Trình Ý một bên nhanh chóng lái xe, một bên không quay đầu hỏi: "Thế nào, các cô cậu khỏe không? Không bị thương chứ!"
Ba người chậm rãi bò lên, bình ổn tim đập kịch liệt.
"Không có." "Ổn cả." "Cháu không sao."...
Một lát sau, Trình Phong tựa ghế, trầm mở miệng: "Mọi người phát hiện không? Zombie cũng dần dần biến hóa, hiện tại chúng nó rõ rệt nhanh hơn so mấy ngày hôm trước, động tác cũng linh hoạt hơn. Nếu cứ thế này, con người chúng ta sẽ càng nguy hiểm."
Cố Thành lo lắng nhìn lướt qua cô gái nhỏ bên cạnh hư thoát, cởϊ áσ khoác tanh hôi bê bối, đứng dậy lấy 4 bình nước, một bên phân cho mọi người, một bên phụ họa: "Tiểu Phong nói rất đúng, tôi cũng phát hiện, bằng không lần này chúng ta sẽ không gian nan vậy mới thoát được."
Nhiễm Tái Tái uống nước, cảm giác tốt hơn nhiều, hơi mở mắt sáng, nghi hoặc nói: "Trong radio nói căn cứ thủ đô đang nghiên cứu phương pháp thăng cấp dị năng, nhưng vì sao thời gian dài như vậy vẫn không có tin tức?! Không nghiên cứu được, hay là không muốn công bố?... Chúng ta có lẽ cũng thử phương pháp trong tiểu thuyết, đào đầu óc zombie, xem xem bên trong có gì không." Trình Phong ánh mắt thanh nhã như mây chớp chớp, đây đúng là chuyện cậu muốn nói, thế nhưng sợ bọn họ nói cậu ngây thơ, mới không đề cập, không ngờ cô cũng có ý tưởng này.
Trình Ý quay đầu nhìn cô một cái: "Đi, chúng ta tìm một cơ hội thử xem!"
Kế tiếp, vì tiết kiệm thời gian, bọn họ không dừng xe. Buổi chiều cũng ở trên xe đơn giản thay phiên ăn, liền tiếp tục đi theo đường cao tốc, mãi cho đến màn đêm buông xuống...
"Đã rất muộn, phía trước kia có khu nghỉ chân, zombie hẳn không nhiều, chúng ta liền qua đêm ở đây đi!" Trình Ý nhìn mọi người đã mệt nhọc vạn phần, đề nghị.
"Chú, trong không gian của chú còn nhiều nước không?" Trình Phong hơi cau mày, ghét bỏ kéo kéo quần mình.
"Ha ha, yên tâm đi, đủ cháu tắm. Nhịn một ngày mới nói, hiểu chuyện lắm!" Trình Ý nhìn thiếu niên không được tự nhiên, nhịn không được cười ra tiếng. Vào khu phục vụ, mọi người cẩn thận xuống xe quan sát tình huống.
Trình Phong nhìn Cố Thành đứng bên cạnh Nhiễm Tái Tái, ánh mắt không khỏi ảm đạm, sau đó, chuẩn bị tinh thần nói với Trình Ý: "Chú, nơi này xe rất ít, zombie hẳn không nhiều."
"Ân, thoạt nhìn đúng vậy. Bất quá, vẫn phải cẩn thận!"
Đột nhiên, xa trong bóng đêm, một đôi mắt hơi tỏa sắc xanh lục đậm sáng lên, trong bóng đêm giống như hai ngọn đèn nhỏ, sau đó, liền thấy một động vật cao lớn, tốc độ cực nhanh chạy ra chỗ bọn họ.
"Là sói, mẹ, còn to hơn Vua Sói..." Cố Thành tinh thần suy yếu đầu tiên cảm ứng được động vật đến chỗ bọn họ, đồng tử nháy mắt căng, biết nó là cái gì đồng thời thoáng che trước mặt Nhiễm Tái Tái, gắt gao cầm vũ khí trong tay ~~
Mà Nhiễm Tái Tái cũng phát hiện nó nghi hoặc, sao giống con vật bị thương cô ra khỏi nhà gặp thế, chỉ là, ngắn ngủi trong vòng vài ngày, bề ngoài nó phát sinh một ít biến hóa, hiện tại càng giống một con sói, hình thể cũng trở nên càng khổng lồ, thoạt nhìn thập phần cường tráng. Lúc này, cơ bắp nó căng thẳng, nhanh chóng chạy về đường cái. "Đừng nhúc nhích!" Trình Ý nhanh chóng ngăn Trình Phong sắp sửa phóng thích dị năng, "Hìnhh như có cái gì truy đuổi nó..."
Trình Ý vừa dứt lời, bọn họ liền thấy, đuổi theo nó là một thân ảnh giống như hổ, tốc độ rất nhanh, chỉ thấy cự ly hai bên đang nhanh chóng kéo gần, đột nhiên, thân ảnh như núi phía sau, chân sau chùng mạnh, bật lao lên tấn công Hắc Lang.
Đèn xe chiếu rọi, mấy người phát hiện, động vật bề ngoài giống hổ có một đôi mắt phiếm đỏ, trên người cũng đều hư thối, mấy người giật mình, đây là zombie động vật trong radio nói.
Hắc Lang nháy mắt né tránh tấn công, quay đầu, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, tựa hồ cảnh cáo.
Nhưng, như trong radio nhắc tới, zombie động vật không chút lý trí, chỉ thấy, con zombie động vật mãnh đánh phía Hắc Lang. Cơ hồ đồng thời, Hắc Lang cũng tấn công nó. Thế nhưng thực hiển nhiên, sức mạnh của zombie động vật lớn một ít, ánh mắt hỗn loạn, thân ảnh Hắc Lang bay ra, hơn nữa từ cổ máu tươi như suối trào ra. Sau đó, Hắc Lang nổi giận gầm lên một tiếng, khi zombie động vật lại một lần nữa đánh tới, mạnh giao nhau, thừa dịp nó vồ hụt trong nháy mắt, cắn cổ nó.
Zombie động vật xoay người hung hăng vung, Hắc Lang lại bị quăng. Lần này, nó không trùng kích, chỉ nhanh chóng không ngừng vòng quanh zombie động vật, một bên "ngao -- ngao --" không ngừng kêu gọi gì đó từ chỗ tối.
"Trời ạ, mọi người xem!" Trình Phong chú ý thấy zombie có mục đích tới đầu tiên, khó có thể tin tưởng kinh hô.
"Hay thật!" Chỉ thấy, zombie du đãng như được lệnh, không ngừng vây quanh zombie động vật, hơn nữa ngay sau đó trong tiếng "ngao ngao ngao --", nhanh chóng không sợ chết bắt đầu tấn công. Tuy rằng sức mạnh zombie động vật rất lớn, rất lợi hại, thế nhưng zombie như tự sát chồng chất không ngừng trùng kích, cuối cùng vẫn hét thảm té trên mặt đất, ngừng giãy dụa. Sau đó, hết thảy đều chấm dứt, một đôi mắt u lục chuyển hướng bọn họ, tựa hồ cân nhắc.
"Tái Tái, em làm gì đó?" Cố Thành hô nhỏ, Nhiễm Tái Tái đã rời anh, đi tới vài bước, đứng trước Hắc Lang.
"Em đã gặp nó, nó sẽ không thương tổn em, em đi xem xem!" Nhiễm Tái Tái dò xét chậm rãi tới gần, khi phát hiện zombie quả nhiên chỉ tê rống mà không di động, mắt sáng trong nháy mắt tản mát ra ánh sáng mê người. Nó giống như thật sự nhận ra cô, nếu có thể mang nó theo trên người, cái gì cũng không sợ.
"Tái Tái, trở về --" Cố Thành muốn kéo cô, bị Trình Ý ngăn lại.
"Đừng qua, cậu không thấy sao, sói kia không phải zombie động vật, hơn nữa nó lại có dị năng, có thể khống chế zombie!" Trình Ý nhìn Hắc Lang, ánh mắt nhịn không được toát ra ngạc nhiên, hơn nữa, có vẻ nó giống như có trí tuệ không thua con người. "Mày còn nhớ tao không? Chúng ta mấy hôm trước gặp... Tao giúp mày xem miệng vết thương nhé?" Nhiễm Tái Tái dũng cảm lại bất an cách Hắc Lang một mét thì đứng lại, dưới ánh mắt mọi người kinh ngạc, như trưng cầu ý kiến nó.
Hắc diễm nhìn nhìn cô gái lại một lần đi đến bên người nó, cô giống như đoán mình có thể nghe hiểu lời cô! Cổ đau đớn khiến nó hơi hơi do dự, liền gập chân sau, nhẹ nhàng ngồi xổm trên mặt đất, ý bảo cô gái có thể tới gần.
Nhiễm Tái Tái quay lưng nhìn bọn Trình Ý, tới gần cúi người, khi phát hiện cổ Hắc Lang huyết nhục cùng miệng vết thương cự đại, nhíu mày, ánh mắt chợt lóe đau lòng, tê, bị thương có thể thấy được xương! Lập tức, không chút do dự ôn nhu bám tay vào miệng vết thương của nó, ánh sáng thản nhiên lộ ra, miệng vết thương xé rách không ngừng đổ máu chậm rãi cầm, mấp máy, cuối cùng hoàn hảo khép lại. Hắc diễm mặc dù chấn động khi thấy cô gái đau lòng, nhưng càng kinh ngạc ánh sáng trên tay cô có thể khép lại miệng vết thương của nó. Nó thật sự không ngờ, cô gái con người này lại là người dị năng ánh sáng đang bị quân đội bí mật tìm kiếm đưa đi nghiên cứu. Theo bọn họ báo cáo nghiên cứu, dị năng ánh sáng chữa khỏi, thời gian đầu không rõ rệt, nhưng sau này có khả năng tinh lọc hết thảy. Trước mắt toàn thế giới cũng vỏn vẹn phát hiện không đến mười người, số lượng dị năng khác có hơn, Trung Quốc cũng mới có hai, hiện đều bị lưu ở thủ đô.
"Khá hơn chút nào không?" Nhiễm Tái Tái ôn nhu nhìn nó, tay ấm áp thuận thế sờ sờ cổ nó đã hoàn hảo.
Hắc diễm không chống cự cô đụng chạm, chỉ dùng ánh mắt u lục nhìn chằm chằm cô gái trước mặt. 'Cô vừa rồi là cố ý che? Cũng biết không thể bại lộ à! Khá đấy!' "Em đi cùng ta nhé?" Nhiễm Tái Tái một bên ôn nhu nói, một bên rất thản nhiên nhìn ánh mắt nó, "Ta cần một đồng bọn, em có thể đi cùng ta không?"
Hắc diễm do dự, con người là một quần thể lớn, mình sớm muộn gì cũng sẽ dung nhập. Nếu mình bên cô, có phải cũng không cần lo lắng biến thành đồng loại không có ý thức không, hơn nữa cô gái này tuy rằng không quá thông minh, thế nhưng cũng không giống những con người khác giảo hoạt, coi như thuận mắt, được rồi, nể mặt cô giúp nó. Hắc diễm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó trong ánh mắt cô gái kinh hỉ, dùng móng vuốt ấn trên tay nhỏ của cô một chút.