Hiện Trường Livestream Kỳ Quái

Chương 54: Bệnh viên Bình An / Cùng phe với quỷ



Cuối cùng thì tui cũng đã được trở lại sau một tháng ròng rã~~~~

Sau một khoảng lặng, chàng trai cao lớn gãi đầu. Vẻ mặt anh ta vừa ngạc nhiên, vừa khó hiểu.

"Ờ... Đứng cùng một phe với quỷ?" Anh ta vẫn hơi không chấp nhận nổi mà quay lại liếc nhìn vết máu khắp phòng truyền dịch, khóe miệng giật giật, cười khan nói: "Thế thì đám quỷ này tệ quá... Còn giết cả đồng minh nữa."

"Chỉ có chung một mục đích là đều muốn ra ngoài thôi. Tuy nhiên, có một điểm bất biến chính là bên đó là quỷ còn chúng ta là người. Theo quy tắc thì quỷ vẫn sẽ giết người." Chàng trai đeo kính nói xong, thoáng ngẫm nghĩ rồi nói thêm: "Có điều, đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, có thật hay không thì tôi không biết."

Anh ta vừa thông minh, vừa khiêm tốn. Cộng thêm việc anh ta trả lời như vấn đáp với chàng trai cao lớn khiến độ hảo cảm của khán giả dành cho anh ta tăng thêm.

[06: Khá lắm! Chỉ cần có thể sống sót qua phó bản lần này thì tên nhóc này về sau chắc chắn sẽ làm nên chuyện cho mà xem.]

[21: Thật là muốn bổ đầu anh dai đeo kính ra xem trong đó có gì. Tôi không hiểu anh ta nói gì luôn. Sao giữa giữa với người mà lại có khoảng cách lớn vậy?]

[52: Nữa! Lầu trên có phải người hay không mà tự mình còn không rõ à? Tỉnh lại giùm đê!]

[35: Nữa! Nữa đấy! Lầu trên có phải ngứa đòn hay không mà tự mình còn không rõ à? Không xỏ xiên sợ người khác không biết à?]

[52: Đây chỉ đang nói sự thật thôi.]

[43:......]

[29: Phiền quá đi mất! Mấy người đừng có cãi cọ nữa, nói chuyện nghiêm túc đi! Thảo luận về phó bản lần này đi xem nào. Sao lại như thế? Người chơi cùng phe với quỷ? Chuyện này nói ra ai tin? Với lại nếu thế thật thì đoàn tàu cũng ác quá rồi, ban đầu thì cho người với quỷ ở hai phe đối lập, yêu cầu người chơi phải trốn kỹ trong khu an toàn, không là sẽ bị bắt giết xong cuối cùng lại biến thành làm việc cho quỷ là như thế nào?]

[11: Không phải làm việc cho quỷ, chỉ là suy xét theo góc độ của quỷ thôi. Cái này cũng đỉnh đấy chứ, khó thế mà cũng nghĩ ra được. Lầu trên ổn không Lầu dưới ổn không? Tôi là tôi không ổn rồi. Phục luôn đấy! Không hổ là đoàn tàu.]

[42: Tôi thấy hơi tò mò. Người chơi thực sự có thể đứng cùng một phe với quỷ hả...?]

"Sao lại không chứ? Không phải người chơi, quỷ và NPC vốn là ba lập trường khác nhau sao?" Tần Phức Vân nói. Có lẽ vì nghe theo lời thuyết phục của Ngô Bân nên giọng điệu của cô ta đã trở nên điềm tĩnh hơn trước rất nhiều, không còn thái độ bề trên như trước nhưng cô ta vẫn bộc lộ nét mạnh mẽ và ưu việt ẩn sâu trong tính cách.

"Tất cả các phó bản trong thế giới linh dị, dù là quỷ với NPC có cùng hay khác phe thì cũng không hề có liên quan gì với người chơi hết, trừ phi là có nhiệm vụ bảo vệ NPC chứ không thì việc chính của người chơi vẫn luôn là sống sót. Nếu giúp NPC có thể thành công thì tại sao lại không giúp quỷ để có thể đạt thành mục đích chứ?"

Trên thực tế, đối với người chơi, mỗi một phó bản mà bọn họ trải qua cũng chỉ như một bộ phim siêu nhiên mà thôi. Bọn họ là các streamer trong phòng livestream nhập vai thám hiểm. Đằng sau "buổi phát sóng trực tiếp" này còn có những tồn tại cấp cao hơn luôn theo dõi họ. Những kẻ đó nhìn bọn đau đớn và sợ hãi, tuyệt vọng tranh giành từng điểm một, đôi lúc sẽ thả ra vài bình luận vui vui, quá là thú vị. Đối khán giả, bọn họ là kẻ yếu, là những sinh mệnh giải trí cấp thấp. Trong khi đó, NPC và khán giả hoàn toàn không có liên quan.

Chính vì áp lực lớn quá, ngày nào cũng trong trạng thái ăn bữa nay lo bữa mai, có thể chết bất cứ lúc nào nên Phó Kỳ Đường biết sẽ có một vài người chơi nghĩ tới việc giết NPC trong phó bản để xả cơn bức bối. Tuy nhiên, vừa chơi thì anh đã chung đội với Cung Tử Quận, lúc hắn không vui thì còn đáng sợ hơn cả quỷ nên đó giờ, anh vẫn chưa từng trải qua cảm giác giống như những người chơi thông thường. Một khía cạnh nào đó thì điều này cũng chỉ rõ rằng thực ra người chơi và NPC hoàn toàn không cùng một chiến tuyến, giữa hai bên chỉ là mối quan hệ hợp tác và lợi dụng nhau trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.

Tần Phức Vân xòe tay ra: "Quỷ là một tập hợp những sự ác ý lẫn lộn và sẽ giết bất kỳ sự tồn tại nào khác ngoài chúng. Chính vì thế, chúng khiến đại đa số cho rằng quỷ và người đối lập nhau. Bây giờ chúng ta biết rằng không phải vậy rồi, nhìn lại cuốn nhật ký này đi, chẳng phải ngụ ý trong đó đã quá rõ ràng rồi sao?"

Không thể không thừa nhận, Tần Phức Vân nói rất có lý. Đã ba tiếng rưỡi trôi qua kể từ lúc họ bước vào phó bản, càng lúc càng gần thời điểm 6 giờ rồi nhưng tiến độ của phó bản vẫn vô cùng thảm. Tiếp theo lại là nửa giờ tuần tra, người chơi lại một lần nữa bị vây trong khu an toàn. Có thể nói, trong giai đoạn đầu, thời gian tuần tra là khoảng thời gian khiến người chơi cảm thấy an tâm nhất. Giai đoạn sau, khoảng thời gian đó như một sợi dây tròng quanh cổ người chơi, càng gần sáu giờ, dây thắt càng chặt rồi cuối cùng, trước sự tuyệt vọng của tất cả mọi người mà siết chết người chơi.

Trong lúc bối rối và khó khăn, tìm giết hai bác sĩ, "mở cửa" giúp quỷ sau đó cùng nhau rời khỏi đây chắc chắn là cách thông quan hợp lý nhất.

"Chị Tần nói đúng lắm!" Trong lúc mọi người còn đang cúi đầu ngẫm nghĩ thì tên đa cấp đã bày tỏ ý kiến trước tiên. Gã còn vỗ tay tán thưởng cô cùng chân thành và nhiệt tình: "Chị Tần đúng là lợi hại! Ai dám nghĩ tới việc đứng cùng phe với quỷ chứ?  Quả là người chơi đã có kinh nghiệm có khác."

Tên đa cấp nhiệt huyết vậy nhưng Tần Phức Vân lại chẳng hề để tâm. Cô ta nhìn Cung Tử Quận rồi khẽ liếc về phía Phó Kỳ Đường: "Anh thấy sao?"

Ánh mắt của tất cả mọi người theo đó mà đổ dồn về phía đội trưởng của phó bản lần này: Phó Kỳ Đường.

Phó Kỳ Đường im lặng.

Tần Phức Vân tiếp tục nói: "Thực ra có thể thử giết NPC này trước xem thế nào, dù gì thì giờ cũng mới là vòng thứ ba, có sai sót cũng không sao. Thêm nữa, dựa theo phong cách của hệ thống thì NPC sẽ không thể có hai vai trò trùng nhau, nhiều khả năng hai NPC này là nhóm kiểm soát chất lượng cho chúng ta."

Cuối cùng thì Ngô Bân cũng hiểu được ý của Tần Phức Vân nên cũng khuyên: "Cứ giết thử xem. Nếu "kết giới" yếu đi thì chứng tỏ suy đoán của Vân Vân là đúng, tiếp sau thì chúng ta chỉ cần xử lý nốt NPC còn lại là được. Còn nếu không phải thì vẫn còn một người nữa cơ mà, chúng ta có thể bày keo khác." Anh ta vừa nói vừa nhìn về phía Phó Kỳ Đường.

Hai nửa của Học Sinh Giỏi khiêng Mày Kiếm cảm nhận được có kẻ nhắm tới con mồi trên tay mình nên cả hai nửa đều đồng loạt run rẩy, nó ngẩng đầu và lao về phía Ngô Bân. Cùng lúc đó, tay của Ngô Bân - người có kinh nghiệm về việc phản xạ nhanh sau khi đã vượt qua được kha khá phó bản - run lên. Một khẩu súng ngắn màu đen cực lớn xuất hiện ngay lập tức, chuẩn bị mở màn cho cuộc nội chiến.

"Dừng lại!" Phó Kỳ Đường giơ tay lên cản.

Học Sinh Giỏi vốn đang lao về phía trước đột nhiên phanh lại. Hai con mắt trên hai nửa thân của Học Sinh Giỏi nhìn Ngô Bân một lúc, tưởng là không có cảm xúc nhưng nó thế mà lại "hừ" một tiếng sau đó quay trở về nâng Mày Kiếm lên.

"Anh cũng mau cất súng đi." Phó Kỳ Đường nói, đồng thời khẽ lắc đầu với Cung Tử Quận đứng cách mấy bước.

Hóa ra lúc nãy Ngô Bân vừa triệu súng ra thì Cung Tử Quận đã lách tới phía sau anh ta. Phó Kỳ Đường mà không cản thì có lẽ con dao quét bơ của Cung Tử Quận sẽ lập tức cắt cổ Ngô Bân nếu trận chiến giữa anh ta và Học Sinh Giỏi nổ ra.

"Các người..!"

Theo hướng nhìn của Phó Kỳ Đường, Tần Phức Vân phát hiện ra Cung Tử Quận đã đứng phía sau Ngô Bân không biết tự lúc nào. Tần Phức Vân đương nhiên là biết bản lĩnh của Cung Tử Quận ra sao. Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, cô ta hoàn toàn quên những gì Ngô Bân đã nhắc nhở mà định nổi giận chửi bới nhưng Ngô Bân đã kịp thời ngăn lại.

"Tôi không cố ý đâu. Đạo cụ của anh mẫn cảm quá, tôi mới nhìn một cái thôi mà chúng đã muốn tần công nên..."

"Nên tốt nhất là anh đừng nhìn nó." Phó Kỳ Đường cười nhẹ nói.

"Anh nói vậy là có ý gì? NPC này có liên quan tới việc tất cả mọi người có thể vượt ải hay không, giết hắn ta để kiểm tra là việc có ích. Lẽ nào anh không đồng ý?" Tần Phức Vân nói.

Phó Kỳ Đường lắc đầu, tỏ rõ thái độ: "Tôi không đồng ý."

Lúc mới đọc cuốn nhật ký xong, Phó Kỳ Đường cũng từng nghĩ giống với Tần Phức Vân nhưng về sau, suy nghĩ đó đã bị anh bác bỏ. anh nhớ đến ở phó bản trước, đoàn tàu cũng bố trí cho bọn họ một loạt những manh mối như Camille, Adela rồi cả ác linh nhưng rồi kết quả là gì? Quỷ là linh hồn của tòa lâu đài. Lần này cũng như thế, những manh mối mà đoàn tàu đưa ra sẽ không sai nhưng có thể chỉ là lớp vỏ bọc, muốn biết được sự thật thì đòi hỏi người chơi phải không ngừng đào sâu khám phá chứ chỉ cần tìm ra cuốn nhật ký rồi dựa theo đó để suy luận, tìm manh mối thì quá đơn giản.

"Cô nói nghe cũng có lý đó nhưng dựa vào cuốn nhật ký này để kết luận thì liệu có sớm quá không? Tiếp sau vẫn còn ba vòng tuần tra nữa, chẳng thà cứ giữ NPC lại, nếu không tìm thêm được manh mối nào thì hãy giết sau."

"Tôi đồng ý với Đường Đường. Thời gian mới trôi qua một nửa, chưa cần thiết phải vội vàng kết luận như vậy." Dịch Văn Văn nói.

"Tôi cũng nghĩ vậy. Lại nói, đây dù sao cũng là một con người, lại còn là bác sĩ. Mấy người thực sự có thể xuống tay với một bác sĩ ư? Hơn nữa, biết đâu "cánh cửa" mà đám quỷ đang cố mở lại không giống như cái mà chúng ta đang nghĩ rồi chuyển chúng ta tới vùng đất của Thần chủ luôn thì không phải là chúng ta tự gửi mình đến hang ổ của địch à?" Anh béo nói. Anh ta lại "hừ" một tiếng, khuôn mặt mũm mĩm căng thẳng và sợ hãi: "Không lẽ boss của phó bản này là Thần chủ hồi quy? Đoàn tàu muốn đưa chúng ta tới địa bàn của nó để đánh nhau sao? Không phải chứ? Đừng mà!"

Tần Phức Vân ngoảnh mặt làm ngơ. Cô ta khoanh tay, nhìn chằm chằm Phó Kỳ Đường, cười lạnh: "Lúc trước Ngô Bân còn khuyên tôi nên thân thiết với anh nhưng tôi thấy anh có vẻ không muốn thân thiết với tôi nhỉ. Anh không tìm được chỗ nào để phản đối ý kiến của tôi nên chỉ có thể phản đối vì muốn phản đối thôi. Phó Kỳ Đường, anh thực sự khiến tôi buồn nôn."

"Thứ nhất, tôi tuyệt đối không hề muốn thân thiết với cô. Trong phó bản không quy định rằng khi cô châm chọc thì người khác phải ngoan ngoãn nghe, cô tưởng cô muốn thân thiết thì người khác phải đáp ứng chắc? Huống hồ, cô còn chưa xin lỗi về trước đó đã có thái độ không tốt nữa. Thứ hai, tôi không phản đối cô vì muốn phản đối. Thực tế thì tôi đâu phải không đồng ý với suy luận của cô đâu, tôi không đồng ý với ý kiến giết NPC luôn bây giờ của cô thôi. Tôi cảm thấy bây giờ chưa cần thiết phải làm vậy. Thứ ba, cô cũng khiến tôi không ưa nổi chút nào, mong đây sẽ là lần hợp tác cuối cùng của chúng ta."

"......"

Xung quanh an tĩnh. Không ai ngờ được, một người luôn ôn hòa như Phó Kỳ Đường cũng sẽ đột nhiên trở mặt mà nói ra những câu không lưu tình như vậy. Cứ như đè mặt Tần Phức Vân xuống chân rồi giẫm vậy.

Sắc mặt Tần Phức Vân tái đi, hiển nhiên là đang cực kỳ tức giận. Cô ta mím chặt môi không nói nữa, chỉ có gân xanh trên trán cho thấy rằng giờ phút cô ta đang tức giận tới mức nào.

Sự việc đã đến nước này, Ngô Bân cũng không tiếp tục làm người hòa giải nữa. Mặc dù anh ta cảm thấy không nhất thiết phải tranh cãi như vậy nhưng vẫn âm thầm trách Phó Kỳ Đường đã nói những lời khó nghe. Anh ta chỉ nói: "Chúng ta chia phòng khu an toàn đi. Chúng tôi muốn tới nhà xác."

Nhà xác có thể chứa ba người, giới tính yêu cầu là hai nam một nữ. Ngô Bân chỉ chỉ mình, Tần Phức Vân cùng với người bán hàng.

Phó Kỳ Đường nói: "Chúng tôi cũng muốn tới nhà xác."

Nếu lúc trước hai bên không xảy ra xung đột thì anh có tới nhà xác hay không cũng không sao, giả sử như có tìm được manh mối mới thì Phó Kỳ Đường tin là sẽ không ai lén giấu đi. Tuy nhiên, với tình hình hiện tại thì không chắc nha.

"Anh!" Tần Phức Vân tức tối trừng anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rõ ràng là chúng tôi chọn tới nhà xác trước. Các anh dựa vào đâu mà muốn tranh giành?"

Phó Kỳ Đường chớp chớp mắt, chỉ vào Cung Tử Quận, nói: "Chắc là dựa vào thực lực của bọn tôi ha? Đằng đó không phục à?"

Trừ Phó Kỳ Đường, người thứ hai có thể cướp được đồ ăn trên tay Cung Tử Quận đại khái là vẫn chưa ra đời. Cay cú lắm nhưng Tần Phức Vân vẫn không làm gì được ngoài tức giận. Cô ta hoàn toàn bất lực trước thực lực của đối phương.

Sau một thời gian ngắn thảo luận, bọn họ đã phân chia phòng xong. Ba nam và một nữ trong phòng cấp cứu ở tầng một là Ngô bân, tên đa cấp, anh béo và cô gái công sở. Cô gái giả ngu đang bất tỉnh thì vẫn để nằm trong phòng truyền dịch số 2. Dịch Văn Văn tới phòng 302 cùng với cặp đôi xui xẻo. Phó Kỳ Đường, Cung Tử Quận cùng với Tần Phức Vân thì tới nhà xác. Cân nhắc vấn đề nhân số nên Phó Kỳ Đường bảo Học Sinh Giỏi ở lại phòng truyền dịch số 2 với Mày Kiếm và yêu cầu nó không được động tới bọn họ.

Bọn họ vừa vào nhà xác đã bị một luồng hơi lạnh phả vào mặt. Một vài bóng đèn sợi đốt màu trắng đã sắp tắt vẫn đang cố phát ra chút ánh sáng, ánh sáng lạnh lẽo hệt như sự âm u và mục nát của nơi đây. Phó Kỳ Đường liếc nhìn bốn phía và phát hiện xung quanh khá sạch sẽ, không hề máu me, ghê rợn như sảnh ở tầng một. Hiển nhiên là sau khoảng thời gian "giới nghiêm", nơi này không bị biến thành địa điểm săn giết các y, bác sĩ của đám quỷ.

Giữa phòng đặt một chiếc bàn kim loại tương tự bàn mổ. Điều khiến người ta cạn lời là có một cây truyền dịch được đặt bên cạnh bàn mổ, ba chai thuốc truyền dịch lặng lẽ treo trên đó như trái cây trông vừa đáng sợ, vừa hài hước. Phó Kỳ Đường bước tới để kiểm tra cho chắc xem thẻ tên trên ba chai truyền dịch có thực sự là hai nam và một nữ không. Bên trong nữa có mười mấy cái tủ chứa xác nhất xếp thành hàng. Những chiếc tủ toát ra ánh kim loại lạnh lẽo, tiếng vo ve trầm trầm chứng tỏ chúng đều đang vận hành bình thường. Cung Tử Quận tùy tiện kéo mở một ngăn tủ chứa xác, hơi lạnh tràn ra, bên trong trống rỗng.

"Không có thi thể sao?" Phó Kỳ Đường nhướng mày, vươn tay kéo một ngăn tủ chứa xác khác ra thì cũng giống như vậy.

"Lạ nhỉ. Chẳng lẽ lại đến một cái xác cũng không có?" Phó Kỳ Đường khó hiểu lẩm bẩm.

Chuyến này vất vả thực sự luôn. Bệnh viện đầy máu, cuốn nhật ký cũng tiết lộ rõ ​​ràng rằng các bác sĩ và y tá đã bị quỷ sát hại nhưng cho đến nay người chơi vẫn chưa tìm thấy một xác chết nào. Phó bản bệnh viện mà lại không có xác chết, nghĩ sao cũng thấy bất thường.

"Đây là bệnh viên tâm thần mà cần nhiều tủ chứa xác vậy à? Lấy đâu ra nhiều người chết mỗi ngày vậy?" Phó Kỳ Đường hỏi Cung Tử Quận.

Đang nói chuyện, Tần Phức Vân, người luôn giữ kẻ mặt nghiêm túc và không nói gì suốt quãng đường, đi ngang qua hai người họ. Mục tiêu của cô ta rất rõ ràng nên bước đi cũng không hề do dự. Tần Phức Vân đi thẳng đến tủ chứa xác trong cùng và kéo nó ra.

Một xác chết nam đột nhiên xuất hiện.

"Sao cô biết chỗ này chứa xác..." Phó Kỳ Đường đang nói đột nhiên dừng lại. Anh thấy lồng ngực của cái xác đó đang chậm rãi phập phồng. Anh nói: "Ấy... Người này còn sống!"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.