[Thông thường, phòng điều khiển của các trung tâm thương mại đều ở tầng một hoặc tầng B1, và nơi đây cũng vậy. Tuy nhiên, sau khi hoạt động được một năm, Lâm Mỗ, chủ của trung tâm thương mại này bỗng quyết định sửa lại phòng điều khiển và phòng trực ban, trung tâm thương mại cũng vì vậy mà dừng hoạt động trong một tuần. Điều khó hiểu hơn nữa là sau khi sửa xong hai phòng ban này, Lâm Mỗ không cho nhân viên đổi bảng tên. Vì vậy, nơi có bảng tên "Phòng trực ban" chính là phòng điều khiển, còn nơi treo bảng "Phòng điều khiển" lại chính là phòng trực ban.]
......
Thấy Tô Úy không hề do dự mà gõ ra những chữ cuối cùng, gấu bông ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Tôi cứ nghĩ là cậu sẽ cứu người trước chứ không phải giúp hai người họ tìm phòng điều khiển đó."
"Mày nói đúng. Nhưng sức của một mình tao thì có hạn." Tô Úy vừa nói vừa không ngừng tay mà mở một trang văn bản khác ra.
"Vậy là cậu cho rằng họ sẽ giúp được? Tuy phải thừa nhận là hai người họ đều rất mạnh, nhưng giờ đến bản thân cũng đang bị mắc kẹt trong sách thì họ còn có thể nghĩ ra được phương án gì à?" Gấu bông lẩm bẩm.
......
Việc đầu tiên sau khi Phó Kỳ Đường bước vào trong phòng điều khiển là khởi động hệ thống chiếu sáng dự phòng của trung tâm thương mại. Sau đó, toàn bộ khu mua sắm lập tức bừng sáng như ban ngày. Đám yêu ma quỷ quái đang mượn bóng tối làm lợi thế để hung hãn tấn công người chơi ở khắp nơi bỗng bị đóng băng hàng loạt, động tác trở nên ngập ngừng, chớp giật. Những người chơi có thể đi tới bước này đương nhiên cũng phải có chút bản lĩnh. Họ lập tức nắm bắt cơ hội để chống trả hoặc trốn thoát, biến vài giây ngắn ngủi này thành lợi thế sinh tồn.
Thiết bị giám sát của trung tâm thương mại là nguồn điện riêng biệt, vì vậy không hề bị ảnh hưởng bởi sự cố ngắt điện lúc trước. Phó Kỳ Đường đứng trước cả một bức tường màn hình, nhanh chóng lướt nhìn tất cả các tầng.
Tống Dục đang phải liều mạng đối phó với mấy cái đầu người bay tới bay lui trong thành phố trò chơi ở tầng B1. Ba Viên thì đang phải cắm đầu cắm cổ chạy quanh hành lang hình tròn vì bị một chiếc kiệu ma, do bốn người giấy khiêng, rượt đuổi. Lâm Phưởng vừa bước lên chiếc thang cuốn từ tầng năm lên tầng sáu thì đã bị dịch chuyển tới rạp chiếu phim ở tầng thượng. Còn chưa kịp hít thở, một con quỷ đột nhiên xuất hiện từ màn hình và vồ lấy anh ta. Trần Thương đang trốn ở lối thoát hiểm tầng hai. Có vẻ như cậu ta vừa thoát khỏi hiểm cảnh, vì vậy mà đã phải trả giá bằng một cánh tay. Miêu Anh đang ở tầng ba. Dịch Văn Văn đang ở sảnh tầng hai. Cung Tử Quận vừa kịp thời cứu được Lý Lan thoát khỏi sự bao vây của vài con ma-nơ-canh, đang dẫn theo cô chạy về đây.
Tuy nhiên, toàn bộ các màn hình giám sát, không cái nào xuất hiện bóng dáng Tô Úy. Sắc mặt của Phó Kỳ Đường dần đông cứng lại, nụ cười trên khóe môi cũng biến mất. Chuyện "nằm trong dự liệu" này khiến anh khá là khó chịu.
*
Tại quầy chăm sóc khách hàng nằm đối diện thang cuốn ở tầng hai, hai chiếc điện thoại bàn đang liên tục đổ chuông. Tiếng chuông chói tai và gay gắt, như thể một chiếc dùi đang đâm vào trong não người ta.
Dịch Văn Văn dựa vào bức tường phía sau quầy thở gấp, người đầy mồ hôi lạnh, giống hệt như một con cá mắc cạn. Cô bịt chặt hai tai, muốn ngăn chặn tiếng chuông lại nhưng chẳng hề có tác dụng. Tiếng reng reng như đang vang lên ở trong não khiến đầu cô đau như búa bổ, lục phủ ngũ tạng cũng vì thế mà quặn thắt.
Cô đã bị vây khốn ở đây ba phút rồi. Ba phút trước, cô bị hai con ma-nơ-canh truy đuổi ở gần đây. Phát hiện ra phía sau quầy lễ tân này đủ rộng để trốn nên đã không do dự mà chui vào. Sau vài lần đối phó với ma-nơ-canh, Dịch Văn Văn đã nhận ra IQ của đám quỷ này không cao. Một khi mục tiêu khuất khỏi tầm mắt, chẳng mấy chốc, chúng sẽ bỏ đi. Và quả đúng là như vậy. Mất dấu Dịch Văn Văn, hai con ma-nơ-canh lòng vòng ở đó một lúc rồi lại lùi về trong bóng tối, tiếp tục lang thang không mục đích, mong chờ gặp được người chơi xui xẻo tiếp theo ở một góc nào đó.
Dịch Văn Văn thở phào một hơi. Tuy nhiên, chuyện bất ngờ là ngay khi cô định rời khỏi quầy lễ tân thì chiếc điện thoại bàn trên quầy bỗng đổ chuông.
Reng...! Reng...! Tiếng chuông vang lên đột ngột khiến Dịch Văn Văn đang không hề có chút phòng bị nào như bị sét đánh ngang tai.
Lúc này mà lại có người gọi điện cho bộ phận chăm sóc khách hàng? Dùng đầu gối nghĩ cũng biết chắc chắn là có vấn đề.
Dịch Văn Văn không dám chậm trễ. Khi tiếng chuông ngày càng lớn, cô nghiến răng chịu đựng sự khó chịu, loạng choạng chạy ra khỏi chỗ quầy lễ tân. Nhưng cô đã thất bại. Một bức tường trong suốt đột nhiên xuất hiện. Dịch Văn Văn va vào tường và bật ngược trở lại, trùng hợp thế nào lại ngồi luôn xuống chiếc ghế ở quầy phục vụ.
Reng... Reng... Reng...! Chiếc điện thoại thứ hai cũng đổ chuông. Gần như cùng lúc đó, màn hình máy tính bên phải Dịch Văn Văn cũng sáng lên. Một dòng chữ màu đỏ tươi xuất hiện trên màn hình: Nhận điện thoại.
Tim của Dịch Văn Văn bỗng hẫng một nhịp.
Dòng chữ đỏ thứ hai cũng hiện ra: Quy định đầu tiên của bộ phận chăm sóc khách hàng, nghe điện thoại trong vòng ba hồi chuông. Những ai vi phạm sẽ bị nghiêm khắc trừng phạt.
Reng... Reng... Reng...! Tiếng chuông càng lúc càng dồn dập, cơn đau trong đầu cô càng nặng nề hơn, gần như khiến Dịch Văn Văn không thể suy nghĩ được gì.
Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây? Dịch Văn Văn hoảng loạn nghĩ. Cô liếc qua liếc lại dòng chữ màu đỏ và chiếc điện thoại, cuối cùng cắn răng nhấc ống nghe chiếc điện thoại bên phải lên.
"Alo?" Cô thở hổn hển, khó khăn thốt ra một từ.
"Ấy? Nghe máy thật rồi này! Chúc mừng bạn đã lựa chọn chính xác! Nhưng mà cách trả lời của cô không lịch sự. Sao có thể nói "alo" với khách hàng gọi điện tới vậy chứ? Không được! Cô phải bị phạt!"
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói mờ ám, không biết là nam hay nữ, đầy vẻ hả hê. Nói xong, đối phương liền dập máy không chút do dự.
Một giây tiếp theo, không khí xung quanh đột nhiên ngưng tụ thành một bàn tay, tóm lấy Dịch Văn Văn và ném cô đi.
Bộp!
Dịch Văn Văn bị quăng bay về phía sau cách tới hai, ba mét, cho đến khi một vai đập vào bức tường không khí và rơi xuống. Mắt Dịch Văn Văn tối sầm. Trước khi rơi xuống, cô cố gắng thực hiện động tác giảm lực va chạm, nhưng phát hiện cơ thể mình hoàn toàn kiệt sức, chẳng thể nào làm nổi.
"Cái quái gì vậy..." Dịch Văn Văn lẩm bẩm, gian nan bò dậy.
Đúng vào lúc này, chuông điện thoại lại vang lên. Lần này là chiếc điện thoại ở bên trái, cũng là chiếc đổ chuông lúc đầu. Dịch Văn Văn ngẩng đầu lên và thấy màn hình máy tính bên cạnh chiếc điện thoại cũng sáng lên, hiển thị ba chữ màu đỏ tươi: Nhận điện thoại. Cô cố gắng để chộp lấy ống nghe, nhưng khi ngón tay cô vừa chạm vào nó, chuông đã ngừng reo. Bàn tay không khí lại xuất hiện nắm cổ Dịch Văn Văn và hất văng cô.
Reng...! Reng...! Tiếng chuông lại vang lên, lần này là cả hai chiếc điện thoại đều reo. Dịch Văn Văn cố hết sức chạy lại quầy lễ tân, nhưng những gì hiện lên trên hai chiếc màn hình lại nhất thời khiến cho mọi động tác của cô dừng lại. Những gì hiển thị trên hai chiếc màn hình có sự mâu thuẫn.
Bên trái hiển thị nhận điện thoại, bên phải hiển thị không nhận điện thoại. Lúc hồi chuông thứ hai vang lên, bên trái hiển thị vui lòng nhận điện thoại trong vòng ba hồi chuông, màn hình bên phải thì đã mất mất chữ "không", biến thành nhận điện thoại.
Nhân điện thoại, nhận điện thoại, không nhận điện thoại... Thế rốt cuộc là nhận hay không nhận?
Đúng lúc Dịch Văn Văn đang hoang mang tột độ, loa phát thanh của trung tâm thương mại đột nhiên vang lên.
"Văn Văn, bình tĩnh, nghe anh nói này. Em hãy nhận điện thoại bên trái trước, điện thoại bên phải thì đợi đổ chuông lần nữa rồi hãy nhận. Nhớ nói chuyện lịch sự."
Giọng của Phó Kỳ Đường phát ra từ loa phát thanh. Giọng anh vang lên giữa hồi chuông thứ hai và thứ ba, vừa chân thực lại vừa thanh tao.
"Đường Đường?"
"Đừng tìm anh nữa, làm đi!"
Dịch Văn Văn lập tức tập trung, nhanh tay nhấc ống nghe bên trái lên trước khi hồi chuông thứ ba kết thúc. Cổ họng cô đang bị đau, do vừa bị quật ngã nên trong miệng vẫn còn chút vị tanh của máu.
Cô nuốt nước bọt, khó khăn nói: "Xin chào! Đây là bộ phận chăm sóc khách hàng. Xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài?"
"..." Đầu dây bên kia im lặng.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại bên phải cũng đổ hồi chuông thứ ba. Dịch Văn Văn nhấc máy, nói lại câu vừa rồi, sau đó cố gắng giữ vững hơi thở, chờ đợi chuyện tiếp theo xảy đến.
Bên kia cũng im lặng y hệt. Chẳng có gì xảy ra hết. Bàn tay không khí không xuất hiện, không bị quật ngã, sau khi điện thoại bị ngắt, hai chiếc màn hình cũng vụt tắt.
Dịch Văn Văn tới giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đường Đường! Anh ở đâu?" Cô cố nhịn cảm giác đau đớn khắp toàn thân, vừa khẽ hỏi, vừa khó nghiêng tứ phía.
Đương nhiên là Phó Kỳ Đường đang đứng trước màn hình giám sát không hề nghe thấy cô nói gì. Nhưng nhìn hành động của cô thì anh cũng đoán ra được, bèn kéo mic lại và nói: "Anh đang ở phòng điều khiển."
Tiếp theo, trước khi Dịch Văn Văn kịp phản ứng lại thì Phó Kỳ Đường đã cướp lời: "Văn Văn, nghe anh nói này. Tình huống em đang gặp phải không hề phức tạp. Chú ý thông tin hiển thị trên hai chiếc màn hình, chúng tương ứng với hai chiếc điện thoại ở hai bên trái phải. Em chỉ cần nghiêm túc làm theo những gì nó yêu cầu là được. Điểm cần lưu ý đó là, nếu lúc đầu màn hình hiển thị không nhận, sau lại đổi thành nhận điện thoại thì hãy bắt đầu tính từ hồi chuông lúc yêu cầu được thay đổi, nhất định phải nghe máy khi hồi chuông thứ ba vang lên. Không được đếm sai đâu đấy. Em chỉ cần không làm sai thì sẽ không phải chịu phạt nữa."
Sau đó, tốc độ nói của Phó Kỳ Đường chậm lại, sự an ủi hòa cùng âm thanh điện tử vang lên: "Đừng gấp, nhất định phải bình tĩnh ứng phó.Tuy yêu cầu của nó sẽ càng lúc càng nhiều, nhưng chắc chắn em có thể làm được."
"Em biết rồi!" Tuy biết Phó Kỳ Đường không thể nghe thấy nhưng Dịch Văn Văn vẫn ngoan ngoãn gật đầu thật mạnh và đáp lại anh.
Phó Kỳ Đường đảo mắt nhìn từng chiến màn hình giám sát trước mặt, não bộ không ngừng hoạt động. Cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu, nói:
"Cách đó năm mươi mét, hướng mười một rưỡi, ba mươi mét, hướng chính giờ, cẩn thận con hổ máy phía sau. Tống Dục, anh dùng súng ổn chứ?"
"Tiểu Trần! Mau rời khỏi lối thoát hiểm. Có một đám đông ma-nơ-canh đang đi về phía đó. Để tôi xem nào... Có rồi! Phía trước bên tay trái cậu có một cửa hàng đàn, phía đông bắc của nó có một thang hàng loại nhỏ. Cậu xuống tầng B4 đi, giờ ở đó tương đối an toàn."
"Anh Béo! Ra khỏi chiếc cổng vàng phía trước, chạy về phía bên tay phải chính là thang cuốn. Hãy lợi dụng tính năng dịch chuyển của nó để thoát khỏi kiệu quỷ."
"Lâm Phưởng đứng lại đó, đừng đi tiếp nữa. Anh hãy đi qua lối thoát hiểm ở rạp số 4 đi. Chú ý có ba con quỷ đang chui ra từ chỗ tấm áp phích. Mau lên!"
"Chị Miêu Anh, chạy hướng đông nam! Nhưng phải chú ý cửa hàng mẹ và bé ở bên phải, vừa mới có mấy con ma-nơ-canh trẻ em đi vào đó."
"Cung Tử Quận, anh đừng về. Mau dẫn Lý Lan đi thang máy A2 lên tầng ba tiếp ứng cho chị Miêu Anh. Ở đó chỉ có ba con ma-nơ-canh thôi, hãy nghĩ cách lấy quyển sách đó đi cứu Văn Văn. Nếu em đoán không sai thì nó hẳn sẽ có thể phá được bức tường không khí ở quầy lễ tân."
Sau khi đưa ra một loại chỉ dẫn, Phó Kỳ Đường ngập ngừng chốc lát. Anh nhìn lướt qua khoảng không trong vài giây rồi dần dần kiên định, nói ra những lời cuối cùng: "Tô Úy, cậu đến quán cà phê mèo ở tầng B1 đi. Tôi đợi cậu ở trước cửa."