Ting ting!
“Kí chủ làm Trương Liêu kinh ngạc, + 888 điểm chấn động.” “Kí chủ làm Trương Chiêu kinh ngạc, + 886 điểm chấn động.” “….”
Đang ngồi trong phòng că ̣m cụi phê duyê ̣t công văn, tin tức từ hệ thống tràn va ̀o làm não Viên Hoa ̀n muốn bu ̀ng nổ, cứ như hắn đang lạc vào những trận chiến ở World war II, đa ̣n bay đì đùng làm đầu o ́c không thể nghĩ ra đươ ̣c cái gì.
Con mẹ nó!
Viên Hoàn cảm thấy hơi nghi ngờ, Gia Cát liên no ̉có thê ̉làm cho người ta kinh ngạc dư ̃vâ ̣y sao? Nhưng hắn vư ̀a mới nhận được một đợt châ ń động đến từ quân cu ̉a Lưu Dực, vậy thi ̀đợt điểm chấn đô ̣ng này đến tư ̀đâu? Mẹ nó đư ̀ng nói là hệ thống bị lag nha!
Đô ̣t nhiên có tiếng hệ thống nổi giận:
“Lag cái mẹ nhà kí chủ! Hệ thống không pha ̉i loa ̣i rách nát cần cập nhật liên tục, hơi tí là há mồm treo máy như thời đa ̣i của ngài!”
“A ́đù, thằng na ̀y hôm nay ngon! Y ́, điểm châ ́n động lên đến gần một triệu rồi!”
“….”
“Ôi đệt, mô ̣t triệu rưỡi điểm chấn động! Cha mẹ ơi con phát tài rồi!” “…”
“Trời ơi! Hai triệu, con me ̣ nó là hai triệu điểm chấn động….ha ha ha, số tiền này đều là của lão tử!”
“Ta kháo! Mẹ nó la ̣i tiếp tục bức pha ́?”
“…..”
Viên Hoàn không phải người ngu, châ ́n động lớn như vậy chắc chắn do một tay mấy trăm ngàn dân tị nạn ta ̣o thành, thật đúng la ̀mình sống vì dân, chứa chan tình người sẽ được hồi đáp, ha ha!
Quả nhiên xế chiều hôm đó Trương Chiêu phái người đưa tin tình báo đến, toàn bô ̣ quân đội Nhữ Nam đã bị tiêu diệt, thái thú Lưu Dực bi ̣ đá bay. Trương Liêu thừa thắng xông lên đánh chiếm vài khu đất Nhữ Nam. Kết quả quận Thận Huyền, Dĩnh Thượng, Nhữ m đã thuộc về nhà họ Viên, ngoài ra Trương Liêu cũng sẵn tiện cho đa ̣i quân đồn
tru ́ơ ̉Như ̃ m, nhìn chằm chằm về phi ́a các huyện còn lại.
Nói đúng ra Trương Liêu có thể mạnh mẽ đánh thằng vào Nhữ Nam, sau đó chiếm cứ rồi gửi thư báo vê ̀cho Viên Hoa ̀n. Nhưng nếu làm vâ ̣y thì vê ̀lâu dài sẽ không ổn, doanh tra ̣i của hắn hiện chỉ có hơn ngàn tên lính, khoảng cách với Thọ Xuân lại quá xa, tư ̣ y ́xâm nhập sâu vào lòng đi ̣ch la ̀điê ̀u tô ́i kỵ cu ̉a binh gia.
Cũng chính vì cân nhắc mọi góc nhìn nên Trương Liêu mới tạm thời đánh ha ̣trước vài huyện gần đo ́, lấy sức mạnh quân sư ̣ ra trấn a ́p ke ̉địch, đuổi hết đám cướp cạn ác ba ́đi, đồng thời đâ ̉y chiến tranh ra xa Hạ Thái.
Dân ti ̣ nạn đông như kiến, thường xuyên há mồm đòi ăn, vì vậy xư ̉lý họ không phải chuyện một sớm một chiều, khối lượng công việc khổng lồ rơi lên vai hai người Trương Chiêu và Bộ Châ ́t, làm họ loay hoay ca ̉ngày. Pha ̉i hơn nửa tháng sau mới co ́thể sắp xê ́p xong phần cơ bản.
Sảnh nghị sự Thọ Xuân.
Trương Chiêu bận rô ̣n lật giấy báo cáo, no ́i liên tục với Viên Hoàn:
“Bâ ̉m chúa công, lần này chúng ta đo ́n được 423.000.651 ngươ ̀i dân tị nạn, trong đó số ngươ ̀i chê ́t khi xung đột với quân Nhữ Nam hết tha ̉y 1.323 người. Li ́nh dươ ́i trướng Văn Viễn tướng quân chết hai
người, mười tám ngươ ̀i bị thương nhẹ hiện đang được quân y Hạ Thái điều trị. Văn Viễn tướng quân thống lĩnh quân đội đóng ở Nhữ m, lập thêm tuyến phòng thủ đê ̉đề phòng giặc cướp và phe Lưu Dực pha ̉n công.
Dân tị nạn được phân chia như sau, hơn 300.000 người có khả năng cày ruộng và trồng tro ̣t. Khoảng 20.000 ngươ ̀i biết nuôi cho ́; thơ ̣ xây gồm 1.362; thợ thủ công tuyển đươ ̣c 536 người.
Dựa theo phương án quy hoạch thành trước đó, thuộc ha ̣ đã phân chia những người có khả năng khác nhau đến từng huyện thành, sô ́ lượng nhân sư ̣ sẽ căn cư ́vào nhu cầu thực tế của từng địa phương…..”
Riêng mình Trương Chiêu báo cáo công việc đã mất hơn 15 phu ́t, may la ̀thằng cha na ̀y vẫn còn chưa lớn tuổi lắm, chư ̀ng mười năm nữa chắc Viên Hoàn pha ̉i sắm cho hắn một chiếc ghê ́êm ái để vừa ngồi vừa ba ́o cáo cấp trên.
Viên Hoa ̀n vư ̀a nghe vừa gật gù:
“Tốt lă ́m, Tử Bố làm viê ̣c luôn khiến ta yên tâm! Quyê ́t đi ̣nh vậy đi, mọi chuyện ngươi cứ tự mình chủ trương, chỉ có điê ̀u ta lại nghĩ thế na ̀y, mùa thu hoạch sắp đê ́n. Sau khi gặt lu ́a xong chúng ta nên ban hành thêm phụ cấp cơm nươ ́c.”
Bộ Chất trợn mắt:
“Hả? Phụ cấp cơm nước? Đây là ca ́i gì?”
Viên Hoàn bắt đầu giải thi ́ch:
"Thật ra rất đơn giản. Các ngươi nghĩ thử đi, mỗi ngày chúng ta chỉ ăn hai bữa cơm, vi ̀sao? Co ́phải la ̀do lương thực thiếu thô ́n nên cần tiết kiệm đúng không? Chứ thanh niên như ngươi ăn ngày có hai bư ̃a thì lấy đâu ra no bụng?
Bổn tọa đă ̣t trường hợp chu ́ng ta dùng phụ cấp cơm nước để nâng lên thành một ngày ba bữa, ngoài ra bữa trưa va ̀bư ̃a tối còn co ́ thêm chút thịt va ̀o, như vâ ̣y dinh dưỡng đâ ̀y đu ̉, trăm họ trong đất cu ̉a ta se ̃có cơ thể khỏe ma ̣nh hơn, phát triển cũng tô ́t hơn đu ́ng không?
Theo ta ti ́nh toán, chỉ cần khoảng tầm năm năm, hiệu quả của chính sách này sẽ hiện ra, nê ́u kiên trì trong thời gian dài, mười năm, hai mươi năm, thậm chí lâu hơn nữa, tiềm năng cu ̉a dân chúng sẽ nâng cao đến kinh người.
Ca ́c ngươi nên nhớ, quân đội từ dân mà ra, mô ̣t khi dân chúng được nâng cao thể châ ́t, chắc chắn sức khỏe se ̃được đảm bảo, từ đó kha ̉ năng chiến đấu của họ cũng vượt trô ̣i hơn quân địch.”
Trương Chiêu vắt óc suy nghĩ hồi lâu rồi đa ́p:
“Chúa công, chủ ý của ngài rất hay ho, chưa bao giơ ̀làm chúng thuộc hạ thất vọng, tuy nhiên nga ̀i nên tính thêm chi phí, mỗi ngày thêm một bữa cơm nghe thì không nhiều, nhưng Dương Châu có hơn mấy triệu người dân sinh sống, tổng phí tổn sẽ cực kì cao, đúng với câu miệng ăn núi lở!”
Lưu Bá Ôn mở miệng phản bác:
“Lương thực ăn thì tất nhiên phải mất đi, nhưng hàng năm chúng ta thu hoạch hai vụ mùa, sản lượng cu ̃ng hơn khu vư ̣c kha ́c gâ ́p mươ ̀i lần, nếu như hàng năm đều có thể bội thu như năm nay, ngươi cho trăm họ ăn ngày bốn bữa cũng không hết gạo!
Thêm vào đó, bước đầu tiên trong chiến lược do chu ́a công đề ra chính la ̀càn quét Giang Đông, thông tin vẫn còn thiếu sót nên chưa chắc ơ ̉đó không xảy ra trường hơ ̣p mô ṭ năm ba vụ mu ̀a. Chỉ câ ̀n sau khi chiếm được Giang Đông, chúng ta tiến hành cải cách ruộng đâ ́t, tại ha cho rằng viê ̣c na ̀y co ́thể thành công.”
Chu Du cũng cúi người thi lễ:
“Thuô ̣c hạ đồng ý với Bá Ôn.”
Sau đo ́hai ngươ ̀i nhìn nhau cười hiểu ý.
Chủ bạ Diêm Tượng góp ý:
“Thâ ̣t ra lương thực nê ́u xét riêng về gạo thì không câ ̀n lo, có ha ̣t
giống lúa siêu cấp, chúng ta nuôi sống triệu người, hoặc lên đến mười triê ̣u ngươ ̀i cũng chẳng thành vấn đề. Tuy nhiên điểm mấu chốt nằm ở thi ̣t cá, rau quả. Ta lo lượng thịt sẽ không đu ̉đê ̉cung cấp.”
Ca ́c quan viên còn lại cu ̃ng gâ ̣t đầu tán thành.
“Ừ đúng đấy, gạo nha ̀chúng ta bao la, chủ yếu là rau quả cùng thịt ca ́kìa.”
“Đúng rồi. Nói gì thì hâ ̀u hết ruô ̣ng chúng ta chỉ dùng để trồng lúa chứ không trồng rau, ruộng hoang đươ ̣c khai khẩn cũng bă ́t đầu i ́t đi, làm sao bây giờ?”
“……”
Nghĩ đu ̉mọi ca ́ch cũng không ra được y ́hay, mọi người than ngă ́n thở dài. Viên Hoa ̀n gật đầu nhưng vẫn nói tiếp:
“Chuyện này đúng thật la ̀vấn đề lớn. Tử Bố, ngươi ghi chép lại mô ̣t chu ́t, đơ ̀i sang năm chính thức gieo hạt lâ ̀n hai lập tức phái người đi khảo sát đất ở từng địa phương rồi báo ca ́o lại cho ta.”
Trương Chiêu cu ́i người thi lễ:
“Chúa công yên tâm, việc này cứ đê ̉thuộc hạ.”
“Được rồi, trừ việc đo ́ra, ta cũng muốn xây thêm chuô ̀ng nuôi gia súc, đào ao tha ̉cá, dành thời gian từ ba đến năm năm để tạo ra một
lượng thịt tươi đủ lơ ́n để cấp cho trăm họ. Nhất là trẻ con, phải ăn nhiều thịt mơ ́i phát triê ̉n tốt đươ ̣c.
Mặc kệ như thế nào, việc này trước tiên cần phải bắt đầu xa ́c minh thật kỹ, các ngươi nhớ lời ta, cho dù chỉ còn cơm trắng cũng phải ti ̀m cách để dân chu ́ng ăn no, hiểu chưa?”
Đối với người ở thời kỳ Tam Quốc, chuyện lương thư ̣c luôn là vấn đề lớn, cứ nhìn những sự kiện xảy ra suốt li ̣ch sử là biết. Nhưng một kẻ mang hê ̣thô ́ng trong người như Viên Hoa ̀n, không giải quyê ́t đươ ̣c chuyện này thì giang hô ̀coi ra gì?
Có chút thịt thôi mà, cứ va ̀o trong Wechat shop mua đa ̣i vài biện pha ́p hỗ trợ nông nghiệp, kiê ̉u gì chả nâng cao tay nghê ̀chăn nuôi thời cổ đa ̣i lên vài bậc.
“Tử Bố, ngươi chớ lo lắng! Chúng ta có thể chọn ngẫu nhiên một va ̀i huyện thành làm nơi thí điểm. Hiện giờ Dương Châu có đủ chô ̃giàu nghèo khá gia ̉kha ́c nhau, cấp bậc nào cũng co ́. Nếu như kế hoạch này tiến hành ổn thỏa, ngươi co ́thể ban hành cải ca ́ch đến các nơi khác.
Ngoài ra điều quan trọng hơn chính là chuyê ̣n này không gây ảnh hưởng nghiêm trọng, no ́i thật ta chẳng thấy rủi ro nào cả, cùng lắm thì chu ́ng ta tốn chút ít lương thực mà thôi. Các vị nghĩ thế na ̀o?”