Ánh mặt trời khẽ xuyên qua rèm cửa đánh thức người ở bên trong. Ngô Cẩn Ngôn khó chịu dùng chăn phủ đầu mình lại để đỡ chói mắt. Chỉ còn hôm nay nữa thôi là đến thứ bảy rồi.
"Tiểu Ngôn, dậy đi con."
Vẫn đúng giờ, quản gia vào phòng cô gọi.
"Năm phút nữa ạ..." Y như cũ, cô lại hứa hẹn để níu kéo giấc mơ của mình.
Nếu như thường lệ thì lúc này mẹ cô sẽ xuất hiện và kéo hết rèm cửa ra khiến cô không cách nào có thể ngủ tiếp. Nhưng thật may mắn, Lâm Phương đã ra sân bay từ ba giờ sáng rồi.
Quản gia vẫn kiên trì nhẹ giọng: "Tiểu Ngôn."
Rốt cuộc, cho dù mẹ có đi công tác thì cô cũng không cách nào trốn học để ngủ tiếp. Đành phải mơ mơ màng màng mặc quần áo, đeo balo.
Tần Lam lúc này đã ngồi dưới phòng khách đợi cô cùng đi học. Đôi lúc, cô cảm thấy rất phục nàng, mặc dù chân đi không nổi nhưng vẫn không chịu nghỉ học dù chỉ một hôm. Mà thôi, dù sao người ta cũng là con gái của một gia đình làm nghề giáo viên, chẳng trách được.
"Sao chị không nghỉ học đi?" Cô vừa xỏ giày vừa liếc mắt nhìn nàng.
"Nhưng tôi thì thấy phiền." Cẩn Ngôn lạnh lùng xát muối vào người ta. "Dù sao phải dìu dắt chị khiến tôi cảm thấy vô cùng chán nản."
Nàng cắn môi mình.
Nàng không hiểu lý do gì khiến Cẩn Ngôn liên tục tỏ ra vô tình đến như thế nữa...
"Chị có thể tự đi..."
"Được. Tốt nhất là như thế."
Lúc này Cẩn Ngôn đã chuẩn bị tươm tất, thẳng thừng bước ra xe mà không đợi người đang đi đứng không được bình thường kia.
"Con bé này..." Quản gia chứng kiến tình cảnh chị em tương tàn không khỏi lắc đầu ngao ngán.
Bà biết tính khí của Cẩn Ngôn có phần cổ quái nhưng lại không ngờ được cô có thể cổ quái đến mức khó hiểu như thế này.
###
Thời điểm xe dừng trước cổng trường thì Gia Nghê cũng trùng hợp xuất hiện. Thật may mắn vì có cô ấy giúp đỡ Tần Lam, bằng không để đến khi nàng có thể tự đi đến lớp học cũng là chuyện của rất nhiều thập kỉ sau...
Ngô Cẩn Ngôn nhìn hai người họ một cái, không nói gì trực tiếp đi vào lớp của mình.
Dù sao, Tần Lam có bạn thì cô cũng đỡ gánh nặng từ mẹ mình. Nhưng cô lại không hiểu lý do nàng lại chọn kết thân với Trương Gia Nghê như thế.
Lớp của cô lúc này đang đùa giỡn với nhau về việc bắt cặp lễ hội. Bọn họ đồn đoán người này thích người kia, hẹn hò với người nọ đủ loại truyện ngôn tình khác nhau. Đương nhiên, bạn học Tử Tân của chúng ta cũng có tham gia.
"Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn." Tử Tân nhìn thấy cô liền ngoắc tay.
"Gì?" Cô trả lời cộc lốc.
Người kia ghé tai cô: "Nghe nói...Ngươi bắt cặp với chị Gia Nghê khối trên à?"
Cẩn Ngôn: "???"
"Hai người hẹn hò mà không cho ta biết ư?" Tử Tân cao hứng.
Ngô Cẩn Ngôn sinh khí cốc vào đầu bạn chí cốt của mình một cái: "Đừng có đồn đoán tầm bậy! Ngươi nghĩ sao ta có thể hẹn hò với chị ấy? Hai ta còn chưa từng nói chuyện với nhau."
Lúc này, đầu cô đột nhiên nhảy ra hình ảnh thâm tình của Gia Nghê và Tần Lam, dường như đã hiểu được phần nào đó.
Tử Tân khó hiểu gãi đầu: "Vậy tại sao chị ấy nói rằng đã bắt cặp với ngươi rồi?"
"..." Cô vẫn suy nghĩ.
"Hửm? Cẩn Ngôn?"
"Ừ." Cô rũ mi, đặt balo vào chỗ bàn mình. "Bắt cặp thôi chứ đâu phải hẹn hò gì đâu. Cho vui ấy mà dù sao chị ấy cũng xinh đẹp, rất hợp với ta."
Khương Tử Tân cả kinh: "Ngươi...ngươi...biết để ý đến người khác sao???"
Cô nhún vai: "Ta cũng có mắt mà."
###
"Hiếm khi thấy đại tiểu thư ăn sáng trên trường."
Khương Tử Tân đặt khay thức ăn xuống bàn, tuỳ tiện trêu chọc.
"Mẹ ta đi công tác rồi. Đây là khoảng thời gian tự do của ta." Ngô Cẩn Ngôn không tức giận, ngược lại còn tự hào khoe như mình mới được giải thoát.
Thật ra, đối với cô, cơm ở trường còn ngon hơn là đầu bếp gì gì đó mà mẹ cô thuê về.
"Nhìn kìa, chị Lam cũng xuất hiện." Tử Tân chỉ sang hướng bàn dãy khác, ngay chỗ Gia Nghê và Tần Lam đang ngồi, cười nói vui vẻ vô cùng.
Ngô Cẩn Ngôn ngước nhìn vừa lúc chạm phải ánh mặt của Tần Lam cũng đang hướng về mình.
Cuối cùng, cô không biểu hiện gì mà cúi đầu ăn tiếp.
"Chân chị ấy bị làm sao thế?" Khương Tử Tân đến cuối cũng chẳng chịu ngậm miệng, thương xót hỏi người bên cạnh.
Ngô Cẩn Ngôn nhàn nhạt, cười đáp: "Bị ngốc ấy."
"Ngươi..."
###
Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn ngước lên một lần nữa thì cảnh tượng trước mắt khiến cô có chúng đứng hình vài giây.
Một đám nữ sinh nào đó đang vây quanh chỗ Tần Lam, hình như đang tra hỏi điều gì đó.
"Khốn nạn..." Khương Tử Tân rít lên một tiếng, đứng dậy.
Cẩn Ngôn giữ tay cô ấy lại: "Ăn đi."
Tử Tân nghiến răng: "Ngươi...?!"
"Ai đấy?" Ngô Cẩn Ngôn bình tĩnh vẫn nhìn về phía cô gái nào đó đang chọc thủng hộp sữa rồi đổ lên người Tần Lam.
"Bạn gái cũ của Đàm Trác, là Cao Ninh Hinh."
"Ò...Ninh Hinh." Cô giả vờ ngạc nhiên.
Cả căn tin lúc này trở nên nhốn nháo, Tần Lam sợ hãi đến mức chỉ có thể ngồi yên mặc người ta đang cố sỉ nhục nàng.
"Tôi nói cho chị biết." Ninh Hinh xách cổ áo của nàng lên, giọng điệu nữ nhân có chút hổ báo: "Tránh xa Đàm Trác ra. Bằng không, tôi đánh chết chị!"
Ngô Cẩn Ngôn lúc này vẫn còn đang ngồi một chỗ uống hộp sữa dâu, giống như đang thưởng thức kịch hay.
"Tôi...tôi không có liên quan đến Đàm Trác..." Tần Lam yếu ớt phản bác. Nhưng lần này nàng không hề đưa ánh mắt cầu cứu đến Cẩn Ngôn nữa. Vì nàng biết cô sẽ cứ thế mà ngó lơ.
Nguyên nhân không ai dám ngăn cản là bởi vì Ninh Hinh vô cùng dữ dằn trong cái trường này.
"Không liên quan?" Cao Ninh Hinh cười lớn sau đó trừng mắt đáng sợ: "Vậy ai là người được chị ấy mời đi chơi?"
Tần Lam cúi đầu không đáp. Nàng thực sự muốn khóc quá.
Khương Tử Tân không cầm lòng được mà chất vấn con người đang nhàn nhã uống sữa bên cạnh mình: "Ngươi bỏ mặc chị ấy sao?"
"Đừng có nháo. Không phải chuyện của ngươi."
Vốn dĩ đang chất vấn Tần Lam nhưng Cao Ninh Hinh cảm thấy đột nhiên đầu mình có cái gì đó vừa va chạm vào.
Cô ta dời ánh mắt thì phát hiện ai đó đã ném vỏ hộp sữa vào đầu mình.
"Là đứa nào?" Cô ta gào lên.
Ngô Cẩn Ngôn kiêu hãnh bước đến, trên môi nở nụ cười thân thiện: "Cao tiểu thư, sữa vốn dĩ là để uống, sao chị lại lãng phí như thế?"
Nhìn thấy dáng vẻ càn rỡ của cô, Ninh Hinh cảm thấy bị sỉ nhục mà xốc cổ áo Cẩn Ngôn lên: "Con khốn này!"
Ngô Cẩn Ngôn vẫn cười đồng thời ra hiệu cho Tử Tân trấn an Tần Lam.
"Nào chị gái." Cẩn Ngôn vẫn giữ hoà khí. "Chúng ta lớn rồi nên phải biết giữ bình tĩnh. Chị làm nhăn áo tôi rồi đấy."
"Thì sao?"
Ngô Cẩn Ngôn cắn môi, nắm lấy bàn tay đang giữ cổ áo mình giật mạnh một cái.
Cô siết chặt cổ tay Ninh Hinh khiến cô ta đau đớn đến đỏ mắt: "Chị động vào đồ của tôi thì chị sẽ phải chịu đau đớn. Hiểu không?"
"Buông ra!" Cao Ninh Hinh vẫn không chịu thua.
"Tôi nói cho chị nghe."
Ngô Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn thẳng vào người đối diện, tuyên bố: "Tần Lam là người của tôi cho nên chị động vào chị ấy là động vào tôi."
"Mày là ai?"
Cô cầm thẻ tên của mình lên, dí thẳng vào mắt của người kia: "Nhìn cho kĩ. Nhớ cho rõ. Tôi là Ngô Cẩn Ngôn."