Tần Lam nhìn những người bạn học xa lạ trong lớp, nàng cúi đầu vội vàng tìm đến chỗ trống cuối lớp ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên chuyển đến ngôi trường xa lạ, cùng lắm thì bây giờ nàng không có lấy một người bạn ngoài Cẩn Ngôn. Nhưng tiếc là Cẩn Ngôn lại là năm đầu, còn nàng là năm cuối của cấp ba rồi.
Mọi người thấy học sinh mới nên cũng tò mò soi xét.
"Nghe nói là chị gái của Ngô Cẩn Ngôn bên lớp 10B."
"Chị gái? Có thật không? Em ấy vốn dĩ là con một mà."
"Có khi nào là con riêng không?"
"Cậu ta cũng xinh đẹp đó chứ. Dễ tán tỉnh không nhỉ?"
Những lời bàn tán không ngừng tuôn ra, thêu dệt chẳng khác gì các trang báo lá cãi.
Trường này là như vậy. Ai cũng là công tử, tiểu thư cho nên có rất nhiều tính cách mà Tần Lam không thể nào ngấm được. Nàng vẫn giữ im lặng ngồi một chỗ nghe bọn họ viết nên câu truyện cuộc đời mình.
"Được rồi các em. Hôm nay chúng ta có bạn mới."
Mọi người vì sự xuất hiện của Vương chủ nhiệm mà bắt đầu ngồi trật tự.
Vương Viện Khả nhìn học bạ của nàng một lúc lâu, không ngừng cảm thán trong lòng. Vì ngoài bảng điểm tuyệt đối đẹp ra thì nàng từng tham gia khá nhiều cuộc thi và được giải cao. Chuyện này đối với trường mà nói chẳng khác gì một cục vàng từ trên trời rơi xuống.
"Bạn học mới của chúng ta có thành tích học tập vô cùng đáng nể. Cô mong các em có thể học hỏi cũng như hỗ trợ bạn làm quen với môi trường mới."
Cả lớp ồ lên. Nhưng cái ngữ điệu này giống với việc chọc ghẹo hơn.
Cho nên, câu chuyện ngày đầu đến lớp của Tần Lam trở nên vô cùng tệ hại.
###
Giờ giải lao cũng đến. Nàng ngồi trong lớp mong chờ Cẩn Ngôn sẽ xuất hiện. Nhưng hiện tại đã qua nửa thời gian mà vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Tần Lam hơi thất vọng rũ mi.
"Xin chào." Giọng nói lạ lẫm vang bên tai.
Theo phản xạ, nàng ngước mặt nhìn người gọi mình.
Chỉ thấy một cô gái với đôi mắt đẹp nhìn nàng. "Mình là Trương Gia Nghê. Hân hạnh gặp cậu!"
Trương Gia Nghê.
À, nàng nhớ rồi. Lúc nãy nàng có xem sơ đồ lớp thì Gia Nghê là lớp trưởng của lớp.
Tần Lam mỉm cười lại: "Chào cậu."
Xét về học thức, Gia Nghê có thể không bằng nàng nhưng xét về phương diện khác, hai người lại có nét giống nhau. Xinh đẹp, ngoan ngoãn, dịu dàng.
"Cậu...với Cẩn Ngôn là gì của nhau vậy?" Trương Gia Nghê chống cằm, lơ đễnh nhìn ra cửa sổ.
Là gì của nhau?
Tần Lam cũng chẳng biết giải thích như thế nào cho phải nữa.
"Chắc là chị em." Nàng nghĩ một lúc rồi đáp.
Gia Nghê nghi vấn tiếp: "Cùng cha khác mẹ hay cùng mẹ khác cha?"
Nàng bật cười: "Chuyện đó quan trọng sao?"
Ừ thật ra cũng không quan trọng lắm, không quan trọng bằng việc Trương Gia Nghê nàng đang yêu thầm đàn em Ngô Cẩn Ngôn.
###
Sau một lúc chen chúc thì Cẩn Ngôn cũng mua được hai hộp sữa dâu mà mình yêu thích. Khương Tử Tân thì ở bên kia vẫn đang cố gắng giành được phần gà rán đắt hàng nhất căn tin.
Cô vui vẻ cắm ống hút vào, hút một hơi đến hết nửa hộp.
Giờ giải lao cũng không còn nhiều. Mặc kệ Khương Tử Tân, cô nghĩ mình nên lạng sang lớp của Tần Lam để xem xét tình hình của nàng.
Thấy mọi người tụ tập đông đúc cho nên cô cũng tò mò đi vào trong.
Đàm Trác chính là người có quyền lực nhất trong nhóm nữ sinh trong trường, chị ấy cũng là bạn xã giao của cô. Nhưng lý nào lại đem một đám bạn học vây quanh Tần Lam như thế?
"Tần Lam, chiều nay cậu rảnh không?" Đàm Trác đuổi hết mọi người ra, bản thân trịnh trọng ngồi trước mặt Tần Lam. "Cậu vừa chuyển đến vẫn còn chưa quen đường. Đi với mình vài vòng, được không?"
Ngô Cẩn Ngôn thờ ơ xem kịch bởi vì nàng được người ta theo đuổi chứ không phải bị bắt nạt.
"Mình...không thể." Bạn học Tần cúi đầu, nhỏ giọng đáp, không quên đưa mắt cầu cứu đến Cẩn Ngôn.
Đàm Trác nhận thấy hướng mắt của nàng, liền nâng giọng: "Nghe nói Cẩn Ngôn là em gái của cậu?"
Trớ trêu thay, Ngô Cẩn Ngôn lại làm như bản thân không liên quan mà lơ đi ánh mắt cầu xin của nàng, vừa cười vừa lùi về sau: "Haha, cứ tự nhiên, cứ tự nhiên."
Xong, cô chuồn đi mất.
###
"Thế là ngươi không giải cứu chị ấy luôn?"
Khương Tử Tân đau xót kêu lên vài tiếng. Bởi vì cô không ngờ bạn thân của mình lại là một tên máu lạnh vô tình như thế.
Cẩn Ngôn nhún vai: "Ủa? Ta rõ ràng không thể xen vào chuyện của nàng và Đàm Trác được. Bọn họ tán tỉnh nhau thì có liên quan gì đến ta?"
"Điên. Đồ bệnh!" Tử Tân nhịn không được liền chửi. "Đàm Trác đó có gì tốt đẹp mà cậu giao Tần Lam cho chị ấy?"
"Mình không liên quan."
Xe đón cô cũng vừa lúc đến. Do Tử Tân vẫn còn ở lại trường học lớp tối cho nên không cùng cô lên xe trở về được.
Ngô Cẩn Ngôn bước lên xe. Kì thực, cô cũng biết rằng mình không giúp Tần Lam là sai. Nhưng vì cô không biết được lý do phải giúp nàng cho nên không giúp thì tốt hơn. Đó là suy nghĩ của người vô tư.
"Cô chủ. Chúng ta có đợi cô bé Tần Lam không?" Tài xế thấy lâu quá liền hỏi.
Cẩn Ngôn chống cằm, lúc này Tần Lam cũng xuất hiện ngoài cổng trường. Nhưng theo sau là Đàm Trác.
Cô nhắm mắt suy nghĩ ba giây.
"Về thôi anh. Tần Lam có người đưa về rồi."
Tài xế lưỡng lự.
"Về thôi." Cô lặp lại.
Và thế là chiếc xe lăn bánh.
###
Tần Lam thuỷ chung đứng trước cổng trường. Mọi người bắt đầu về hết. Nàng tin rằng Cẩn Ngôn chắc là có việc bận và sẽ quay lại đón mình.
Nàng lắc đầu từ chối. "Không cần đâu. Cẩn Ngôn sẽ quay lại."
"Cậu đừng tin tưởng. Ngô Cẩn Ngôn là người vô tình nhất cái trường này." Đàm Trác ngao ngán cảnh báo. "Em ấy không quay lại đâu. Trời cũng sắp mưa rồi."
Thật ra đoạn đường về nhà nàng vẫn có thể đi bộ được. Nhưng trong thâm tâm vẫn muốn đợi cô.
Đàm Trác thấy nàng cứng rắn liền không cầm lòng được việc để người đẹp đứng một mình, cô gạt chống xe đạp xuống: "Mình đợi cùng cậu."
Trời dần chuyển sang màu tối. Mưa cuối cùng cũng rơi xuống từng hạt nặng trĩu. Đàm Trác cũng vì cơn mưa mà tìm cớ rời đi. Cuối cùng, chỉ còn mình nàng và niềm tin bị đối xử tệ bạc.
Tần Lam đưa tay lên lau mặt mình, không biết là vì nước mưa bắn vào hay nước mắt vì tủi thân nữa.
Nàng thực sự đã rất cố gắng. Cố gắng để chứng minh rằng bản thân muốn có mối quan hệ tốt đẹp với cô, nhưng mỗi một lần nàng cố thì một lần cô sẽ khiến nàng hụt chân. Tần Lam biết Cẩn Ngôn tính khí khó chiều, nhưng thế này có phải rất quá đáng rồi hay không?