Hiện tại đã gần mười hai giờ đêm mà Ngô Cẩn Ngôn vẫn lăn lộn trên chiếc giường của mình, suy nghĩ không thôi.
"Chị ấy rủ ta đi lễ hội. Ngươi nghĩ sao?"
Cô cầm điện thoại lên, tìm đến mục danh bạ của Tử Tân. Cũng chẳng biết từ khi nào mà Cẩn Ngôn lại cần đến những triết lý lỗi thời của bạn học mình như thế nữa.
"Ngươi cứ đi đi. Người ta đã có lòng như thế."
Cẩn Ngôn đảo mắt.
Tin nhắn tiếp theo lại đến.
"Không chừng có thể từ chị gái nuôi trở thành bạn gái kề vai sát cánh."
Khốn nạn. Cẩn Ngôn rít lên.
"Cấm ngươi ăn nói xằng bậy. Chẳng qua ta thấy bản thân có nhiều điều chưa đúng với chị ấy. Có nên lấy công chuộc tội hay không?"
"Có chuộc được tội hay không thì tuỳ thuộc vào thái độ của ngươi. Dù sao ta thấy là ngươi muốn đi đấy. Đại tiểu thư cứ từ từ suy nghĩ." Khương Tử Tân nhắn tin nhắn cuối cùng rồi biến mất tăm hơi.
Cẩn Ngôn vứt điện thoại sang một bên, phức tạp nhìn lên trần nhà.
Được một lúc thì cô ngồi dậy, áp tai lên tường để khảo sát tình hình phòng bên cạnh.
Cô nghe tiếng nước chảy rồi tiếng máy sấy tóc.
À chắc nàng đã tắm xong và chuẩn bị đi ngủ.
###
Tần Lam đặt cuốn sách sang một bên, chuẩn bị tắt đèn ngủ thì bên cạnh vang lên tiếng mở cửa, theo sau là tiếng gõ cửa ngay phòng nàng.
"Chị ngủ chưa?" Ngô Cẩn Ngôn láo liên đứng bên ngoài. Thực ra cô sợ bị mẹ phát hiện mình sang tìm Tần Lam.
Nàng giật mình nhưng rất nhanh thu liễm. Cố gắng điều chỉnh giọng của mình một chút. "Em vào đi."
Ngô Cẩn Ngôn mở cửa bước vào. Mùi hương hoa nhài từ ở đâu xộc thẳng lên mũi khiến cô có chút bất ngờ mà đứng yên.
Thơm, thực sự rất thơm. Nó rất đặc biệt nhưng cô chẳng biết phải giải thích như thế nào.
Tần Lam nghiêng đầu đợi chờ: "Em tìm chị có việc sao?"
"Ừ thì..." Cô ngại ngùng xoay mặt đi chỗ khác. "Tôi có thể tham gia với chị, lễ hoá trang."
"Thật sao?" Nàng kinh ngạc nâng giọng.
"Một lần thôi nhé. Lần sau chị nên tự biết cách hoà nhập đi."
Nói xong chưa để người kia phản ứng thì cô đã chạy mất dép.
Vẫn như thường ngày, trời xanh, gió mát. Cẩn Ngôn đưa tay mở cửa sổ lớp hướng về phía khu rừng ngoài kia, thong thả nằm ườn xuống mặt bàn. Cô đã như vậy rất nhiều lần rồi, cho nên giáo viên từ tức giận cho đến hiện tại bất lực với cô.
Mặc dù là bạn thân nhưng Tử Tân lại có năng lực học tập khác xa cô rất nhiều. Chăm chỉ, chuyên cần, giáo viên họ cũng chẳng biết vì sao hai người có thể thân thiết như thế nữa.
"Ngô Cẩn Ngôn."
Tiếng gọi vang bên tai khiến cô khẽ nhíu mày.
"Ngô Cẩn Ngôn!"
Cẩn Ngôn giật bắn mình, lập tức ngồi dậy.
Chủ nhiệm Lý không biết từ khi nào đã đứng trước bàn cô, khí thế vô cùng hùng hổ.
Cái quái gì thế này? Rõ ràng vẫn đang trong giờ văn cơ mà?
"Em đi theo tôi." Lý Xuân Ái quay lưng, trước lúc ra khỏi cửa không quên cảm ơn giáo viên văn một tiếng.
Ngô Cẩn Ngôn vẫn vô tư đi theo, đôi lúc lại ngáp ngắn ngáp dài vài cái.
Thời điểm nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ngồi trong văn phòng, trái tim cô trong một khoảnh khắc đã tưởng như rơi khỏi lồng ngực.
"Mẹ..."
Lâm Phương quay đầu lại. Kì thực, khi đã nhận lời đến đây thì bà ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần nên bây giờ vô cùng điềm tĩnh nhìn con gái mình.
###
"Con có gì muốn nói với mẹ không?"
Lâm Phương đặt bản cáo trạng của con gái mình xuống, tâm tư có chút phức tạp.
Cẩn Ngôn nhún vai: "Đó là sự thật cho nên con cũng không có gì để nói."
"Cẩn Ngôn..." Lâm Phương mím môi.
Cô vẫn y nguyên dáng vẻ đó, thậm chí còn cao hứng xoay xoay cái ghế mình đang ngồi. "Con đây."
"Rốt cuộc...con có điều gì không vừa ý với mẹ vậy?"
Nghe hết câu, Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc. Nhưng sự kinh ngạc của cô hoàn toàn không được thể hiện ra ngoài.
"Con làm sao có quyền." Cô cười nhạt.
Xung quanh im lặng một hồi lâu, cả hai người đều là kiểu cố chấp. Nhưng thử hỏi, trên đời này làm gì có bố mẹ nào lại không chịu thua con cái của mình cho được.
"Mẹ xin lỗi." Lâm Phương khó khăn mở lời. "Cẩn Ngôn, cũng bởi vì muốn có một cuộc sống đủ đầy..."
"Con cũng đâu có cần." Cẩn Ngôn đẩy đẩy cái ghế bằng chân mình. "Mà thôi, mẹ đi về đi." Cô dứt khoát đứng dậy rời khỏi văn phòng.
###
Tần Lam từ phòng học thấy bóng dáng của Lâm Phương đang đi dưới sân cho nên tức tốc đi ra chào hỏi, cũng đã gần hết giờ giải lao. Vì biết tâm trạng của Lâm Phương không tốt cho nên nàng cũng trở nên hơi rụt rè.
"Cô Ngô..." Nàng gọi.
Lâm Phương lập tức quay đầu, thậm chí đã cố nở nụ cười che giấu.
"Cẩn Ngôn làm sao thế ạ?"
Bà cong môi, xoa xoa đầu cô bé trước mặt: "Nó cứng đầu quá cho nên Lý chủ nhiệm không chịu được nữa."
Nàng rũ hai hàng mi cong vút của mình xuống. Thật ra Cẩn Ngôn cứng đầu cũng đúng thôi. Cô cá tính như thế mà, lại gặp Lâm Phương đột nhiên dạo gần đây không kiềm nổi mình.
"Cô đừng trách em ấy. Dù sao Cẩn Ngôn cần được quan tâm nhiều hơn." Tần Lam mím môi một lúc rồi lấy hết dũng khí nói. Bởi vì nàng sợ người đối diện sẽ nghĩ bản thân đang dạy bà cách làm mẹ.
"Cô biết." Lâm Phương hướng mắt đến phòng học của con gái. "Là do cô chưa thực hiện tốt nghĩa vụ của một người mẹ."
"Cô đừng suy nghĩ thế ạ..."
Lúc này chuông vào lớp cũng reo lên, mặc dù không muốn nhưng Tần Lam cũng phải miễn cưỡng nói lời tạm biệt.
###
"Cậu vẫn đợi Cẩn Ngôn ư?"
Đàm Trác ngừng động tác đạp xe lại, nhìn Tần Lam vẫn đang thuỷ chung đứng một góc ở cổng trường.
"Ừm." Nàng mím môi.
Người kia lắc đầu ngao ngán: "Mối quan hệ gia đình của hai người không tốt hay sao mà cứ thấy em ấy lạnh nhạt với cậu thế?"
Đương nhiên, Tần Lam lập tức phủ nhận: "Chúng mình vẫn bình thường. Cẩn Ngôn rất tốt bụng, cậu đừng nói như vậy."
"Bình thường?" Đàm Trác cười nhạt. "Bình thường mà em ấy suốt ngày cứ làm như không quen biết cậu. Cậu nói thật đi, có phải cậu là con riêng đúng không?"
Nghe hết câu, Tần Lam siết chặt tay.
"Không..."
"Cậu về đi. Mình vẫn đợi em ấy."
Đàm Trác thấy nàng không bỏ mình vào mắt cho nên trong lòng có chút sinh khí. Trước đến nay, kì thực cô chưa từng kiên nhẫn với ai như thế. Có thể là vì nàng xinh đẹp hoặc có thể là cô thực sự thích nàng.
"Mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Cẩn Ngôn không xuất hiện đâu."
Tần Lam: "???"
"Em ấy đi đến ngọn đồi phía sau trường rồi."
Ngọn đồi phía sau trường.
Bởi vì nàng biết, mỗi khi Cẩn Ngôn tâm trạng không tốt thì sẽ đến đó.
Thôi thì đánh liều vậy, cho dù cô có khinh bỉ nàng.