Ngô Cẩn Ngôn vào trong nhà vệ sinh một lúc thì đã thay ra bộ đồ thể thao thoải mái. Cô cầm bóng trên tay, ném vào sân.
Đột nhiên, cảm thấy có gì đó giữ tay mình lại.
Cô giật mình xoay đầu thì phát hiện Tần Lam là nguyên nhân.
"Cái gì?" Cẩn Ngôn nhíu mày.
Tần Lam hơi cúi đầu, nhỏ giọng: "Đừng..."
Đừng đem tình cảm ra làm cá cược.
Ngô Cẩn Ngôn khựng lại. Giây phút này, cô đã lầm tưởng rằng Tần Lam thích mình...Bởi vì thích cho nên mới sợ cô rơi vào tay của kẻ khác. Nghe có chút nực cười nhưng ngày hôm nay, Cẩn Ngôn đã giữ khư khư suy nghĩ đó như thế.
"Chị phải tin tôi." Ngô Cẩn Ngôn nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra. "Ngô Cẩn Ngôn này trước giờ muốn gì liền được nấy."
Trương Gia Nghê bên cạnh chứng kiến tất cả. Điều này cũng khiến sự ghen tuông có phần lạ lẫm của mình bắt đầu chiếm chỗ trong tâm trí nhỏ nhen.
###
Tần Lam lo lắng ngồi trên hàng ghế dành cho người dự bị. Lúc này cầu thủ đã về gần hết, trong sân chỉ còn nàng, Gia Nghê và Nhiếp Viễn ở lại làm trọng tài.
"Cậu là gì với Cẩn Ngôn vậy?" Nhiếp Viễn nhấp một ngụm nước lớn, ngồi xuống bên cạnh nàng. Lúc này, mặc áo bóng rổ cho nên thừa cơ khoe được phần nào vẻ đẹp hình thể vô cùng hút mắt.
Đối với loại câu hỏi này, nàng không biết phải trả lời như thế nào cho phải.
"Chị gái?" Nhiếp Viễn hỏi tới. "Cậu họ Tần, Cẩn Ngôn họ Ngô thì cũng không hợp lý nhỉ?"
"Không phải là chị gái." Nàng mím môi, đáp.
"Vậy thì là gì?"
"..."
Là gì nhỉ?
Tần Lam siết chặt tay.
Mất một lúc, nàng mới khó khăn lên tiếng: "Người đặc biệt."
"Lạ vậy?" Nhiếp Viễn không thông.
Song, cảm thấy chủ đề này quá nhàm chán cho nên cậu ta quyết định suy nghĩ xem chủ đề nào khác để có thể trò chuyện với nàng.
Hướng mắt chăm chú vào hai con người đang vật lộn với nhau giành một quả bóng trên sân, không khí có chút căng thẳng.
Nhiếp Viễn thở dài, phức tạp nói: "Hứa Khải nó thích Cẩn Ngôn lâu như vậy. Thế mà bây giờ phải dùng cách này để có được sự đồng thuận của cô bé."
"Thích sao?" Nàng nhỏ giọng. Vô thức nhớ về lần Nhiếp Viễn trêu chọc Hứa Khải ở lễ hoá trang.
Thì ra là thích.
Nhiếp Viễn gật đầu: "Ừm. Cũng chính tại sân bóng này."
"Lần đó, Cẩn Ngôn em ấy đến chơi. Bóng rổ vốn dĩ chỉ toàn con trai tham gia, cho nên sự xuất hiện của em ấy giống như điều gì đó rất mới lạ vậy. Hứa Khải cũng như thế."
"Mình không phủ nhận rằng Ngô Cẩn Ngôn tuy yếu ớt nhưng chơi bộ môn này rất có khiếu. Chỉ tiếc là Cẩn Ngôn lại không quá ưa thích nó."
"Đối với anh em chúng mình, tìm được một cô gái có điểm chung chẳng khác gì tìm được vàng cả. Cho nên phải nắm bắt."
Tần Lam lắng nghe, vừa theo dõi bóng hình ai đó đang toả sáng trên sân.
Tình yêu bây giờ của bọn họ hình như không giống như những gì nàng đọc qua sách báo.
Có người yêu bằng quá trình, có người yêu chỉ khi vừa gặp gỡ. Nàng rốt cuộc cũng chẳng hiểu nỗi cái nào đúng cái nào sai.
Tình cảm mà. Nó là vô tận của những khái niệm vô tận.
###
Hứa Khải đuổi theo thân hình nhỏ xíu trước mặt mình, kì thực, cậu ta đương nhiên đôi lúc sẽ phải nhường cô một bước. So với những người luyện tập thương xuyên như cậu ta thì Ngô Cẩn Ngôn không tài nào đấu lại huống hồ cô lại là một đứa con gái còi xương.
Ngô Cẩn Ngôn giữ chặt trái bóng trong tay mình, dùng hết sức nhảy lên một cái, thuận lợi đưa tỉ số cầm hoà.
Rất nhanh, đến lượt Hứa Khải có được bóng.
Nhìn cũng biết ai tốc độ hơn. Nhưng so với việc tốc độ thì Ngô Cẩn Ngôn vô cùng cố gắng. Chẳng phải cố gắng vì chuyện thắng thua, cố gắng của cô chính là để chứng minh rằng bản thân dù có mệt đến độ nào nhất định cũng sẽ không đồng ý ở bên cạnh Hứa Khải.
Nhiều lúc cô không hiểu được, ngoài kia có bao nhiêu nữ sinh xinh đẹp đến thế, dịu dàng, nữ tính đến thế mà tên điên này chỉ để ý duy nhất mình cô.
Trương Gia Nghê chăm chú nhìn vào sân, thật ra cũng không hẳn nàng ấy quan tâm đến trận đấu này, chỉ là muốn trông thấy Cẩn Ngôn toả sáng mà thôi.
Cuộc đời mà, ai rồi cũng sẽ có ngôi sao duy nhất trong lòng mình.
"A..." Tiếng kêu đau đớn của Cẩn Ngôn vang lên.
Nhiếp Viễn đứng dậy, vừa lúc trái bóng trên tay Hứa Khải lọt vào rổ thì hết giờ.
Tần Lam hoảng loạn chạy xuống, trong đầu nàng hiện tại chỉ nhìn thấy hình ảnh Cẩn Ngôn đau đớn ôm cánh tay mình.
"Không cần tính điểm." Hứa Khải tức giận cầm quả bóng ném đi chỗ khác. Trông bộ dạng buồn thê thảm lắm.
Thời điểm nàng đến gần Cẩn Ngôn thì đã bị một người khác cản lại.
Nguyên nhân là vì Trương Gia Nghê đã đến trước nàng một bước, lo lắng hỏi thăm Cẩn Ngôn đủ điều.
Tần Lam đứng yên một chỗ, ánh mắt dáng chặt về phía hai người kia. Cảm tưởng như, bản thân mình lo cho cô hơi quá.
###
"Đến cuối cùng..." Hứa Khải đi đến, vừa nói.
Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày nhìn cậu ta. "Đến cuối cùng cái gì?"
Hứa Khải cười khổ một tiếng: "Đến cuối cùng, cho dù sức cùng lực kiệt, thì em vẫn không muốn ở bên cạnh anh."
Cả sân im lặng như tờ.
Tất thẩy đều kinh ngạc.
Bởi vì họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương được ẩn chứa sau lớp bọc vô tư của cậu ta.
"Phải." Cẩn Ngôn lạnh giọng.
Phải.
Chỉ có thế mà thôi...
###
Trương Gia Nghê lo lắng lấy thuốc đỏ trong túi mình ra. Nàng ấy là người chu toàn cho nên những thứ này lúc nào cũng được đem theo bên mình cả.
Thấy bông tăm thấm thuốc chuẩn bị chạm vào vết thương của mình, Cẩn Ngôn dứt khoát né tránh: "Không cần đâu."
Gia Nghê ngừng lại, đưa mắt khó hiểu nhìn cô.
Nhưng lúc này, hướng mắt của Cẩn Ngôn lại đặt lên một người mà ai cũng biết.
"Tần Lam, chị qua làm cho tôi đi." Cô không nhanh không chậm nói.
Cái này...
Tần Lam khó xử nhìn Gia Nghê một cái.
Việc này chẳng khác gì đang thẳng thừng khước từ đi ý tốt của người ta. Thật sự rất tổn thương.
Gia Nghê siết chặt tay, đứng dậy đi nhanh về hướng khác nhường đường cho nhân vật chính.
Dễ hiểu mà. Khi ta đặt sự quan tâm cho một ai mà bị đạp đổ thì chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng, vô cùng khó chịu.
###
"Đau không?" Tần Lam bôi thuốc cho cô, vừa quan sát biểu tình.
Thường thì sân bóng rổ chuyên nghiệp sẽ đường thiết kế bằng loại nguyên liệu chuyên dụng. Song, vì nơi đây chỉ có học sinh, sinh viên đến chơi cho nên bọn họ không tu sửa, dẫn đến việc khi Cẩn Ngôn té xuống sẽ bị trầy xước vài chỗ.
Cẩn Ngôn cứng rắn đáp: "Không."
"Em làm vậy...sẽ đắc tội." Nàng ngẫm một lúc rồi rụt rè nói.
Cô cười nhạt: "Làm sao có thể? Ngô Cẩn Ngôn tôi chưa từng sợ việc này."
"Không phải ý này." Tần Lam lắc đầu. "Chính là chị đã đắc tội với Gia Nghê..."
"Chị sợ sao?"
"Chị chỉ muốn cuộc sống hoà đồng mà thôi."
"Chị yên tâm đi." Cô sờ sờ vào miếng băng gạc trên khuỷu tay mình một cái rồi đứng dậy. "Có tôi ở đây rồi."