.

Lần đầu tiên cậu không muốn tiếp tục làm đứa lông bông nữa rồi.







💬 Tác giả có lời muốn nói:

Thẽ thọt một câu  quay lại đọc chương 2 của "Con trai gạo cội" có bất ngờ đó nhe (

(*Truyện "Hí cốt chi tử" 戏骨之子 cùng series showbiz của tác giả)
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.