Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 131: Đến Không Đúng Lúc



Lúc này Tưởng Hạo Nhiên dường như cũng đã chán ngấy sự đeo bám của hai cô gái,anh đứng lên từng bước đến ngồi bên cạnh Tịch Duy An.

"Anh vợ ơi,khi nào tôi mới có thể lấy em gái của anh vậy? Tôi nhớ em ấy quá, hôm nay cho tôi về nhà anh có được không?"

Tịch Duy An đang uống rượu,nghe xong câu nói của Tưởng Hạo Nhiên, liền bất chợt phung ra, sắc mặt kinh ngạc nhìn anh ta.

"Sao ..... Cậu muốn về nhà tôi?"

Tưởng Hạo Nhiên gật đầu.

"Cho tôi qua đêm ở nhà anh ngày hôm nay, tôi chỉ đến gặp Hinh Hinh một chút."

"Không được" Tịch Duy An lập tức từ chối"Cậu về đó để quấy rối em gái của tôi phải không? Tôi đã cảnh cáo cậu đừng làm phiền em ấy".

Tưởng Hạo Nhiên không vui,anh không ngại nói thẳng.

"Tịch Duy An! Tôi đã nói .... Lần này anh đưa tôi về công ty, thì anh đã chấp nhận thằng em rể này.Tịch Khả Hinh trước sau, cũng sẽ gật đầu làm vợ của tôi....Anh không được để Tạ Thiên Duật ở gần cô ấy, không được.... Tôi phải theo dõi Hinh Hinh hai mươi bốn trên hai mươi bốn"

"Tưởng Hạo Nhiên, cậu say rồi,đừng nói nữa" Tịch Duy An trừng mắt cảnh cáo.

Vốn dĩ anh cũng chẳng nghĩ tên này và Tịch Khả Hinh sẽ không tiến xa,nhưng nào ngờ cả hai đã lên giường với nhau.Thậm chí Tưởng Hạo Nhiên còn giữ vài bí mật của em gái anh, đây cũng là lần đầu tiên anh bị uy hiếp.Quả thật anh đã sai khi giao Khả Hinh cho cậu ta vào đêm hôm đó.

Còn Khả Hinh,anh lại không nghĩ cô em gái nhỏ nhắn, luôn nhẹ nhàng, biết lễ nghĩa.Vậy mà lại táo bạo,anh còn không tin đó chính là em gái mà được anh yêu thương rất nhiều.

Hoắc Thiếu Tiên nhìn hai người họ với dáng vẻ chưa hiểu.Thế mà sau một hồi lời qua tiếng lại của cả hai,anh cũng dần hiểu ra được một chút.

Thì ra tên này vào công ty là chỉ để theo đuổi Tịch Khả Hinh.

Nhưng mà.... Thái độ của Tịch Duy An, tại sao lại chấp nhận cho cậu ta vào.Chẳng phải anh rất yêu thương Tịch Khả Hinh sao? Ngay cả Lục Diệp Bằng mà Tịch Duy An còn không tin tưởng, thế mà lại chấp nhận Tưởng Hạo Nhiên, một người phải nói là thay bồ như thay áo,thậm chí khi nãy còn ôm ấp các cô gái ở đây.

Một lúc sau, Tịch Duy An nhếch môi cười nhẹ.

"Muốn có tình yêu thì tự mình giành lấy,chứ tôi không rảnh làm mai em gái tôi cho cậu". Anh đưa tay chỉ vào ngực Tưởng Hạo Nhiên "Với trình độ của cậu, chẳng lẽ không làm cho Khả Hinh yêu cậu sao"

Dứt lời,anh lập tức đứng dậy.

"Hoắc Thiếu Tiên, chúng ta về thôi! Cô ấy không tìm tôi, thì tôi về nhà tìm cô ấy vậy".

Tịch Duy An có phần bất lực,anh chịu thua cô gái cứng đầu của anh rồi.Cứ tưởng anh không về nhà, cô sẽ lo lắng giống như lần trước mà liên tục điện thoại cho anh.

Nhưng anh đã quên mất,Chung Linh từ nhỏ đã sống một mình cô đơn trong một ngôi nhà.Anh cũng phải biết một điều, không có anh cô cũng sẽ sống rất tốt.

Anh biết,cô không phải là không lo lắng cho anh.Nhưng mà, lòng tự trọng của cô quả thật là quá cao.

Nghĩ đến,anh cảm thấy mình đúng là một tên điên.Tại sao bảo cô hãy tránh xa anh ra.... nhưng sau đó lại mong chờ cô tìm kiếm anh.Rốt cuộc anh có bị gì không?

*****

Ngày hôm sau,Chung Linh thức dậy trong trạng thái đầy mệt mỏi.Giống như đêm hôm qua, có gì đó đã đè lên người cô.Hơn hết là hạ thân có chút ê ẩm.

Đương nhiên cô sẽ suy nghĩ ngay đến tên đàn ông xấu xa đó không biết hôm qua có canh cô ngủ mà giở trò gì không.

Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã khóa trong, thậm chí cô còn lấy rất nhiều ghế chặn ở cửa, hoàn toàn không một chút bị dịch chuyển đi.Với lại cô không biết được anh có về nhà vào ngày hôm qua không?

Có lẽ là do cô suy nghĩ nhiều rồi, Tịch Duy An đang giận cô mà, làm gì còn hứng thú làm chuyện đó với cô được.

Chung Linh vừa ra khỏi phòng, đã đụng ngay Triệu Duy Ngọc cũng đang đi đến phòng của cô.

"Thật đúng lúc... Chung Linh! Con mang vài bộ đồ của Duy An đến công ty, hôm qua Duy An không về nhà, bình thường nó rất ghét mặc quần áo mới mua ở bên ngoài, phải giặt sạch trước thì Duy An mới mặc được....Con trai của mẹ có bệnh sạch sẽ.Đồ ăn cũng vậy,Duy An rất thích đồ ăn nhà làm,con hãy mang đến cho nó luôn".

Chung Linh ngẩng người vài giây sau khi nghe những lời của bà.Vậy có nghĩa đêm qua anh thật sự ngủ qua đêm ở bên ngoài, nhưng mà anh ngủ ở đâu, công ty, khách sạn...hay là nhà của một cô gái nào khác.....

Dọc đường đi đến công ty,Chung Linh luôn suy nghĩ đến chuyện Tịch Duy An ngủ bên ngoài.Nhiều lúc cô cảm giác mình vẫn chưa hiểu về anh, nếu như anh thật sự có người phụ nữ bên ngoài, cô cũng không biết mình sẽ như thế nào.

Cô chợt nhớ đến cô giúp việc lúc trước của anh từng thừa nhận yêu anh.Cảm giác cô lúc đó, chỉ muốn nhào đến đánh cho cô ta một trận.



Có thể trước đây cô có dũng khí để nhường anh cho Thẩm Tư Niệm,nhưng bây giờ thì không? Cô nghĩ cho dù sau này cô có chia tay với anh, thì cô cũng muốn anh không có người con gái nào khác nữa.

Cô thừa nhận, tính cách của cô khá là ích kỷ, thậm chí là rất tính toán trong chuyện tình yêu.Không một ai có thể rộng lượng vui vẻ chúc phúc khi nhìn thấy người mình yêu lại đi yêu một người khác mà không phải là mình.

Phương Uyển Như đi làm từ rất sớm, cô ta đã sẵn sàng cho một công việc thư ký thường xuyên xuất hiện bên cạnh chủ tịch.

Hôm nay cô mặc một chiếc đầm body màu trắng, những đường cong đều hiện rõ ra bên ngoài.Mọi người trong công ty ai nấy đều thấy cô rất kì lạ khi trở về đây, vì mọi người trước đây đều nghĩ cô là một cô gái với vẻ ngoài bình thường, cũng có phần kín đáo.

Nhưng lần này trở lại đây họ cảm thấy cô rất là quyến rũ,nhan sắc cũng có phần thăng hạng.Chỉ vừa mới làm một ngày, mà mọi người đã bàn tán cô trở lại đây là một lý do nào nữa, có vài đồng nghiệp nữ từng thân thiết với cô đã đoán rằng, cô quay trở lại có thể là vì Chủ Tịch hoặc là Hoắc Thiếu Tiên, vì trước đó cô từng nó hai người là mẫu người cô muốn lấy làm chồng.

Phương Uyển Như biết được Tịch Duy An hôm nay đã có mặt ở công ty từ rất sớm, nên cô ta tranh thủ pha một ly cà phê thật ngon, rồi đem vào cho anh.

Cô gõ cửa phòng rất lâu nhưng không thấy anh phản hồi,cho nên cô bèn mở cửa bước vào.

"Chủ Tịch! Anh có ở đây không?"

Nhìn một vòng căn phòng, không thấy anh đâu.Phương Uyển Như đoán rằng anh đã ra ngoài, cô bèn để ly cà phê trên bàn làm việc,sau đó định đi ra.Nhưng đúng lúc này,cánh cửa trong phòng nghỉ của anh bất chợt mở ra.

Phương Uyển Như giật bắn người.

Hình ảnh người đàn ông trên người chỉ quắn một chiếc khăn quanh hông, thân trần lộ ra.

Gương mặt Phương Uyển Như chợt đỏ ửng.

Tịch Duy An vừa mới tắm ra, trên người còn động lại những giọt nước,mái tóc rũ rượi ở trước trán, làm cho sự đẹp trai của anh càng lúc càng hút hồn cô gái trước mặt.

Anh nhìn chằm chằm vào Phương Uyển Như.

Hôm nay cô gái này lại mặc một chiếc váy rất giống của Chung Linh mà anh từng mua trước đây và khi đó đã thuyết phục cô hãy mặc cho anh xem.

Anh vẫn còn nhớ hậu quả mà cô đã mặc chiếc váy đó xong, là anh đã không thể kiềm chế ham muốn trong lòng, khiến cô qua ngày hôm sau chẳng thể xuống giường được nữa.

Nhưng mà....Còn bây giờ,anh không hề cảm thấy hứng thú với người phụ nữ trước mặt.So với Chung Linh, cô ta sở hữu thân hình đầy đặn và nóng bỏng hơn,nhưng lại không tài nào hấp dẫn với anh.

Phương Uyển Như chưa bao giờ gặp một người đàn ông có một vóc dáng thân hình nam tính đẹp như vậy.Nhất là những khe rãnh hình tam giác, nó trở nên thật nóng bỏng.Cô cảm giác cổ họng mình dường như trở nên khô khốc,trong người bắt đầu nóng dần lên.

Trái tim không ngừng đập mạnh mẽ.

Cô nhìn thấy anh đang từng bước đi đến.

Trời ơi! Cái bờ vai của anh thật là rộng lớn, cô chỉ muốn ước được ngã vào anh, ôm lấy anh dù chỉ là một lần.

Tịch Duy An nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, cất giọng trầm trầm hỏi.

"Cô vào đây để làm gì?"

Phương Uyển Như nhìn anh đến thất thần, vài giây sau khi anh đã bước đến gần thì lúc này cô mới bắt đầu giựt mình.

Đôi chân cô ta bất chợt mềm nhũn, rồi không biết vì sao lại ngã vào người anh.

Trước giờ Tịch Duy An luôn là một người rất lịch sự với phụ nữ,anh đương nhiên liền đưa tay ra đỡ lấy thân thể của cô.

"Cô bị làm sao vậy?"

Phương Uyển Như nhân cơ hội ôm lấy anh, úp mặt vào ngực anh, rồi nói với âm thanh thật nhỏ nhẹ.

"Chủ tịch, hình như chân tôi bị chuột rút,anh có thể dìu tôi đến ghế sofa được không?"

Nghe vậy, Tịch Duy An liền đỡ cô ta đến ghế sofa.

Nhưng sau đó anh định đứng lên giữ khoảng cách với cô ta, thì lúc này Phương Uyển Như đã nắm lấy tay anh kéo mạnh xuống.

Cô ta không suy nghĩ liền lập tức quyến rũ anh bằng cách ôm chặt lấy anh, ép bộ ngực đầy đặn của mình chạm vào anh.



Phương Uyển Như rướn người thì thầm vào tai của anh.

"Tôi biết là anh bắt đắc dĩ phải cưới Chung Linh, là vì cô ta có con với anh.Một người như anh, tôi không nghĩ lại đi yêu một người như cô ta.....Có những thứ mà cô ta không có, nhưng tôi thì có, tôi sẽ thỏa mãn cho anh".

Tịch Duy An sững sờ trước hành động vội vàng của cô ta, thế mà anh còn chưa kịp đẩy cô ta ra, thì một giọng nói quen thuộc bất chợt vang lên.

"Có phải tôi đến không đúng lúc phải không?" Chung Linh mang theo giọng nói nghẹn ngào bước vào bên trong.

Cả Tịch Duy An và Phương Uyển Như đều giựt mình kinh hãi,ngay sau đó anh liền buông cô ta ra.

Anh đứng lên nhìn Chung Linh với nét mặt hốt hoảng.

"Chung Linh".

Chung Linh mỉm cười với anh,sau đó bước đến để túi quần áo và đồ ăn trên bàn, rồi nói.

"Mẹ dặn tôi mang những thứ này cho anh, bà lo lắng, sợ anh ăn đồ bên ngoài"

Cô liếc mắt nhìn Phương Uyển Như, cười khẩy.

"Chỉ mới một ngày, hai người đã nhanh đến như vậy rồi sao? Có lẽ tôi đã quấy rầy hai người rồi...." Cô hít một hơi thật sâu nhìn anh "Cứ tiếp tục, tôi sẽ đi ra ngoài".

Sắc mặt Tịch Duy An xám xịt,anh nhanh chóng bước đến nắm lấy tay cô, quát lón.

"Đi ra ngoài mau lên".

Chung Linh cứ tưởng anh đang nói cô, liền ngay sau đó nhìn anh cao giọng.

"Anh nắm lấy tay tôi thì làm sao tôi đi được" .

"Anh không có nói em".

Một giây sau,anh cúi đầu xuống trừng mắt nhìn Phương Uyển Như.

"Người tôi nói là cô,mau đi ra ngoài nhanh lên."

Phương Uyển Như nhìn thấy nét mặt giận dữ của anh,cũng chẳng dám nán lại ở đây thêm một chút nào.Cô lập tức đứng lên, đang định đi ra thì Tịch Duy An lại cất thêm một câu cảnh cáo.

"Còn một lần nữa hành động như vậy.... Thì cô đừng có trách tôi".

Phương Uyển Như siết chặt tay lại, cô không dám quay đầu lại nhìn hai người, không phải vì sợ anh, mà là sắc mặt cô bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.Nếu như Tịch Duy An có thể nhìn thấy cô vào lúc này, cô nghĩ cơ hội làm việc ở đây chắc chắn sẽ không còn.

Sau khi chỉ còn hai người,Chung Linh lập tức hung hăng đẩy mạnh anh ra, cô không thể giấu sự giận dữ ở trước mặt anh.

"Sao hả? Anh đừng thấy tôi ở đây, thì làm bộ như là cô ta quyến rũ anh.Tịch Duy An, tôi không có mù mà không thấy anh đã có thái độ như thế nào khi đụng chạm vào người cô ta"

Tịch Duy An nhếch môi, từ từ bước đến gần cô.

"Em ghen sao?"

Chung Linh bật cười.

"Tôi ghen....Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi ghen".

Nhìn thấy anh càng lúc càng đến gần,Chung Linh vô thức bước lùi chân lại, ánh mắt có phần cảnh giác.

"Em nói đúng....Em không nên tới đây vào lúc này,mất một bữa sáng ngon miệng của anh rồi!" Anh cố ý trêu chọc cô.Nhìn thấy gương mặt ghen tuông của cô,anh thật sự vô cùng thích thú.

"Anh ....

Chung Linh nghe xong liền giận dữ, còn đang định đẩy anh ra, thì lúc này bước chân anh đã vội vàng.Cuối cùng hai người nhanh chóng đã ngã xuống ghế.

Tịch Duy An tranh thủ đè lên người cô,hai tay cô bị anh giữ chặt phía trên.Đầu anh rút xuống, cắn mút chiếc cổ trắng nõn của cô.

"Anh bắt đền em phải bù cho anh.... Thơm quá, trên người của em lại thơm nữa rồi!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.