"Lam Hi Thần! Lam Hi Thần, ngươi mau đi xem nồi canh! Cháy rồi hay sao ấy?"
Giang Trừng hấp tấp vấp phải cửa, may là ngã vào lòng Lam Hi Thần, nhưng ngửa đầu lại thúc giục, vội vã nắm tay Lam Hi Thần định chạy ra ngoài.
Lam Hi Thần đang bận rộn xem lại mấy ngàn gia quy của Vân Thâm, nghe vậy mới chợt nhớ ra mà ảo não vỗ vỗ đầu. Y trở tay lấy áo choàng bao Giang Trừng thành cái kén tằm rồi mới vội vàng chạy ra bếp.
Giang Trừng khi còn trẻ bôn ba quá nhiều, bận rộn hết năm này đến tháng nọ không quan tâm thân thể, không tránh khỏi sự kiệt quệ. Lam Hi Thần làm nổ mất bốn, năm căn bếp mới học được cách nấu một bát canh. Về sau y tìm tòi thêm nhiều công thức, chim trên trời cá trong nước nấm vùi đất đều bị Lam Hi Thần bắt về hầm canh.
Chỉ có mỗi canh sườn củ sen là Lam Hi Thần chưa từng làm.
Tuổi tác đã qua thất tuần, đệ tử thừa kế của bọn họ bị thả ra ngoài nếm mùi đời, chỉ chờ mặt mày xám xịt về nhà kế thừa gia nghiệp. Bọn họ dung mạo không đổi, tính nết cũng khiêm tốn không ít. Mặt trăng mặt trời cứ thế luân phiên đổi chỗ nhau hai vạn lần, thế nhưng dường như chẳng lưu lại dấu vết gì.
Hay là có nhỉ, Ngu Tử Diên tự hỏi, chỉ là do hai thằng bé này quá tốt, giao vết thương của mình cho đối phương chăm sóc, vậy nên đã phác họa ra một quãng đời bi thương mà cảm động.
Thỉnh thoảng nàng có đi dạo dọc theo một con đường mòn ở Vân Mộng, nhắm mắt nhảy qua bụi gai dại, rồi nàng, trước sau như một, nhìn thấy Lam Hi Thần đờ đẫn trước tòa quan âm miếu rách nát.
Nhóc Cô Tô mặt mày hiền hòa như cơn mưa rả rích, già đầu rồi mà vẫn bị trưởng bối trong nhà ép cho thở không nổi. A Trừng thường mắng y, hung dữ vẫy vẫy roi dạy cho Lam Hi Thần hay làm sao để trị gia, y chỉ cười nghe, sau đó quay đầu là quên sạch, rồi lần sau lại đáng thương ngửa đầu chờ Giang lão sư giảng lại cho y.
Có lúc Lam Hi Thần sẽ gặp ác mộng, giống như A Trừng vậy, mơ thấy cảnh tượng đẫm máu và bóng người qua lại. Y săn sóc cho người khác, song lại không quen thổ lộ tiếng lòng. Quân tử chạm phải độc, đến cả Trạch Vu Quân mà Lam gia lấy làm kiêu ngạo bấy lâu cũng chỉ có thể nói với đạo lữ một tiếng, sau đó lặng ngồi thật lâu trên thềm đá phủ kín rêu xanh.
Đợi khi ánh chiều tà dần tắt, sao lên đầy trời, y mới cúi đầu hôn lên chiếc linh đang khắc cửu liên, một nụ hôn thật trân trọng để tiếp dũng khí đối mặt với những tuyệt vọng trong ác mộng đó.
Có những vết thương quá sâu chưa kịp kết vảy đã biến thành sẹo. Giang Trừng sẽ không chạm vết thương của Lam Hi Thần, Lam Hi Thần cũng sẽ không đụng tới vết thương của Giang Trừng, nhưng bọn họ đều ngầm hiểu ý, đều biết rằng nỗi đau vẫn còn đó.
Lam Hi Thần đứng lên, nàng cũng theo đó mà rời đi.
Một mùa sen Vân Mộng nở qua đi, tóc mai Giang Trừng đã nhiễm tuyết sương, Ngu Tử Diên mới như tỉnh dậy khỏi giấc mộng tươi đẹp, nàng nghiêng mình ngồi đung đưa chân trên cành cây to như cái bát. Nắng mùa thu không quá gắt, nàng ngáp một cái, đọc văn thư của con chỉ mới sửa được một nửa. Đột nhiên như đứng đống lửa ngồi đống than, quay đầu chỉ thấy hai vệt sáng của ngự kiếm lưu lại trên mây. Bóng cây trên đầu lắc lư, gió thổi lá lên nghe sào sạt.
Cây này là lúc A Trừng về lại Liên Hoa Ổ đã một mình leo lên núi lấy hạt giống về gieo, bây giờ chạc cây đã lan rộng ra, đủ để che chắn toàn bộ Giang gia.
Thời điểm ấy sắp đến rồi.
17.
Nàng không ngờ người đầu tiên ngã xuống sẽ là Lam Hi Thần.
Y đột nhiên ngất xỉu ngay trong gia yến Vân Thâm, mê man thật lâu mặc cho bao nhiêu thuốc thang đổ vào. Giang Trừng túc trực cạnh bên mười mấy ngày đêm vẫn không tra được nguyên nhân.
Ngu Thử Diên nhìn nhóc Cô Tô xảy ra chuyện, đang chuẩn bị chạy trời xuống đất tìm cách, ai ngờ được thằng nhóc này thần hồn ly thể chạy đi tìm gặp mình.
"Phu nhân." Lam Hi Thần khom mình hành lễ, thấy nàng kinh ngạc, lại gọi nàng một tiếng, cười bảo, "Vãn bối quả thực đang gọi người."
Nàng nhìn y, hỏi: "Ngươi có biết tình trạng của mình thế nào không?"
Lam Hi Thần gật đầu.
Y nhìn Giang Trừng trong giây lát, mới giải thích: "Hồi đó Vãn Ngâm gặp chuyện phải xuống địa phủ, ta ở nhân gian cũng rảnh rỗi, nên có đi một chuyến lên thiên đình."
Lòng Ngu Tử Diên căng thẳng.
Lúc ấy nàng không tỉnh táo, tiên trời xưa nay coi mạng người như cỏ rác, mà địa phủ đã sớm làm chó săn cho thiên đình. Nếu không có chuyện gì uy hiếp bọn vịt trời kia thì bọn họ chắc chắc không nhượng bộ.
Nếu không đã không có chuyện nàng vì sát nghiệp mà suýt bị thiên đạo nổ cho hồn phi phách tán, A Trừng cũng sẽ không bị vây khốn ở địa phủ. Chợt có tia lửa lóe lên trong đầu Ngu Tử Diên, nàng buộc miệng mắng: "Hồ đồ!"
"Ngươi đổi chác cái gì với bọn chúng!"
Lam Hi Thần lặng lẽ lắc đầu, vẫn là biểu cảm nhạt nhòa hờ hững. Y cười cợt, nói: "Chỉ là một vị trí canh cửa, không quan trọng."
Cái gì gọi là không quan trọng!
Vừa nhìn là biết bọn chó khi dùng việc công trả thù tư.
Hai đứa bé như các ngươi sao lại khổ sở như vậy, Ngu Tử Diên cắn chặt răng trên răng dưới, không có người lớn quan tâm thì thôi, nhưng đã biết nàng luôn ở cạnh, vậy mà không hề rên la một tiếng với nàng, có phải là dứt sữa quá sớm nên không để người mẹ này vào trong mắt không.
Nàng vỗ trán Lam Hi Thần: "Bớt ra vẻ không nuối tiếc cho ta! Ta thấy thằng nhóc mi là đang vội đi đầu thai thì có!"
"Không nỡ A Trừng thì mau cút về sống lại cho ta! Cũng không nhìn xem bản thân được không nhiêu lượng mà chuyện gì cũng gánh vào thân, thân rùa!"
Lam Hi Thần bị đánh cho bối rối, không phản ứng gì mà chỉ sững sờ nhìn nàng, Ngu Tử Diên tức gần chết, nắm cổ áo y lôi xuống địa phủ, ấn y quỳ xuống trước mặt Diêm Vương.
"Ê lão già!" Nàng thả Lam Hi Thần trước mắt lão Diêm Vương đã bị đánh cho bầm mặt, "Cho ta một lời giải thích."
Ngu Tử Diên thủ ở nhân gian bức không cho thiên đình bắt, Giang Trừng xông vào địa phủ đòi mẹ hắn được tự do, Lam Hi Thần từ bỏ phi thăng để đổi lấy hai mẹ con an toàn trở về, thật giống một cái khóa khóa bọn họ lại, nhất quyết cho cả ba đoàn tụ tại nhân gian.
Lam Hi Thần bị dáng vẻ cương quyết lãnh lệ của Ngu Tử Diên dọa điếng người, trong lúc hoảng hốt lại mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của Giang Trừng hiện tại. Y nhìn Ngu phu nhân, nhịn không được mà khẽ nói: "Phu nhân, con muốn nói với người một chuyện."
Ngu Tử Diên "Hả?" một tiếng.
"Vãn bối quen biết Vãn Ngâm mấy chục năm, đã có suy nghĩ này từ lâu." Lam Hi Thần đáp, "Con tưởng rằng em ấy không giỏi ăn nói, con tưởng rằng không có ai thương yêu em ấy, bởi vì gặp con nên em ấy mới thay đổi, trở thành dáng vẻ hiện tại."
"Thế nhưng có một đêm con choàng tỉnh, thấy em đá chăn như thể đang đợi ai. Con lặng lẽ ghép lại chăn, Vãn Ngâm mới ngủ say. Sau đó em ấy vươn mình kéo lấy tay áo con, nhẹ nhàng gọi một tiếng mẹ."
"Con lúc ấy mới rõ ý nghĩ này của mình ngạo mạn biết bao."
"Em ấy đã được che chở mà lớn lên, tình yêu của Vãn Ngâm chưa bao giờ là do con mà có."
"Em ấy đã biết yêu ngay từ đầu, chỉ là không biết nói ra thế nào."
Ngu Tử Diên không nói nên lời.
Nàng nghĩ, hai đứa nhóc này là một đôi đạo lữ, dù ở bất cứ nơi nào cũng có thể tìm thấy nhau. Cả hai sẽ luôn tương phùng bất kể gió sương mưa tuyết, sẽ luôn nắm tay đi tới cuối đường.
Ngu Tử Diên hỏi: "A Trừng, nó có hạnh phúc không?"
"Sao người không đi hỏi em ấy?"
Lam Hi Thần nở nụ cười: "Em ấy đã đợi cả đời."
Bọn họ trở về vào tiết xuân, nắng mờ hóa trăng non lạnh lẽo, hoa nối nhau lặng lẽ nở trên bờ tường Vân Thâm Bất Tri Xứ tạo nên một cảnh xuân tốt đẹp.
Giang Trừng chờ Lam Hi Thần mà hóa bệnh nặng, cả người suy kiệt không ngừng. Thiên đạo hiếm khi bị uy hiếp như vậy, cho nên có ý định trả thù. Tuy nhiên vì bị bọn họ nắm phải nhược điểm nên chỉ dám làm chút chuyện mờ ám, đó là phá tan cuộc sống mà khó khăn họ mới đoạt được.
Lam Hi Thần ôm hắn, áy náy nói: "Đợi lâu rồi."
Giang Trừng nắm đầu ngón tay y, khó khăn mở mắt, rãnh cười ịn sâu: "Cũng không lâu lắm đâu."
Hai người họ, bây giờ một gầy trơ xương, một già nua yếu ớt, vẫn nắm lấy nhau, dù đã không còn nhìn ra dáng vẻ hào hoa năm đó.
Bọn họ có thể cùng nhau bạch đầu giai lão là đã tốt lắm rồi.
Trăng lặn sao mờ, ánh bình minh lặng yên bao phủ lấy túp lều nho nhỏ. Mây mù treo cao bên trời mấy chục năm nay rơi xuống, Lam Hi Thần nhắm mắt, ngay cạnh người y yêu nhất.
Ngu Tử Diên nhìn họ trán kề trán, yên bình trút hơi thở cuối cùng.
Tựa như đang mơ một giấc mộng đẹp.
18.
Trùng hợp thay, Ngu Tử Diên gặp lại Lam Hi Thần ngay trên đường đi luân hồi.
Lam Hi Thần mời Ngu Tử Diên đi phía trước, vừa đi vừa cười kể lại vài chuyện cũ. Y nói năm đó vì chuyện kết giới Vân Mộng mà làm ầm với Vãn Ngâm một trận to, năm ấy nghĩ mãi không hiểu tại sao Vãn Ngâm lại để lại một mối họa ngầm như vậy, làm sao cũng phải đào ra một lỗ hổng của kết giới.
Mãi về sau Lam Hi Thần mới hiểu.
"Đó là do Vãn Ngâm muốn nương của mình có thể gặp lại em ấy."
Lam Hi Thần cảm khái: "Con cảm thấy mình thật là lời to vì có thể gặp được một Giang Vãn Ngâm tốt đẹp như vậy."
"Có mấy lời em ấy không dám nói, giờ vãn bối muốn nói lại cho người—"
"Em ấy không chỉ muốn một đời mẫu tử với người, mà còn muốn đời đời kiếp kiếp được làm con của người."
Ngu Tử Diên cong môi, ý cười tràn đầy mặt mày.
"Vãn bối có nói mấy câu tùy hứng với em ấy trong lễ thành thân của Giang tỷ tỷ, vốn chỉ là mấy câu đáng cười mà thôi. Thế mà lại có ngày Vãn Ngâm tìm tới con, nói thẳng chúng ta kết hôn đi. Vãn bối sợ hết hồn, vì từ trước tới nay áp lực mà em ấy gồng gánh vượt xa con, làm sao dám nghĩ tới chuyện vui mừng như vậy. Nhưng em ấy nói, nương đang nhìn đấy, ta muốn nương thấy ta phó thác cả đời với một người xứng đáng."
Lam Hi Thần chạm vào lồng ngực, "Em ấy luôn dũng cảm như vậy, chưa bao giờ thèm đếm xỉa tới người ngoài."
Thì ra màn hôn lễ kinh thiên động địa kia không chỉ để chiêu cáo tình yêu giữa bọn họ cho thiên hạ biết.
Hai đưa bé này đã phải chịu đựng những gánh nặng không tưởng từ ngày thơ bé, cả đời phải tuân theo khuôn phép, ngay cả một lần duy nhất sống vì bản thân cũng lộ ra sự ngoan ngoãn làm người chua xót.
"Con rất tốt." Ngu Tử Diên dõi theo bọn họ cả đời, có thất vọng, có khó chịu, có bất đắc dĩ, cũng có hy vọng. Cuối cùng nàng chỉ thở dài, nói: "Các con đều rất ngoan."
Lam Hi Thần ngẩn ra, không nhịn được quay đầu lại: "Phu nhân..."
A Trừng xa xa đang ngồi bên chân cầu Nại Hà, đôi chân thon gầy buông xuống, mũi chân gảy nước tạo thành từng đợt gợn sóng.
Ngu Tử Diên lắc đầu, tay nắm lại thành nắm đấm. Nhẹ nhàng tiến lên đầy Lam Hi Thần một cái, bảo: "Gọi mẹ."
Nàng nhìn Lam Hi Thần sửng sốt, tươi cười ấm áp như từng mảng tường nứt vỡ, lộ ra vết thương bên trong.
"Con xin lỗi... Phu nhân, không... Mẫu thân."
Y đã quên mất mình định nói cái gì, nước mắt cứ lã chã như mưa, trong nhất thời khóc không thành tiếng.
Ngu Tử Diên bỗng hiểu ra.
Thằng nhóc họ Lam này cũng đã mất mẹ từ lâu.
Thằng bé cũng nhớ mẫu thân lắm.
"Ngoan."
Nàng xoa đầu y, nở nụ cười.
"Mẹ ở đây."
19.
Người ta nói người chết phải đi qua quỷ môn quan, chân trần lội hoàng tuyền, uống canh Mạnh bà quên đi kiếp trước, nhảy xuống giếng luân hồi đi đầu thai.
Ngu Tử Diên chợt nghĩ, nàng không muốn qua quỷ môn quan, không muốn hội hoàng tuyền, không muốn uống canh Mạnh bà, không muốn đi đầu tthai.
A Trừng của nàng đang ở phía trước.
Nàng còn chưa kịp ôm lấy hắn, còn chưa kịp hỏi hắn có hạnh phúc không, nếu kiếp sau nàng không còn nhớ gì nữa, vậy thì A Trừng bị bắt nạt hay oan ức phải làm sao.
Nàng không muốn quên đi con của mình.
"... Nương."
Giang Trừng trông thấy nàng từ xa, cơ thể đột nhiên cứng đờ như trẻ con làm sai vậy.
"Nương, con xin lỗi."
Không đúng, không cần.
Ngu Tử Diên lắc đầu, nàng sợ nhìn thấy bộ dạng này của Giang Trừng, nàng không quan tâm chuyện nối dõi tông đường nữa, cũng đã bắt đầu học cách bỏ ngoài tai miệng lưỡi thiên hạ. Có đàm tiếu thế nào cũng được, nàng không quan tâm.
Ta chỉ muốn biết con có sống tốt hay không.
Nàng từng trải qua cảm giác mất đi rồi tìm lại được, tháng năm an nhàn bây giờ khiến nàng như đi trên tầng băng mỏng.
Tiến lên một bước đột nhiên nghe thấy tiếng băng vỡ nát, vậy nên nàng không dám đi nữa, cứ thể đờ ra tại chỗ. Nếu vậy thì vẫn có thể nhìn con của mình, vẫn có thể bảo vệ hắn khỏe mạnh một đời.
Vậy mà Giang Trừng bỗng tiến tới, bàn tay kề sát lưng nàng, dùng lực đẩy một cái, nàng không đứng yên được nữa, lảo đảo về trước vài bước.
"A Trừng--!"
Quỷ ảnh xung quanh chợt hưng phấn, tách nàng càng lúc càng xa khỏi Giang Trừng, xô đẩy một hồi lại có ai đó nhét vào tay nàng cái gì. Lòng nàng mong nhớ Giang Trừng, không phòng bị mà hớp một ngụm canh, lại quay đầu, xung quanh quỷ hồn tầng tầng lớp lớp hoàn toàn xa lạ.
Đứa con Ngu Tử Diên bảo vệ cả đời, tiếng cười của Giang Trừng, nước mắt của Giang Trừng, đau khổ vui buồn của Giang Trừng, những gì liên quan tới hắn cứ thế tan nát, bị gió cuốn đi sạch sành sanh.
20.
- - Mẹ của ta là một người rất tốt.
Vong xuyên cuồn cuộn sóng trào, Giang Trừng căng thẳng nhìn bóng lưng Ngu Tử Diên càng ngày càng xa, rồi khuất dần trên con đường luân hồi đông như núi như biển.
Hắn quay mặt đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, vai sụp xuống, hầu như đứng không vững, được Lam Hi Thần vững vàng đỡ lấy mới không ngã xuống.
Hắn suy nghĩ rất nhiều.
Bên dưới hoàng tuyền là địa ngục, là nơi cô hồn dã quỷ thích giết chóc du đãng, không phải nơi mà mẹ nên xuống.
"Một đời này của nương quá mệt mỏi, cũng rất oan ức."
Giang Trừng nắm chặt tay Lam Hi Thần: "Ta hi vọng bà ấy có thể sống một đời vui sướng, ban ngày trời trong ban đêm sao chiếu. Mẫu thân khổ sở như vậy, nên ta chỉ hi vọng bà ấy có thể ngẩng cao đầu cả lúc sống lẫn hấp hối, ta muốn bà ấy đi tới đâu cũng sẽ có hoa thơm và tiếng vỗ tay vui mừng."
Lam Hi Thần xoay người, cúi người hôn lên lông mày hắn.
"Em cũng thế."
"Chúng ta đều sẽ có tương lai hạnh phúc hơn."
0.
Nhiều người quá.
Nhiều quỷ quá.
Ta không nhớ rõ ta là ai, tại sao lại ở đây, phải đi đâu. Trên đầu cứ nghe thấy tiếng kêu la quang quác nhức óc, nói cái gì mà ân huệ trời ban, gì mà đầu thai chuyển thế.
Ta thấy rất phiền, mắng, cút đi, câm miệng hết cho tao.
Trên tay đang cầm một cái bát đã mẻ, vết nứt đã biến đen, hình như để đựng canh, vừa nhìn một cái là biết đồ để lâu. Ta tự hỏi một hồi, bát trong tay trượt xuống đất, vỡ thành năm bảy mảnh.
Quỷ ảnh trên cầu nhiều vô kể, ta bị xô đẩy một chút, không thấy rõ người trước kẻ sau, tay chân không điều khiển được, chợt cúi đầu xuống, không hiểu sao mà nước mắt cứ rơi.
Trong lòng trống vắng, cảm thấy hình như đã quên chuyện gì đó vô cùng quan trọng, ta không nhịn được mà quay đầu liếc một cái. Rất xa, có thể thấy được hai bóng người mờ mờ, yên lặng đứng một chỗ, bọn họ phát hiện ta đang nhìn thì ngay lập tức đầu kề sát nhau, cười với ta đến là thoải mái.
Ta không biết họ, nhưng vẫn không khỏi quay đầu lại. Họ vẫy tay với ta, ta há miệng, không nhớ nổi bản thân muốn nói gì, nhưng bản năng ta mách bảo, hai người họ phải thật hạnh phúc.
Ta dần bị đẩy đi xa hơn, ta muốn đi đến cạnh họ, dù có lẽ chỉ có thể đi cùng nhau một đoạn thật ngắn. Vậy mà mấy bé con ấy nhìn chằm chằm ta xong, mắt đỏ au rồi nháy mắt một cái, nước mắt đã chảy rồi.
Cầu Nại Hà vang lên ba tiếng roi rất to, làm cho hàng ngàn hàng vạn quỷ hồn càng thêm nôn nóng đi đầu thai. Ta càng bị đẩy về đằng trước, càng muốn chen ngược lại, muốn hỏi họ các con khóc cái gì mà khóc, nước mắt nước mũi đầy mặt, xấu muốn chết. Lại không khỏi nghĩ, họ mà cười lên sẽ đẹp cỡ nào.
"—Mẹ nhìn này, đệ đệ cười lên đáng yêu quá!"
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cánh tay mũm mĩm đeo chuông bạc, tiếng chuông giòn tan hợp xướng cùng giọng nói vang vào tai. Ta chống thân thể muốn ngồi dậy, chăn dày cũng không che nổi cơn lạnh thấy xương trong người, bụng đau như thể có ác quỷ đang bằm xương thịt ra, nhưng ta nhìn thấy đứa trẻ đang được cô bé ôm trong lòng thì lại thấy vô cùng vui vẻ.
Ta đưa tay ra, nhẹ nhàng đón lấy thằng bé. Hình như do đã sinh ra được mấy ngày nên khuôn mặt đỏ bừng nay đã kịp nảy nở, mở to đôi mắt hạnh, cười khanh khách nhìn ta.
"Cười cái gì mà cười, xấu quá." Ta chỉnh lại vị trí đầu cho đứa bé, sau đó nghiêm mặt nhìn con gái mình, "Không phải con thích thằng nhãi nhà Kim lắm à, mau đi chơi với nhóc ấy đi."
Vậy mà con bé bĩu môi, chỉ tha thiết nhìn em bé trong lòng ta, nửa ngày cũng không bước chân ra khỏi cửa.
Ta cười: "Làm sao? Bây giờ không chịu rời đệ đệ, sau này con phải lập gia đình thì phải làm sao bây giờ."
"Đệ đệ là đệ đệ, không giống phu quân mà."
Tai cô bé đỏ chót, e thẹn dậm chân một cái.
"Con muốn bảo vệ đệ ấy, nghe đệ đệ gọi con là tỷ tỷ, muốn nhìn đệ đệ kén ăn sau đó bị cha mẹ đánh mông, mua quần áo mới cho đệ đệ, giúp đệ đệ tìm người mình yêu, cùng đệ ấy đi qua đoạn đường đời... Chờ lúc đệ ấy già đi, thì con cũng vậy rồi."
"Cha mẹ và đệ đệ đều ở đây, tương lai A Ly có ở đâu cũng sẽ về nhà." Tiểu cô nương cảm thấy hình như lời thề của mình chưa đủ trang trọng, nên nhẹ nhàng nện một nắm đấm, đỏ mặt lắp ba lắp bắp nói: "Con... dù có chết, hồn phách cũng phải quanh quẩn ở đây!"
Ta nhíu mày, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng có vẻ như em bé trong lòng nghe chữ "chết" nên khuôn mặt nhúm lại, òa khóc.
"Không nói nữa, không nói, đệ đệ đừng khóc nha?" Tiểu cô nương chân tay luống cuống, đầu đầy mồ hôi, gấp đến mức sắp khóc: "Con... con nấu canh đây, xíu nữa sẽ đem tới cho hai người..."
Nói xong liền lảo đảo chạy ra cửa.
Tiểu cô nương chạy trốn không còn bóng dáng, mà cục bột trong lòng vẫn còn mở miệng oa oa khóc, ồn biết bao. Lại còn vừa khóc vừa vùi đầu còn khuỷu tay ta, bàn tay bé nhỏ duỗi ra nắm được một ngón tay của ta. Ta hít sâu một cái, ôm lấy đứa trẻ đang khóc nất lên.
Con của ta, đây là con của ta.
Ta nắm lấy bàn tay mềm nhũn, chọt chọt bầu má em bé. Trong lòng luôn cảm thấy có lời gì đó mà bản thân cần nói ra, nếu không về sau sẽ vô cùng hối tiếc.
Lời nói ấy tuôn ra khỏi miệng, ta xoa xoa gò má của con, nói ra từng câu từng chữ thật chậm, hi vọng con có thể biết, cũng hi vọng ta còn cơ hội để sau này nói lại cho con nghe.
"Hi vọng con không buồn không lo, sống một đời hạnh phúc."
Ta nắm lấy bàn tay mềm nhũn, chọt bầu má em bé. Trong lòng luôn cảm thấy có lời gì đó mà bản thân cần nói ra, nếu không về sau sẽ vô cùng hối tiếc.
Lời nói ấy tuôn ra khỏi miệng, ta xoa xoa gò má của con, nói ra từng câu từng chữ thật chậm, hi vọng con có thể biết, cũng hi vọng ta còn cơ hội để sau này nói lại cho con nghe.
"Hi vọng con không buồn không lo, sống một đời hạnh phúc."
Ngu Tử Diên nói: "Mẹ yêu con, A Trừng mãi là niềm tự hào của chúng ta."
- ----- nửa đời khốn cùng, kiếp sau gặp lại-------
Ngu Tử Diên dạy Giang Trừng thế nào là yêu thưong, Lam Hi Thần dạy Giang Trừng cách để tỏ nỗi lòng, bọn họ cứ thế nhìn vị tiểu công tử ấy lớn khôn, trở thành mảnh ghép độc nhất vô nhị trong đời họ.
Cảnh đẹp nhân gian, ta muốn cùng quân thưởng thức, cảm tạ đã đọc tới dòng này.