Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

Chương 6: Thế giới I



“Tít tít, nam chủ đang có xu hướng hắc hóa.”

“Cái gì cơ? Mới đó đã hắc hóa rồi á?”

Đã thực sự làm gì đâu nhỉ, tiến triển có phải hơi nhanh rồi không?

“Có thể là do giết người nhiều quá chăng?” Tiểu Đinh Đang trả lời.

Bạch Kết Dương vuốt cằm, đó cũng có thể là lí do. Đã làm trong nghề này thì tay dính huyết cũng là lẽ thường tình.

Hắn vẫn nhớ như in lần đầu Hoa Thư Giải giết người. Kẻ phải hy sinh là một tên nát rượu cặn bã. Phải nói, với một đứa trẻ mới 13 tuổi thì thực sự quá tàn ác, tuy nhiên hắn phải làm vậy mới rèn được tính sắt đá cho y.

Đã định làm lão đại phải biết nhẫn tâm, giết người không chút lưu tình mới là công thức tạo nên kẻ mạnh.

Bạch Kết Dương quả thực không muốn làm điều này, hắn luôn phải cố gắng tự tất cả chỉ là một dãy số liệu mà thôi.

Khác với dự đoán của hắn, Hoa Thư Giải vượt qua chướng ngại tâm lí rất nhanh, tiếng đạn bay không chút lưu tình đục thủng hộp sọ của gã xấu số. Bạch Kết Dương lúc ấy không thể quên được thân hình run rẩy khi ấy của Hoa Thư Giải.

Không phải vì sợ, mà vì hưng phấn.

Sự sung sướng biến thái khi lấy đi mạng người của y khiến hắn khiếp sợ, nam chủ đã không còn bán manh nữa mà thành giếng băng sâu luôn rồi.

“Nam chủ tính cách thực vặn vẹo, ta lo cho tương lai của ta quá.” Bạch Kết Dương khóc ròng.

Thế giới này quá đáng sợ, ta muốn về. (╥_╥)

“Kí chủ cố lên, không ai được miễn phí gì đâu. Muốn trở về phải hoàn thành nhiệm vụ. Có tôi đây, kí chủ không chết được đâu mà.”

“An ủi của mày nó thế hả? “

“Aizzz kí chủ nghiêm trọng hoá vấn đề quá rồi. Bất quá tôi có thể giảm độ đau đớn cho ngài mà.”

“Mi đúng là không thể tin tưởng được… “

Tiểu Đinh Đang: Bị kí chủ ghét bỏ rồi, cầu an ủi. Huhu! QAQ

—————————————————–

Một tháng sau, một sự cố nghiêm trọng xảy ra. Khi Hoa Thư Giải đi giao dịch với đối tác làm ăn lâu năm của gia tộc Hoa- bang Niết Bàn, y bị tập kích bởi một nhóm sát thủ lạ mặt.

Trận chiến xảy ra vô cùng kịch liệt, không khí sặc mùi súng đạn cùng mùi máu tanh tưởi và tiếng la hét đến từ cả hai phía. Hoa Thư Giải khi ấy như một con thú dữ vậy, uyển chuyển vượt qua mưa đạn, thoắt ẩn thoắt hiện tựa ảo ảnh, bắn súng điên cuồng, giết chết chừng vài chục tên. Bạch Kết Dương cũng không kém cạnh, võ thuật cùng dao kết hợp hạ gục khá nhiều.

“Bọn chúng quả nhiên đang nhắm vào em. Anh có thể nhận ra hình xăm dưới mông của tên kia. Đó là của gia tộc U Minh. “

U Minh cũng thuộc dạng mới nổi trong thế giới ngầm, phát đạt nhất là đầu tư vào đường dây gái mại dâm. Tuy nhiên, trước giờ gia tộc Hoa cùng U Minh “nước sông không phạm nước giếng”, tại sao giờ lại nhắm vào con út nhà họ Hoa?

“Cái gì? Sao anh lại lật xem mông của gã? ” Hoa Thư Giải nổi xung, bắn lỗ chỗ lên cơ thế của tên xấu số gần đó.

“Đây là điều mà em để ý đó hả? Không suy xét chuyện hệ trọng hơn sao? ” Bạch Kết Dương bẻ gãy tay một tên sát thủ khác.

“Con mắt anh bị thứ dơ bẩn đó làm ô uế! Nó quan trọng! “

“Em bị dở à? Chuyện cỏn con đó cũng để tâm. Em tưởng người ta dễ để hình xăm gia tộc ở chỗ nhìn thấy được à? Vả lại anh cũng vô tình thấy được thôi chứ đâu cố ý. Tên đó cũng ngu, khi không xăm cái thứ lộ liễu đó.”

“Nhưng không vì vậy à anh nhìn mông hắn chứ! “

Hai người kẻ tung người hứng, cãi qua cãi lại cái vấn đề ngớ ngẩn, chỉ tội cho những kẻ đến gần phải chịu “giận cá chém thớt”.

“Hoa Thư Giải! Cẩn thận!” Bạch Kết Dương hét lên nhưng đã muộn, một viên đạn găm giữa ngực của y. Hoa Thư Giải hét một tiếng đau đớn, nhưng trước đó vẫn kịp trả lại tên kia một lỗ ngay tim.

Cùng lúc đó, đội cứu viện đến. Bạch Kết Dương hốt hoảng không rời Hoa Thư Giải nửa bước, hối hận vì lúc đó mình không thể cứu y kịp thời.

“Thiếu chủ không sao, viên đạn không ảnh hưởng quá nặng đến cơ quan quan trọng, tuy nhiên vẫn bị găm ở trong. Phải mau chóng phẫu thuật nếu không muốn để lại di chứng lâu dài.”

Bạch Kết Dương thở phào nhẹ nhõm, mạng của tên nhóc này còn lớn lắm, làm ông đây mệt tim muốn chết.

Trong khi Hoa Thư Giải được đưa đến bệnh viện chữa trị, lão đại Hoa Hữu Nha nổi giận đùng đùng, thề sống thề chết đánh nát gia tộc U Minh. Tốt xấu gì đây cũng là ruột thịt của hắn, dù trước có lạnh nhạt đến đâu thì giờ sự ưu tú của y vẫn khiến hắn lưu tâm.

“U Minh to gan, mọc chưa đủ lông mà dám ám sát nhi tử ta. Dám đụng vào nhà họ Hoa, thật thấy chết không sờn.”

“Ta sẽ cùng ông trừng phạt chúng, nợ máu phải trả bằng máu.” Gia chủ bang Niết Bàn cũng bị chọc giận, vụ ám sát này đã giết một lượng lớn người của ông.

Tuy nhiên, khi họ tiếp cận được kẻ đứng đầu U Minh, gã ta cùng một số thành viên chủ chốt khác đã bị giết chết bằng khí độc ngay tại thư phòng, mọi giấy tờ trong thư phòng đều bị đốt trụi.

“Quả nhiên có người giật dây sau vụ này.” Bạch Kết Dương vừa đút táo cho tên nhóc nhõng nhẽo nào đó vừa nói chuyện với hệ thống trong đầu.

“Phải a. Mà tên này cũng phải lắm quyền lực mới có thể làm được.”

“Hừ, mượn tay một gia tộc bé nhỏ để giết người. Nếu không thành công thì cũng có thể loại được một đối thủ trên thương trường, tên này đủ tàn nhẫn đấy.”

“Đúng đúng, kí chủ cứ tin tưởng tôi. Tôi nhất định sẽ tìm ra manh mối mang về. “

“Được, mi đi đi.”

Bạch Kết Dương nhìn cục bông gòn bay đi, rốt cuộc cũng hoàn hồn nhìn về phía Hoa Thư Giải giật tay áo mình.

“Dương ca ca, anh thất thần gì đó? ” Giọng nói âu yếm của y khiến hắn nổi cả da gà.

“Anh chỉ đang suy nghĩ chút chuyện.”

“Anh đang ở cạnh em, sao lại có tâm tình suy nghĩ chuyện khác? Anh không thương em… ” Ánh mắt Hoa Thư Giải tối đi. Điệu bộ của anh ấy lúc nãy, như đang trò chuyện cùng ai đó.

Là ai dám chiếm cứ sự chú ý của anh?

“Lớn to đầu rồi còn nhõng nhẽo. Anh đang cho người điều tra, nhất định phải báo thù cho em.”

“Anh lo lắng cho em sao? Em vui quá!”

Hoa Thư Giải ôm chầm lấy Bạch Kết Dương, kéo hắn xuống giường cùng mình.

“Thư Giải! Em mới phẫu thuật xong không được vận động mạnh.”

“Nếu thế thì anh phải nằm im nha.”

Bạch Kết Dương giãy dụa mãi không thoát đàng bỏ cuộc, để cho Hoa Thư Giải ôm ôm ấp ấp. Thật không ngờ tên đựa rựa vô liêm sỉ làm nũng này mới ngày hôm qua tàn sát hết cả chục người. Tuy nhiên, hắn là người duy nhất có thể thấy được mặt này của y, tâm cũng vui vẻ hơn hẳn.

Thích ôm cho mi ôm, ông đây cũng mệt rồi cũng lười so đo với mi nhá.

Ai nha, sao hôm nay mắt cứ nặng trĩu thế nhỉ?

Bạch Kết Dương mất không lâu để chìm vào giấc ngủ sâu. Hoa Thư Giải có thể nghe được tiếng thở đều đều của người trong lòng, mỉm cười đầy chiếm hữu.

Thuốc ngủ này quả thật công hiệu.

“Đóng chặt cửa. Tuyệt đối không để kẻ nào bước vào.”

Ra lệnh cho vệ sĩ ở ngoài xong, Hoa Thư Giải si mê ngắm mỹ nhân đang say ngủ trong lòng. Dù đã gần ba mươi nhưng khuôn mặt hắn vẫn giữ nét thanh xuân hệt như lần đầu y nhìn thấy hắn. Hắn là người đã mang lại ánh sáng cho y, cứu vớt y khỏi bóng tối sỉ nhục, tiếp cho y sức mạnh và mục tiêu để sống, để trở nên cường đại.

Hoa Thư Giải nghĩ, hắn không bị Thượng Đế bỏ rơi. Bạch Kết Dương chính là món quà quý giá mà ngài ban cho y.

Đôi bàn tay mân mê sườn mặt tinh xảo, vuốt nhẹ xuống cánh môi mà y mơ tưởng bấy lâu. Cặp môi mỏng ánh phớt hồng tựa cánh hoa đào, luôn ướt át do thói quen liếm môi của hắn đang khép mở, tựa như mời gọi xâm nhập. Hoa Thư Giải ấn nhẹ lên chúng mà vuốt ve, rồi bắt đầu bạo gan luồn ngón tay vào trong khuôn miệng nhỏ nhắn.

Ngón tay thoải mái xuyên qua kẽ răng tiếp cận được với một vùng ướt át. Hoa Thư Giải mỉm cười gian xảo, đem cả hai ngón vào khuấy đảo vòm miệng Bạch Kết Dương, chơi đùa với chiếc lưỡi non mềm phấn hồng của hắn. Tiếng nước “Chậc chậc” vang lên, thoá dịch (*) của hắn không tự chủ trào ra khỏi miệng. Bạch Kết Dương mặt vô thức ửng hồng, khẽ giãy dụa, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.

“Anh thật sự đúng là yêu nghiệt… “

Hoa Thư Giải nhìn yến tiệc bày ra trước mặt, hầu kết khẽ giật, dục hoả bị Bạch Kết Dương gợi lên không thể kiềm chế. Hạ thân y giờ đã cương đến cực hạn, tạo thành một chiếc lều lớn đến doạ người.

Hoa Thư Giải ngậm lấy đôi môi kiều diễm kia, ra sức liếm mút. Đầu lưỡi hắn cảm nhận được vật thể lại xâm nhập nên cố gắng đẩy ra, kết quả lại bị đối phương mạnh mẽ cuốn lấy, dây dưa không ngớt. Hoa Thư Giải mút lấy mút để cơ thịt mềm mại kia, hạ thân không ngừng cọ xát lên chỗ tế nhị của Bạch Kết Dương, ma sát ngày một lớn.

Tư vị quá ngọt ngào. Y thực sự phát nghiện.

Mãi cho đến khi nhận ra Bạch Kết Dương sắp mất dưỡng khí, Hoa Thư Giải mới lưu luyến tách ra, một sợi chỉ bạc lấp lánh liên kết giữa hai người. Không dừng lại ở đó, y âu yếm hôn lên mặt người trong lòng, một đường xuống chiếc cổ thanh mảnh, tay lại nhanh chóng cởi nút áo của hắn.

Hoa Thư Giải nhìn thân thể trắng nõn với những đường cơ săn chắc đến mê người, cúi xuống liếm lộng hạt anh hồng ngon mắt, sung sướng tận hưởng cái cong người cùng tiếng nấc khe khẽ của Bạch Kết Dương. Xúc cảm quả thực rất tuyệt, y hận không thể đem người này nhuốm bẩn hoàn toàn bởi dấu vết của y, đánh dấu chủ quyền để không ai dám nghĩ đến việc dòm ngó hắn.

Tuy nhiên, thời cơ vẫn chưa tới. Y vẫn chưa đủ mạnh để hoàn toàn chiếm giữ hắn.

Dục tốc bất đạt (*), y có đủ sự kiên định để không vượt quá giới hạn

“Đợi em nhé, Bạch Kết Dương. ” Ôn nhu đặt một nụ hôn lên trán hắn, Hoa Thư Giải phục hồi nguyên trạng lại cho hắn rồi thoả mãn ôm hắn ngủ.

Sẽ sớm thôi.

———————————————————

(*) Thoá dịch: nước miếng

(*) Dục tốc bất đạt: Nóng vội hấp tấp sẽ hỏng việc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.