Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 141



Trên bàn tiệc rượu, mọi người hít mây nhả sương, trò chuyện về quy mô quảng cáo của bộ thứ 9.

Giống như chiếc bánh hãy còn đang trong lò, còn chưa sang tới công đoạn bắt kem trang trí nữa mà đã có nhóm đông thực khách chỉ trỏ tính chỗ đặt dao, chuẩn bị nhanh tay giành giật.

Tô Trầm ngồi ở vị trí cách xa Tưởng Lộc, chỉ đơn giản ngồi chung với các bên đầu tư một lúc.

Năm nào cũng có rất nhiều dịp xã giao dạng này, chỉ khác là hồi trước chỗ ngồi của cả hai rất gần nhau.



Phục vụ lần lượt bưng cơm sốt cánh ngỗng ra, cá nóc đun trong nồi nhỏ tỏa ra hương vị tươi mới, đầu bếp thử độc tại chỗ trước, rồi mọi người mới lục tục động đũa.

"Thử thôi nào, đồ tươi hàng air nhập từ Nhật về đấy, phải cảm ơn sếp Khương chiêu đãi nhé!"

"Uống hết chén này là anh Phùng anh phải nhường cho em tài trợ chính đấy!"

"Ở đâu ra cái vụ hời thế hả hahaaha!"



Tô Trầm ăn canh không cẩn thận bị sặc, ho hắng một tiếng cực kì nhẹ.

Tưởng Lộc đang nghe hai đài truyền hình phía bắc và nam thăm dò tình hình làm ăn, liếc sang cậu một cái từ đằng xa, có vẻ không để ý lắm.

Bàn tiệc rượu to đùng hơn 10 người khiến cả hai cách nhau một khoảng đằng đẵng, nếu không quan sát kĩ thì còn chưa chắc đã nhìn rõ được là đối phương đang trò chuyện với ai.



Kết nối cảm ứng lạ kì lại xuất hiện lần nữa.

Như thể một đầu dây đang buộc vào đầu ngón tay cậu, hoặc có khi là yết hầu.

Đầu bên kia thì buộc ở mép cốc của Tưởng Lộc, hay có khi là bờ môi.



Thỉnh thoảng Tô Trầm tán gẫu mấy câu với doanh nhân đang ngồi cạnh, kiểm soát bản thân suốt buổi tiệc đừng có nhìn Tưởng Lộc nhiều lần quá.

Cậu diễn vẻ kìm nén, bình thản, như thể chẳng hứng thú với đề tài nào cả, chỉ đáp lời câu chuyện bất cứ ai đề cập cho lịch sự thôi.

Nhưng đồng thời với đó, thói quen ngụp lặn ở phim trường quá lâu khiến cậu không được thoải mái lắm.



Ít nhất thì lúc ấy Tưởng Lộc chỉ nhìn về phía cậu.

Tưởng Lộc sẽ dành toàn bộ sự chăm chú cho từng cử chỉ hành động của cậu trong ống kính.

Dõi theo cậu thể hiện lời thoại một cách hoàn hảo, cũng có thể hãy còn một hai tì vết nho nhỏ.

Sau đó nghiêng người phân tích tỉ mẩn là đoạn nào diễn chưa được tốt, tiếp theo nên cải thiện ra sao.



Tô Trầm cầm ly rượu, đong đưa nước táo màu hổ phách bên trong, thì một người bạn của bên quảng cáo cạnh đó khẽ huých khuỷu tay cậu.

"Sắp đến lễ rồi, tôi định mua cái đồng hồ tặng bạn gái..." Thanh niên nở nụ cười ngượng nghịu: "Cậu góp ý giúp tôi xem cái nào hợp hơn được không?"

Tô Trầm hơi tò mò quay người sang, nhìn thử các mẫu đồng hồ khác nhau trên màn hình của đối phương.

Có mẫu khảm đầy đá quý, có mẫu thì thiết kế phá cách.

"Bạn gái anh là người thế nào?"

Câu hỏi đặt vấn đề rất gợi mở, thanh niên bật cười ha ha, bắt đầu kể cho cậu những chuyện tình yêu tình báo lặt vặt của họ.

"Bạn ấy cá tính lắm luôn, đợt trước còn khắc đèn bí ngô ở nhà nữa ——"

Cuối cùng Tô Trầm cũng tạm thoát được khỏi đề tài làm ăn ngột ngạt, lưu tâm lắng nghe người ta kể chuyện, đôi lúc gật đầu hưởng ứng.



Trong lúc đó Tưởng Lộc nhấp thêm ngụm rượu, cảm nhận được sợi dây đã đứt mất.

Anh vẫn đang dàn hòa cho hai bên tranh chấp lợi ích đừng nói năng hùng hổ quá, thi thoảng chừa lại ít không gian xoay sở trong hợp đồng cho Giải trí Minh Hoàng.

Nhưng Tô Trầm chẳng để ý đến anh nữa.

Dù suốt buổi cả hai không hề trao đổi, ánh mắt cũng chỉ ngẫu nhiên lắm chạm nhau một giây, nhưng anh vẫn phát hiện ra đầy nhạy bén.

Không biết cái người ngồi gần ở đối diện kia đang nói gì với Tô Trầm, cả hai dần tươi cười toe toét, tán gẫu sôi nổi.

"Giám đốc Trương, năm ngoái "Đêm Trùng Quang" chiếu lượt đầu ở đài anh, hiệu quả thế nào anh cũng biết đấy..."

"Khương Huyền! Chú nói đỡ anh mấy câu với chứ, anh không nói lại cậu này nữa rồi!"

Tưởng Lộc tỉnh hồn lại, theo dõi xem Khương Huyền trung hòa cân bằng giữa các nhà đầu tư khác nhau thế nào, cũng phối hợp nói mấy câu hòa hoãn, cười chân thành thoải mái.

Lòng dạ thì vẫn luẩn quẩn bên người khác cơ.



Hình như việc xác định mối quan hệ yêu đương chỉ vẻn vẹn là mở đầu.

Trước đây khi gặp những tâm trạng tương tự, anh còn có thể che đậy bằng "Tô Trầm cũng có phải là gì của mình đâu", đè nén bớt cảm xúc.

Còn giờ nó kiểu... không thể chèn nổi.

Bạn trai anh đang trò chuyện với người khác, xong còn cười cong cả lông mi nữa chứ, anh suýt thì sặc.



"Tưởng Lộc thấy thế nào?"

"Mấy năm gần đây số liệu chiếu mạng liên tục tăng cao, mà chất lượng quảng cáo theo phim cũng hay lắm ạ," Tưởng Lộc như đã bóc tách một nửa dòng suy nghĩ ra, vẫn nhớ mình cần nói gì trong cuộc xã giao hôm nay: "hay sếp Hà thử cân nhắc hướng chèn thêm quảng cáo vào phim lúc phát hành trên mạng xem ạ? Anh Từ phụ trách của phim ảnh Sơn Tra ngồi ngay bên kia đấy ạ —— anh Từ ơi!"

Giám đốc Hà không hài lòng lắm nhưng vẫn nâng ly tỏ ý đáp lại người kia, lịch sự bắt chuyện.

Trong vòng 10 phút Tưởng Lộc đã nhìn sang 5 lần, đối phương không hề đưa mắt nhìn lại anh.

Anh bắt đầu sốt sắng, cảm giác giống con mồi đang âm thầm bắt đi giờ bỗng bị kẻ khác ngửi thấy.

Dù rằng lí trí hiểu rất rõ là người ta cũng chỉ lễ phép tán dóc mấy thứ vẩn vơ thôi, đâu có gì quá đáng.

Nhưng Tô Trầm là của anh cơ mà, cấm động vào.



"...Nên tôi gợi ý cái này ổn đó." Tô Trầm chỉ vào màn hình điện thoại của đối phương: "Cá heo là một trong những yếu tố khởi đầu tình cảm của hai người, có ý nghĩa kỉ niệm lắm."

"Hợp lí! Cảm ơn cậu nhiều nha!" Anh bạn cười tươi rói: "Em ý siêu thích cậu luôn, nếu biết là cậu hỗ trợ chọn giúp thì đảm bảo phải vui tung trời!"

"Hồi trước phát sóng "Đêm Trùng Quang" ẻm kiểu cày phim xuyên đêm thật luôn, có đợt toàn đặt ảnh cậu làm hình nền điện thoại, tôi còn phải ghen lâu ơi là lâu đấy!"

Tô Trầm cười gật đầu, lúc ngước mắt lên bâng quơ liếc sang Tưởng Lộc, thấy đối phương vẫn đang bàn bạc làm ăn buôn bán với mấy chú bác.

Xã giao chán quá đi thôi.

Tô Trầm than thở trong bụng, mượn cớ phải nghe điện thoại để ra ngoài tìm chỗ nào cho thoáng.

Nhà hàng tấp nập người qua lại, khói sương mù mịt.

Cậu không tìm được ban công hay sân thượng ở đâu, bèn dứt khoát giả vờ trả lời tin nhắn để cầm điện thoại chụp con cua hoàng đế đang nhả bong bóng trong bể nước.

Có ai vỗ một cái rất nhẹ vào bả vai.

"Hửm?" Cậu quay người, trông thấy Tưởng Lộc ở đằng sau mình.

Hiện giờ cả hai đều đang nằm trong tầm quan sát công khai, không thể có động tác gì thân mật.

Cơ mà quanh đây lại rất vắng vẻ, thỉnh thoảng mới thấy phục vụ bưng bê các món vội vàng đi ngang, sẽ không quan tâm xem cả hai đang nhỏ giọng thì thầm gì.

Hai người đứng cạnh bể nước, một trước một sau, người thì ngắm hải quỳ với sao biển, người thì ngắm bạn trai mình.

"Lúc nãy nói chuyện gì đó?" Tưởng Lộc nghịch cái bật lửa trong tay, giọng điệu rất ngẫu hứng: "Phòng riêng toàn mùi thuốc thôi, anh còn không chịu được."

Tô Trầm chớp mắt một cái, như đang gãi cằm con sói: "Anh để ý lắm à?"

"...Đương nhiên anh để ý chứ." Tưởng Lộc thẳng thắn hiếm thấy, nói câu này xong gò má cũng tự động ửng đỏ, giống kiểu do rượu cồn.

Nhưng không phải đâu, chỉ tại anh thích cậu quá thôi.

"Anh cũng muốn ngồi cạnh nhóc lắm mà." Người đàn ông nói với giọng bực bội rõ là trẻ con: "Xong quẳng hết mấy cái đề tài hợp đồng cổ phiếu gì gì nhạt nhẽo đi, cũng không cho ai bắt chuyện với nhóc hết."

"Đạo diễn Tưởng," Tô Trầm cười toe toét: "hồi trước anh còn cười em là lòng chiếm hữu mạnh."

Tưởng Lộc nhỏ giọng đáp: "Hôm ấy đúng đang thi năng khiếu dở..."

"Anh thử nghĩ kĩ mà xem," Tô Trầm thi thoảng xấu tính một lần, vẻ giảo hoạt trong đôi mắt rõ là đáng yêu: "Giả sử có đứa lấy trộm áo khoác của em mang về mặc suốt 2 năm, xong còn lượn lờ khoe khoang trước mặt anh nữa, anh sẽ thấy sao nào?"

"Cảm ơn ha, anh sẽ đấm vào mặt nó." Tưởng Lộc trả lời không còn suy nghĩ: "Giờ anh hiểu rồi đấy."

Cả hai nhìn sang nhau, như vừa thơm một cái.

To Trầm xác nhận thời gian mình ra ngoài chưa tới 10 phút, đứng cạnh bể nước chụp con sứa đang thơ thẩn thong thả trôi dần lên trên.

"Vừa nãy lúc ngơ ngẩn em nghĩ đến chuyện này."

"Chuyện gì cơ?"

"Mình mà là bạn học cùng lớp ở trường ấy, thì chắc chắn sẽ lén lút hôn nhau trong lúc giáo viên đang viết bảng."

Tô Trầm đang chỉnh tiêu cự máy ảnh trên điện thoại, quay lưng lại phía Tưởng Lộc nói.

Tưởng Lộc thở dài một hơi, tựa vào bể cá ngắm cậu.

"Chính xác anh sẽ làm thế đấy, xong còn phải rủ rê nhóc hư cùng nữa."

Mới đầu chắc cả hai còn sẽ cầm sách che đi, hôn nhau trong góc không ai trông thấy.

Sau ấy có khi còn chả cần dến sách nữa, vi phạm kỉ luật trắng trợn dạn dĩ luôn, thầy cô vừa quay đi cái ngay giây tiếp theo môi đã chạm tới môi.

Kiểu do khả năng kiềm chế có hạn dẹp hết phép tắc sang một bên, cũng giống cuồng dại do tuổi dậy thì dư thừa hormone nữa.



"Thế nhỡ em là học sinh hư sẵn rồi thì sao?" Tô Trầm tưởng tượng đến cảnh tượng giống thế, vừa ngó bong bóng trong bể nước vừa nói: "Thầy cô sẽ tức đến nỗi lỗ mũi bốc khói, xong bắt mình gọi phụ huynh viết bản kiểm điểm."

"Nhưng lần sau vẫn cứ tái phạm thôi."

"Đảm bảo luôn."

Cả hai không hẹn cùng nhau bật cười ha hả.



Tô Trầm canh đúng giờ quay lại, sau đó một lúc đủ hút hết điếu thuốc Tưởng Lộc mới trở về chỗ ngồi của mình.

Mối quan hệ của cả hai vẫn cứ lỏng lẻo mờ nhạt, kể cả trong bữa có người nhắc đến một trong hai thì người còn lại cũng chẳng phản ứng gì mấy.

Mọi người lần lượt kiểm chứng những lời đồn đãi từng nghe, biết là hai cậu này đang căng thật rồi, chẳng rõ vì sao nữa luôn.

Đã có hẳn mười mấy phiên bản truyền tai nhau trong giới, có người bảo là do mâu thuẫn về hướng đi phát triển của từng người sau khi kết thúc, có người thì kể là do cướp bồ của nhau.

Câu chuyện hoang đường nhất là một trong hai là gay, say rượu xong cưỡng hôn người kia bị vả cho một phát.

Cái giả thuyết này quá là li kì, nhưng cũng chính vì li kì quá nên hình như cũng có chỗ tin được đấy chứ.



Vài tiếng trôi qua, Tưởng Lộc đã hơi say, cuối cùng bữa cơm cũng kết thúc.

Mọi người lục tục xuống tầng, chào nhau trước cửa xe.

Tô Trầm nhớ đến trò đùa trước đó dựng sẵn, bèn cố tình dìu Tưởng Lộc ngay trong tầm mắt mọi người.

"Anh từ từ thôi." Cậu nắm chặt khuỷu tay anh: "Chỗ này có bậc thang đấy."

"Bỏ ra." Tưởng Lộc lạnh nhạt nói: "Anh không cần cậu đỡ."

Nãy Khương Huyền còn đang cười dở, nghe thấy câu này xong mặt mũi ngớ ra giây lát.

Thậm chí Tưởng Lộc còn không buồn nhìn đến Tô Trầm đằng sau mình mà tự đóng cửa ngồi vào trong xe, rồi xe rồ ga đi mất.

Tô Trầm ngây ngẩn tại chỗ, cười một tiếng đầy tự giễu, chào hỏi mọi người sau đó ra về.



"Sếp Khương..." Có người không nhịn được phải hỏi han hóng hớt: "Không phải mối quan hệ của hai cậu này khăng khít từ bé sao ạ?"

"Đúng đó, đợt này làm sao ấy nhỉ?"

Khương Huyền chưa bao giờ dàn xếp chuyện trẻ con cãi nhau, giờ gặp vấn đề tương đối nhức đầu: "Kì lạ thật, để về tôi sẽ khuyên mấy câu."

Tuy nói thì nói thế, nhưng cứ hễ có tí manh mối là tin đồn sẽ sống động lan xa hơn nữa.



Đầu tiên là blogger nhỏ nhỏ lôi vụ này ra ké tí tương tác, sau đó đến phóng viên giải trí chộp được pô ảnh nhòe nhòe mờ mờ, còn tổng kết lại một lượt mấy giả thuyết hiện có rất là đầy đủ đâu vào đấy.

Cuối cùng tin tức từ bốn phương tám hướng lọt vào tai phụ huynh, khiến mọi người không thể không chú trọng.

Tưởng Tòng Thủy không để ý đến chuyện làng giải trí, thỉnh thoảng ở cơ quan có đồng nghiệp hỏi dò cũng chỉ gạt đi dứt khoát gọn ghẽ, giữ vững hình tượng nữ ma đầu.

Kiều Hải Hạ thì gửi tin nhắn cho con trai kèm ảnh chụp màn hình tin đồn, hỏi có phải cầm cưa thất bại không.

Con trai cười híp mắt trả lời vẫn ổn lắm, không giải thích gì thêm.



Bên kia, Lương Cốc Vân gọi điện thoại sang hỏi Tô Trầm có phải blogger bịa chuyện nhảm nhí không.

"Hai đứa... không sao chứ hả?"

Tô Trầm nghĩ ngợi thật lâu, có vẻ như không quyết định được là nên nói thật hay nói dối.

Sau cậu chọn nửa nọ nửa kia.

"Có vấn đề ạ. Tan nát rồi ạ."

Nghe vậy Lương Cốc Vân rất sốt sắng: "Con với Tiểu Lộc là bạn bè nhau bao nhiêu năm rồi, làm sao lại ra như này?"

"Nếu hiểu nhầm gì thì hai đứa cứ nói rõ ra, đâu đến nỗi phải để mất bạn tốt như thế."

Tô Trầm liếc nhìn Tưởng Lộc đang ngâm nga làm bánh mì trong bếp, cầm điện thoại ra ngồi ở bàn đảo, rót cốc sữa lạnh cho mình.

"Mẹ, con với anh ý tan tành rồi, sau này không làm bạn được nữa đâu ạ."

Tưởng Lộc trộn bột mì, nghe ra từ ngữ mấu chốt thì sửng sốt ngẩng đầu, nhưng lại thấy Tô Trầm đưa tay làm dấu suỵt.

"Con nói hẳn hoi đầu đuôi cho mẹ xem nào, có chuyện gì xảy ra?"

"Con thích anh ấy."



Tưởng Lộc ngây người tại chỗ, Lương Cốc Vân cũng hóa đá cạnh điện thoại, như thể thời gian đã ngừng trôi.

Lương Cốc Vân cố gắng ổn định tâm trạng, cô cảm giác thế giới này bị điên mất rồi, nhưng vẫn kiềm chế giọng điệu trong cuộc gọi: "Trầm Trầm, con đang nói đùa đó hả?"

"Con bảo là, con thích anh ý ạ." Tô Trầm uống một ngụm sữa lạnh, trả lời điềm đạm: "Anh ấy vẫn chưa biết, cũng không cần phải biết."

Nét mặt Tưởng Lộc không thể nào tin nổi, anh bất thình lình bị kéo xệch ra khỏi kịch bản dự kiến, nghĩ bụng cô Lương sẽ không bay đến tận nơi cho mình một bạt tai đâu ha.

"Ơ kìa, con, con với Tưởng Lộc, hai đứa đều là con trai mà." Lương Cốc Vân hít sâu một hơi, đại não đã bắt đầu đơ ra không hoạt động được nữa: "Hai đứa các con, làm sao mà yêu nhau được?"

"Thế nên con giữ khoảng cách với anh ấy, ngoài công việc ra thì không tiếp xúc gì nữa, mẹ hài lòng chưa ạ."

"Vấn đề không phải là có hài lòng hay không!" Lương Cốc Vân nhất thời xúc động quát lên, đến mức hơi chói tai, rồi lại gắng sức đè nén giữ giọng vừa phải bình thường: "Trầm Trầm, con thân thiết với Tiểu Lộc, thích chơi chung với thằng bé, những việc này rất bình thường, con dựa dẫm vào nó, luôn muốn ở bên nó, ấy cũng có thể là tình thân, con vẫn còn nhỏ, đừng nghĩ ngợi linh tinh."

"Con nghĩ linh tinh thật ạ." Tô Trầm nói nhẹ bẫng: "Thế con muốn hôn anh ấy, muốn lên giường với anh ấy, đấy cũng là tình thân sao ạ?"

Lương Cốc Vân sắp sửa cao huyết áp đến nơi, nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay lạnh toát.

Lương Ổn ôm máy bay vừa lắp ráp xong chạy ra nhìn cô, còn hớn hở gọi một tiếng mẹ ơi.



Tô Trầm nghe thấy tiếng em trai trong điện thoại, áp vành tai vào sát hơn nữa, vẫn đang rũ mắt nghĩ ngợi.

Tưởng Lộc đã ngồi xuống đối diện cậu, dính ít bột mì viết dấu hỏi chấm lên mặt thớt.

Song thiếu niên cũng chấm bột mì, nối vào bên kia dấu hỏi vẽ thành hình trái tim.

Trông bề ngoài cậu ôn hòa ngoan ngoãn, nhưng lúc nào đã kiên quyết thì còn ngang bướng hơn cả người bình thường.



"Trầm Trầm, rất nhiều việc mình không cần phải vội gì cả đâu, trên đời nhiều người giỏi giang thế cơ mà, con hãy còn rất nhiều cơ hội," Lương Cốc Vân nói năng lộn xộn rối rắm: "dù thế nào đi nữa thì mẹ hiểu là con cũng rất vất vả, ba mẹ chưa chăm sóc được chu đáo cho con..."

"Tóm lại mẹ vẫn thấy là nếu con thích Tưởng Lộc, thì đấy đều là tình bạn, tình thân, con không thể nào yêu anh ấy đúng không ạ?"

"Con vẫn còn nhỏ, con mới 17 thôi, con không hiểu đâu," Lương Cốc Vân hoàn toàn không thể nghe lọt tai cái câu ấy, ý bài xích càng rõ ràng thêm: "con biết giữ khoảng cách với thằng bé là tốt, tách nhau ra mấy hôm cho bình tĩnh lại đã, ngoan."

"Thế nếu con chỉ thích người cùng giới thì sao ạ?"

Lương Cốc Vân cảm nhận được câu hỏi này đã ngầm chứa sự nổi loạn rồi.

Cô gắng sức kiểm soát bản thân, không được suy sụp, không được thể hiện tâm trạng thất thường trước con trai.

Nhưng trả lời những câu hỏi dạng này là một việc quá khó.

"Mẹ chỉ mong con sống một cuộc đời giản dị hạnh phúc," Cô nỗ lực tránh khỏi vấn đề sắc bén kia: "chỉ hi vọng ngày nào con cũng thật vui vẻ thôi."

"Có lẽ mấy năm nữa con sẽ tự hiểu ra."

"Vâng, con cúp máy trước đây ạ."



Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Lộc chống một bên trán nhìn cậu, vừa có vẻ buồn cười vừa có vẻ xót xa.

"Sao nhóc lại nghĩ ra cách làm thế?"

"Muốn giấu mọi người khác thì dễ thôi, truyền thông, tin tức, đồng nghiệp, hay đối tượng hợp tác làm ăn."

Tô Trầm nhìn vết bột mì trên ngón tay, cười lắc đầu.

"Nhưng với bố mẹ em thì chỉ có thể như thế."

Tưởng Lộc ngập ngừng do dự, rồi đứng dậy ôm lấy cậu.

"Những chuyện sau này mình sẽ cáng đáng cùng nhau."



Trong lúc đó, Lương Cốc Vân đang gấp rút liên lạc với bác sĩ tâm lí, đến phòng khám tư vấn dài hạn để gặp mặt.

Cô không chờ được đến thời gian tư vấn cố định hàng tháng nữa, lúc này đây bắt buộc phải nói ra ngay.

May sao hôm nay là ngày nghỉ, phòng khám của bác sĩ vẫn còn lịch trống, xếp thêm được chỗ cho một bà mẹ lo âu trường kì.

"Mình trao đổi xem, có việc gì thế?"

Cô bắt đầu kể từ cuộc gọi vừa nãy, nói suốt xong hai tay phải túm lấy tóc trên đầu như đang cố gắng không để mình điên lên, mà lại chẳng thể vẫy vùng khỏi nỗi sợ hãi.

"Em đã phải đối mặt với quá quá nhiều chuyện bất thường rồi, chị hiểu không."

Một đứa con trai rực sáng tới mức vượt quá sức tưởng tượng của họ, một cuộc sống gia đình hoàn toàn trái với lệ thường.

Một trải nghiệm làm mẹ khác hẳn với bất cứ người mẹ nào, cùng tất thảy những hướng phát triển không thể lí giải, không thể khống chế ——

Cô chỉ giỏi làm một người bình thường, một công chức bình thường, một người mẹ bình thường, sống cuộc sống tầm thường giản đơn.

Nhưng kể từ ngày thi tuyển chọn vai ấy, mọi việc đều đang rối loạn hết lên, mà tất thảy còn do chính tay cô gây ra!



Cô mất gần nửa tiếng mới thuật lại được hết về cuộc điện thoại chỉ loanh quanh 10 phút.

Mấy lần bác sĩ Đỗ định bảo cô dừng lại nghỉ một lát nhưng đều không chen vào nổi.

"Hiện giờ —— thằng bé bảo nó phải lòng bạn mình, cả hai đứa nó đều là con trai, chị có biết xã hội sẽ nhìn chúng nó như thế nào không?"

"Theo những gì tôi biết thì hiện trong nước đang thúc đẩy Luật Hôn nhân đồng giới rồi, chắc vài ba năm nữa sẽ có hiệu lực." Bác sĩ Đỗ nhún vai: "Nước ngoài cũng có rất đông minh tinh kết hôn đồng tính, cả nam cả nữ."

"Cái này khác chứ ạ," Lương Cốc Vân nhấn mạnh: "thằng bé Tô Trầm khác hẳn những người đó!"

"Thật sự hôm nay suýt nữa thôi là em đã lao đến đấy dẫn nó về rồi, dẫn nó rời khỏi cái đoàn phim ấy ——"

"Nhưng chị không làm thế." Bác sĩ Đỗ điềm tĩnh nói: "Thực ra chị cũng hiểu, con đã nằm ngoài phạm vi khả năng quản lí của chị từ lâu."

Đây cũng là một trong những nguyên nhân họ đang duy trì tư vấn dài hạn.

Lương Cốc Vân thả người dựa vào ghế như mất sạch sức lực, lắc đầu thật nhanh.

"Em thấy nó chỉ đang suy nghĩ lệch lạc thôi, nó không phải đồng tính luyến ái, nó chỉ dựa dẫm vào Tưởng Lộc quá thôi."

"Nó sẽ không thích người cùng giới đâu, ấy là tình thân, nó chỉ quá cần được chăm sóc che chở..."

Bác sĩ Đỗ thấy người phụ nữ trước mắt lẩm nhẩm độc thoại, bèn đứng dậy rót cho cô một cốc nước ấm.

"Bố cháu có biết không?"

"Bố nó không cần phải biết." Lương Cốc Vân nói rất nặng nề: "Cơ bản việc này đã là giả, em chỉ, em chỉ muốn tư vấn chuyện trẻ con tuổi dậy thì nổi loạn thôi."

"Chị biết mà, nó mới 18 tuổi, làm sao mà hiểu được mấy thứ tình cảm..."

"Vậy nên cháu chọn nói cho chị trước, ít nhất đây cũng là một cách thể hiện sự tin tưởng."

Lúc này đây biểu cảm của Lương Cốc Vân vừa thảm thương vừa đau khổ, dường như cuối cùng vẫn phải rơi vào trạng thái suy sụp.

"Tất cả mọi người, tất cả mọi người đều hâm mộ em. Họ bảo em không cần phải đi làm không cần phải kiếm tiền, chỉ cần nhờ cậy con mình là đã có cả núi tiền tiêu không hết, muốn mua bao nhiêu nhà thì mua."

"Em căn bản không dám đối diện với mấy lời đấy, ngay từ ban đầu em đã không chấp nhận nổi cái thực tế này rồi, quá đáng lắm ấy."

"Em không hề muốn trở thành con người như họ nói, nhưng ai cũng bình phẩm em, đánh giá con em, gia đình em, thậm chí còn quấy nhiễu cả bố mẹ em, có những lúc em thật sự không cầm cự được nữa..."

"Thế Tô Trầm thì sao?" Bỗng bác sĩ hỏi: "Trong mắt chị, đứa trẻ con không biết gì ấy, những áp lực bình phẩm mà thằng bé phải gánh chịu nhiều hơn hay ít hơn chị đây?"

Lương Cốc Vân ngơ ngẩn tại chỗ, mãi lâu không nói được gì, vẫn cứ hốt hoảng lắc đầu.

Cô vẫn không đủ khả năng để đối mặt trực diện với việc này.



Khi đồn đãi lan tràn, diễn đàn luôn là nơi tiếng xì xào rộn rã nhất.

[CP nhà nào đó gán ghép diễn mấy trăm năm cuối cùng cũng tan tác ly hôn, không ai phản đối chứ hở?]

Chủ thớt: Ngày nào cũng sản xuất đường hóa học, bảo cái gì mà tình anh em nối khố từ nhỏ, bây giờ còn chưa hết phim đã vội tách ra lọc fan, riêng kể khổ kiếm tiền thì phải học nhà Trầm mấy người cơ.

Nghe ngóng thấy tin đồn sai sai là phải tranh thủ lúc có paparazzi để nâng tay dìu người ta, tiếc là bên kia có chịu nhận đâu, cho tiền cũng chả ai thèm ạ thê thảm zl!

[#2]: Đại đao 40 m không chịu được đâu, triệu hồn chị gái cơm tróa thread nhà bên cơ!!

[#3]: Mấy cái fake lòi này mà cũng đem ra show được à, xem vlog đoàn phim hôm trước của Lâm Cửu Quang chưa, doichimcu để cả chăn của nhau trong xe phòng riêng nhé, Lâm Cửu Quang định sờ thử còn bị vỗ cho cái móng một phát hahahahaha em pé đáng thương

[#4]: Lầu trên thiên link link địa link link!! Thế mà em lại lỡ mất cái này à!!!

[#5]: #4 bồ đứt mạng đấy à, thực ra nếu ly hôn thì thuyền còn ngol hơn mà làm sao đóa? Mị siêu mê truyện ngược ý chủ thớt thêm tí nữa đi O3O

[#6]: Thêm nữa đê! Thêm nữa đê! Mấy hôm nay trông thấy idol nhà t mắt ửng đỏ mà chỉ sợ là khóc đỏ mắt trên giường thật chứ hehe

Với cái tính của chồng ẻm e là chưa làm đến mức chịu thua bảo không bao giờ chia tay nữa thì mới thôi!

[#7]: Ngưng! Các bác teambuilding thế là chủ thớt mất mặt lắm đó nhoa! Chủ thớt viết thêm mấy xu nữa đi nè em thích đọc!

[#8/Chủ thread]:??? Mấy người toàn là yêu ma quỷ quái ở đâu ra đấy lên cơn gì ở đây!

Chiều hướng bài viết đảo ngược, lệch lạc vòng ra đến tận rãnh Mariana luôn rồi.

Đầu tiên là tổ truyện ly hôn sáng tác ra một nghìn tám trăm motif, tưởng tượng từ tình yêu hợp đồng cho đến đôi tình nhân hôn hít bị chị Văn bắt gặp cưỡng ép chia tay, rồi lại lôi ảnh ra mổ xẻ chi tiết tìm hint cả ngọt cả đắng, các thể loại moment càng giày vò càng hăng.

Ngay sau đó tổ kết hôn đứng ra phát biểu tiếp, lôi một xấp ảnh vỗ vào mặt chủ thớt, ấy là ảnh chụp bật mí đa dạng mới nhất từ đoàn phim, đính kèm với đủ kiểu khen ngợi tâng bốc đối phương khi đứng chung khung hình.

Hai người này rạn nứt quan hệ mới là lạ! Tại sao ai kia nhìn ống kính cười chả rành rành ra đấy à! Trợn to cái mắt mờ của bà lên nhìn cho kĩ vào đi!

Đạo diễn thảo luận kịch bản với diễn viên có ý kiến bất đồng thì quá phình phường như cân đường hộp sữa, với cả cảnh hai người ngồi chung ăn xiên nướng trong vlog của Nhan Điện kìa đừng có đáng yêu thanh xuân quá mà!

Cứ thế sục sôi rầm rộ khoảng tầm 1800 lượt phản hồi xong, tự dưng có người cắt ngang cuộc bàn luận.

"Từ từ đã!! Các đồng chí!!"

"Cái anh Tưởng Lộc mà phim nổi lềnh phềnh hotsearch quanh năm ngày tháng xong vẫn giả chết, giờ lại post Weibo rồi kìa!!!"

"Với cả hôm nay còn là Valentine nữa đấy!!!"

Quần chúng đang cãi vã xé nhau trộn gỏi:...??



@Tưởng Lộc: Thích nhất là khung này. [Ảnh]

Trong khung hình, thiếu niên tóc bạc ngước mắt nở nụ cười khi cơn mưa trăm ngàn lá phong đang bay lượn xoay tròn theo gió, con ngươi tím trong veo như nước.



[#2081]: Chủ thớt an nghỉ đi ha, amen. Mị cược 500 cho đôi chim cu.

[#2133]: Này là công bố chính thức đấy à? Công khai rồi đấy à? Tuyên bố luôn ngay cái ngày hôm nay à??

[#2229]: Aaaaaaa đẹp vãi Trầm của t Cẩm của t sao lại đẹp đến như thế này yêu quá đi mất thôi!! Ôi đm Tưởng Lộc thêm mấy tấm nữa đi được không!!!

[#2304]: An nghỉ nhé chủ thớt, cảm ơn bồ buff ngược cho bọn này một phát —— à đúng rồi tui cược hẳn 999 nhoa!

[Chủ thread]:???

Tui không tin!! Chắc chắn hai người kia là giả!! Đây hoàn toàn không phải công khai nhé!!!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.