Không có gì bàn cãi nếu như nói rằng, không ai sống thiếu ai sẽ chết đi. Chẳng qua, có những người, khi đặt một ai đó vào trong tim mình thì liền đặt rất nặng, rất sâu đến mức tạo thành một vết lõm lớn, cho dù sau này có kiên quyết vứt họ ra khỏi tim mình thì cũng không cách nào lấp đầy được cái hố sâu ấy.
Ngô Cẩn Ngôn tỉnh dậy, mặt trời đã hé dưới chân đồi bên kia.
Giường lớn vẫn vậy, gian phòng vẫn như một năm trước, chỉ là kê thêm một cái bàn học, lắp thêm đèn chống cận và những chồng sách vở bị lật đi lật lại đến muốn tơi tả.
Một năm này, Ngô Cẩn Ngôn đã cao thêm một chút. À không, cao lên thấy rõ hẳn. Cũng đúng thôi, cô là thiếu nữ tuổi ăn tuổi lớn, giờ cũng đã bước sang tuổi mười bảy.
Cô ngồi lên, hai mắt đờ đẫn vì giấc ngủ nông của mình song quyết định không ngủ tiếp. Cô vẫn còn bài tập, vẫn còn nhiều mục tiêu cần được hoàn thành trong hôm nay.
Từ chín tháng trước, cô đã quyết tâm sẽ trở thành một hình dạng tốt hơn.
Ít nhất, khi có cơ hội gặp lại người đó, cô sẽ không còn là một đứa trẻ chỉ biết chơi game và đọc truyện, không còn là một đứa trẻ tính khí bất thường sáng nắng chiều mưa, không còn là Ngô Cẩn Ngôn của ngày trước.
Ít nhất, khi có cơ hội gặp lại người đó, cô sẽ là một phiên bản tốt hơn, xứng đáng hơn, an toàn hơn với người.
"Cho dù là...chị dường như đã quên đi em..."
...
Ngô Cẩn Ngôn tắm xong thì xuống nhà.
Bây giờ đã bước qua hai tuần đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Năm lớp mười một, cô cố gắng dồn hết sức lực ôn lại những bài vở mình đã bỏ bê, không còn mang khái niệm thi chỉ để lên lớp, tuy chỉ hoàn thành năm học ở mức khá nhưng đó là điều đủ khiến Lâm Phương vui đến mức Ngô Cẩn Ngôn muốn mua gì thì liền được mua cái đó, muốn đi đâu liền được đi ngay trong hôm tiếp theo.
Chỉ là cô có vẻ an ổn hơn rất nhiều, không còn muốn mua máy game, cũng không muốn đi du lịch nữa.
Cô chỉ yêu cầu được đăng kí các khoá ôn thi sớm cho kì thi tốt nghiệp mà thôi.
Lâm Phương ban đầu ngạc nhiên tột độ nhưng cuối cùng cũng đồng ý nguyện vọng của con gái mình. Bà vẫn muốn biết nguyên nhân nhưng chỉ là tạm thời quan sát.
...
Ngô Cẩn Ngôn ngồi phịch xuống sofa, cô mặc quần đùi áo thun rộng rãi, hai tay hai chân thả lỏng tạo thành một tư thế hình chữ thập trông rất chán đời.
Cô nhìn trần nhà một hồi lâu, khuôn mặt lộ rõ sự buồn bã.
Cô chỉ biết học và học, học để quên đi sự lạnh lẽo mà Tần Lam đã dành cho cô, cắm đầu cắm cổ để phân tán chú ý không còn đặt đến một người xem mình như không khí nữa.
Thế nhưng, mỗi lúc rảnh rỗi như thế này, não cô liền không tự chủ được mà hỏi rằng không biết chị ấy đang làm gì, không biết có ốm đau không, không biết học hành có vất vả hay không...
Ngô Cẩn Ngôn mở khoá điện thoại mình, vào giao diện tin nhắn, lướt xuống một hộp thoại đã nằm đến gần cuối.
Không có tin nhắn nào đáp lại.
Cô chớp chớp mắt. Ấn vào.
Đưa tay lướt lần lượt qua từng dòng tin nhắn cũ.
Cẩn Ngôn cười khổ. Có thể thấy rõ ràng, chỉ có cô suốt ngày nhắn tin kể chuyện, hỏi han còn Tần Lam thì lại để đến cuối ngày chỉ trả lời lại cô bằng một câu chúc ngủ ngon đơn thuần.
Khi cô muốn gửi ít quà đến nàng, nàng liền từ chối.
Khi cô muốn quan tâm đến sức khoẻ nàng, nàng liền nói mình ổn.
Khi cô muốn gọi điện cho nàng, nàng liền nói rằng mình đang ở thư viện không tiện.
Tần Lam có vô số lý do để thoái thác mong muốn nhỏ bé của cô hết lần này đến lần khác, dần dần không còn lý do nữa, nàng liền không muốn giải thích, không muốn trả lời.
Tay Ngô Cẩn Ngôn dừng lại ở một đoạn nói chuyện rất ngắn, 3 ngày nhưng lại hiển thị đủ trên màn hình.
"Chị có phải có chuyện gì không?"
Tần Lam: "Không có. Chị vẫn ổn."
//
"Em làm phiền chị rồi?" - Kèm theo biểu cảm mặt cười.
Tần Lam không trả lời.
//
Hôm đó, Ngô Cẩn Ngôn nhớ rằng mình lén ra ngoài mua năm lon bia về, nhốt bản thân trong phòng tự uống hết dẫn đến say xỉn. Cô lại mò đến điện thoại rồi nhắn tin cho nàng.
"Chị nghĩ rằng vì tôi thích chị cho nên chị muốn làm gì thì làm đúng không? Rốt cuộc, chữ đợi của chị lại "dài" đến chừng này sao?"
Không có người trả lời nhưng đã xem.
Và đến tin nhắn gần nhất, cách đây ba tháng.
"Chị muốn cái gì? Có thể nói rõ không?"
Bên kia thậm chí không còn xem nữa.
Ngô Cẩn Ngôn khép mi, cô ấn khoá máy rồi tiếp tục nằm ngửa trên sofa nhìn trần nhà.
Tôi thừa nhận, thứ tình cảm tôi dành cho chị ấy đều hình thành từ sự non trẻ, bồng bột, thiếu hiểu biết. Nhưng làm sao được đây, nó lại theo chân tôi, cùng tôi trưởng thành từng bước một, trưởng thành đến mức Tần Lam không cần dùng dao thì trái tim tôi vẫn cứ thế rỉ máu liên hồi.
Tôi không muốn buông, nhưng cũng không còn hi vọng gì cả. Cho dù chị ấy nói dối, lừa gạt tôi, hay hơn thế nữa. Tôi đơn giản vẫn muốn yêu chị ấy cho đến khi tình cảm này trưởng thành rồi sớm chết đi.
...
Cánh đồng hoa, oải hương tím dịu, tia nắng rọi lên hai người con gái, tạo thành hai vệt bóng dài in trên mặt đất.
Quả là một giấc mộng đẹp.
Cô và nàng đan tay nhau, nhìn nhau mỉm cười.
Không có đau khổ, không có tổn thương. Nơi đó, chỉ có tình yêu đong đầy.
Ngô Cẩn Ngôn mơ màng mở mắt.
Cô ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay.
——
Kỳ hè của năm nhất.
Theo quy định của trường học, trước khi bước vào năm tiếp theo thì sinh viên sẽ được nghỉ hè một đến hai tháng, Tần Lam là tân sinh viên cho nên các môn học không quá nhiều, vì vậy liền được nghỉ hè tối đa.
Ký túc xá của nàng được phân cho bốn sinh viên, hiện tại hai người giường trên có người về quê, có người đi nghỉ mát, trong phòng chỉ còn nàng và Nhĩ Tình.
Tần Lam ngồi trước bàn học.
Bàn của các nàng là bàn lớn chung, có bốn ghế và được đặt giữa phòng. Tuy nói là ký túc xá nhưng vẫn khá thoải mái, do đầu năm Lâm Phương đã bất thình lình đến đây và đăng ký cho nàng chỗ ở tốt nhất thậm chí còn có điều hoà.
Tần Lam đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Tầng của các nàng là tầng mười hai, vừa đủ trong lành, vừa đủ yên tĩnh và vừa đủ để ngắm trăng.
Màn hình điện thoại chợt loé rồi tắt.
Nàng hơi cúi đầu, nhìn sang, đọc tin nhắn của cô được hiển thị trên màn hình khoá.
"Chị muốn cái gì? Có thể nói rõ không?"
Trái tim đang yên tĩnh chợt bị ai đó đâm trúng, lưỡi dao sượt qua bề mặt, nhịp thở chậm lại, không thể diễn tả được cảm giác chân thật.
Cô nói nàng muốn gì?
Nhưng căn bản những gì nàng đang làm không hoàn toàn là điều bản thân thực sự mong muốn thì nói rõ làm sao được đây?
Ngô Cẩn Ngôn vĩnh viễn không hiểu nhưng trái lại, Tần Lam vĩnh viễn không mở lời để nói ra.
Nàng cho rằng cô còn non nớt, cô lại cho rằng nàng trong một chốc cảm nhận được phố thị mới mẻ thì liền quên mất mình, quên mất đã từng gieo cho cô bao nhiêu hi vọng khiến cô cứ đứng đó chờ mong. Suy cho cùng, có lẽ đều là ham muốn nhất thời, đánh mất lý trí.
Nàng và cô đều là nữ nhân, hơn nữa cách biệt hoàn cảnh, nàng không muốn một ngày đôi bên khó xử, bố mẹ đau lòng, tình cảm gia đình rạn nứt.
Một lẽ hiển nhiên, cầm được thì buông được. Huống hồ, cô và nàng chưa từng có một ngày thực sự bên nhau. Huống hồ, cô và nàng đều chưa thấu hiểu hết cái gì gọi là trưởng thành, cái gì gọi là một đời một kiếp.
"Có vẻ không vui?" Nhĩ Tình vừa tắm xong, thu hết một loạt động tác của mình vào mắt. Cô cầm khăn, chậm rãi đi đến.
Tần Lam lắc đầu, mỉm cười: "Mình bình thường. Chỉ là có nhiều chuyện không biết rằng bản thân đã làm đúng hay sai."
Nhĩ Tình nghiêng đầu, thắc mắc: "Có chuyện gì mà khiến cậu lao tâm thế nhỉ? Cậu vốn dĩ là học bá mà."
"Không liên quan." Tần Lam bật cười.
Tiếng máy sấy ù ù trong một thời gian ngắn, mỗi người một phía, nói chuyện câu được câu mất.
Mãi đến khi Nhĩ Tình sấy tóc xong thì ly trà của Tần Lam pha cho cô cũng đã nguội bớt.
Cô cất máy sấy vào tủ, ngồi xuống đối diện Tần Lam.
"Tiểu Tần à, tâm tư cậu phức tạp thật đấy." Cô cảm thán.
Tần Lam nghi hoặc nhìn chằm chằm Nhĩ Tình, mong chờ một lời giải thích.
Nhĩ Tình thở dài một hơi: "Có những thứ nếu suy nghĩ càng đơn giản thì đáp án càng có độ tin cậy cao."
"Cậu không chắc bản thân mình làm đúng hay sai, tức là đang hối hận. Suy cho cùng, việc làm cậu hối hận thì chính là làm sai với bản thân cậu, đồng nghĩa là điều đó chưa hẳn đúng rồi."
"Cậu nghĩ sao? Bây giờ quay đầu?" Nàng hỏi.
"Có việc được, có việc không. Chỉ mong cậu đừng đi quá xa, đừng khiến bản thân tổn thương, đau khổ."