Thời gian thấm thoát trôi qua, Minh Nguyệt Tâm cảm nhận rõ ràng sự thay đổi. Ba cô, Minh Phong, vẫn khỏe mạnh và không gặp bất kỳ vấn đề nào về tai nạn. Dù cô đã dành nhiều thời gian và công sức để tìm hiểu thêm về tai nạn lớn của ba, nhưng thông tin thu thập được không đủ để đưa ra bất kỳ kết luận nào. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là vụ tai nạn có liên quan đến một số người trong họ nội của cô.
Những người cô gì bên họ nội luôn có vẻ bí ẩn và ít khi giao tiếp với gia đình cô. Nguyệt Tâm cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng cô không có bằng chứng rõ ràng để chứng minh. Dù vậy, cô vẫn không ngừng quan sát và tìm kiếm cơ hội để thu thập thêm thông tin.
Thấm thoát đã đến lúc Nguyệt Tâm tốt nghiệp cấp 3. Cô bận rộn với việc học và chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng sắp tới. Ba mẹ cô rất lo lắng, nhưng với kinh nghiệm từ cuộc sống trước, Nguyệt Tâm tự tin rằng kỳ thi này sẽ không làm khó được cô.
Trong những ngày gần đây, cô thường xuyên thức khuya để ôn bài, nhưng tinh thần vẫn rất vững vàng. Ba mẹ cô nhận thấy sự thay đổi trong con gái mình. Nguyệt Tâm không còn tỏ ra lo lắng hay căng thẳng như các bạn cùng lớp. Thay vào đó, cô luôn mỉm cười, tự tin đối mặt với mọi thách thức.
Cục Than cũng luôn ở bên cạnh, hỗ trợ cô trong việc ôn luyện. "Nguyệt Tâm, cô rất giỏi. Cô sẽ vượt qua kỳ thi này một cách dễ dàng," Cục Than động viên.
Nguyệt Tâm mỉm cười, xoa đầu Cục Than. "Cảm ơn cậu, Cục Than. Với kinh nghiệm và kiến thức từ cuộc sống trước, tôi tin rằng mình sẽ làm tốt."
Ngày thi cuối cùng cũng đến. Nguyệt Tâm bước vào phòng thi với tâm thế tự tin. Cô làm bài một cách trơn tru và nhanh chóng hoàn thành. Khi thời gian kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm, biết rằng mình đã làm tốt nhất có thể.
Sau kỳ thi, ba mẹ cô chờ đợi bên ngoài trường, ánh mắt tràn đầy hy vọng. Khi thấy con gái bước ra, họ nhanh chóng tiến lại gần.
"Nguyệt Tâm, con làm bài thế nào?" mẹ cô lo lắng hỏi.
Nguyệt Tâm cười tươi, đáp: "Con làm tốt lắm, mẹ. Không có gì phải lo đâu."
Ba cô gật đầu, ánh mắt đầy tự hào. "Ba tin con gái ba sẽ thành công."
Kết quả kỳ thi nhanh chóng được công bố. Minh Nguyệt Tâm đạt điểm cao và được nhận vào trường đại học mơ ước. Cô cảm thấy hạnh phúc và tự hào về những nỗ lực của mình.
Trong khi đó, cô không quên nhiệm vụ chính của mình: bảo vệ ba và tìm hiểu nguyên nhân vụ tai nạn. Với sự hỗ trợ của Cục Than và quyết tâm không ngừng, Nguyệt Tâm biết rằng mình sẽ vượt qua mọi thử thách, dù có khó khăn đến đâu.
Mùa hè đến, Minh Nguyệt Tâm biết rằng đây là thời gian trọng điểm cần tập trung để ngăn chặn tai nạn của ba cô. Dù đã cố gắng quan sát và tìm hiểu, cô vẫn không hiểu tại sao mấy anh em bên họ nội của cô vẫn chưa có động tĩnh gì. Nhưng cô chắc chắn rằng tai nạn sẽ xảy ra trong mùa hè này, và cô phải tập trung cao độ. Chỉ cần qua hết hè này, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn.
Một ngày nọ, ba cô, Minh Phong, thông báo rằng ông sẽ đi công tác xa. Nguyệt Tâm lo lắng, biết rằng đây có thể là thời điểm tai nạn xảy ra. Cô đề nghị được đi cùng ba, nhưng ông kiên quyết từ chối, không muốn con gái mình gặp nguy hiểm. Không nản lòng, Nguyệt Tâm lén nói với mẹ rằng cô muốn đi du lịch, và mẹ cô đồng ý.
Vài ngày sau, ba cô khởi hành, và Nguyệt Tâm nhanh chóng bay theo sau mà ba cô không hề hay biết. Khi cô vừa đến nơi, tin tức về một tai nạn lớn liên quan đến ba cô đã lan truyền. Nguyệt Tâm lập tức chạy đến bệnh viện, lòng đầy lo lắng. May sao, ba cô chỉ bị thương không quá nghiêm trọng và đang được điều trị.
Trong những ngày chăm sóc ba tại bệnh viện, Nguyệt Tâm cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh. Một buổi sáng, khi ra ngoài mua thức ăn cho ba, cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa chú và gì của cô. Họ không biết rằng cô đang nghe lén từ một góc khuất.
"Chúng ta đã thuê người đâm Minh Phong, nhưng ông ấy may mắn không chết," giọng của gì cô vang lên. "Chúng ta phải hành động nhanh chóng trước khi ông ấy tỉnh lại và phát hiện ra."
Chú cô gật đầu. "Đúng, tôi đã sắp xếp với một y tá. Cô ta sẽ tiêm một liều thuốc độc và đổ lỗi cho tai nạn. Minh Phong sẽ không qua khỏi."
Nguyệt Tâm kinh hoàng, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. Cô lặng lẽ lấy điện thoại ra và ghi âm lại cuộc trò chuyện. Đây có lẽ là nguyên nhân chính khiến cô mất ba ở kiếp trước. Cô thầm cảm ơn may mắn vì kiếp này cô đã ở đây để bảo vệ ba.
Sau khi ghi âm xong, Nguyệt Tâm lập tức quay lại bệnh viện và tìm gặp Cục Than. "Cục Than, chúng ta phải hành động ngay. Ba tôi đang gặp nguy hiểm. Họ định tiêm thuốc độc để giết ông ấy."
Cục Than lấp lánh đôi mắt đen, nói: "Cô hãy bình tĩnh. Chúng ta cần lập kế hoạch để ngăn chặn họ và đưa những kẻ ác ra ánh sáng."
Nguyệt Tâm gật đầu, lòng đầy quyết tâm. Cô nhanh chóng tìm gặp bác sĩ trưởng của bệnh viện và trình bày mọi chuyện, đưa ra bản ghi âm làm bằng chứng. Bác sĩ trưởng sau khi nghe xong, lập tức hành động. Ông triệu tập đội ngũ bảo vệ và yêu cầu theo dõi chặt chẽ mọi y tá tiếp xúc với ba cô.
Cùng lúc đó, cảnh sát cũng được thông báo và tiến hành điều tra. Họ bắt giữ y tá có liên quan và điều tra sâu hơn về âm mưu ám hại ba cô. Những chứng cứ rõ ràng và lời khai từ y tá đã giúp cảnh sát nhanh chóng bắt giữ chú và gì của Nguyệt Tâm.
Ba cô, Minh Phong, sau khi tỉnh lại và biết chuyện, rất xúc động và tự hào về con gái. "Nguyệt Tâm, ba rất biết ơn con. Con đã cứu sống ba và bảo vệ gia đình mình."
Nguyệt Tâm mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má. "Ba, con sẽ luôn ở đây để bảo vệ ba và gia đình. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn."
Với sự đoàn kết và yêu thương, gia đình Minh Nguyệt Tâm cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Những kẻ ác đã bị trừng phạt, và Nguyệt Tâm biết rằng tương lai phía trước sẽ sáng sủa hơn. Nhưng cô cũng hiểu rằng cuộc hành trình này vẫn chưa kết thúc. Còn nhiều thử thách phía trước, nhưng cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc.