[Hệ Thống] Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh

Chương 44: Đại chiến tam giới (2)



Đường Hi trở về Quỷ Cung, nhân cơ hội quan sát nơi này, hoàng cung này oán khí ngút trời, lạnh lẽo tựa sương, lấy màu đỏ làm tâm, cột nhà đỏ, tường cũng đỏ, thật sự là quỷ dị vô cùng.


Thoạt nhìn không khác gì vong quốc, trong Quỷ Cung cũng không có mấy bóng người, tường đá trơ trọi, gió lạnh từng cơn, nhưng kiến trúc lại nguy nga tráng lệ, lộng lẫy cực kỳ, không giống với các thạch thất kỳ vĩ trong phim.


Đường Hi một thân hồng y lên từng bậc thang đỏ thẫm, khẽ khàng đẩy cánh cửa trung tâm, cung điện rộng lớn đập thẳng vào mắt. Tràng ghế dài nạm ngọc, bức tường khắc hình rồng uyển chuyển bay lượn, dọc theo thảm đỏ trưng bày các loại đồ cổ hiếm thấy, đồ trang sức tinh xảo được treo khắp nơi, vô cùng phú quý.


Cho dù vị chủ nhân kia đã lâu không về, cung điện của hắn vẫn được dọn dẹp sạch sẽ, bóng loáng đến không tìm ra một hạt bụi. Đường Hi nhếch môi, cất bước đến gần tràng ghế dài, không chút do dự đặt mông ngồi lên.


Đây chính là ngôi vua ở quỷ giới.


Tràng ghế làm bằng gỗ lim khảm xoắn ốc, tay Đường Hi chạm phải một chiếc vòng cổ làm bằng ngà voi, đá quý đính lên thực tinh xảo, toát lên cảm giác tôn quý bất phàm.


Cung điện này cũng thật xa hoa.


Đường Hi nhàn nhã dạo một vòng xem xét, những bước chân rất cẩn thận, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Mạc Ngôn, đi bừa bãi sẽ chết ngay.


Theo trong tiểu thuyết thì nơi này có một đường hầm bí mật, cô khá tò mò nhưng liền vứt ngay đi ý nghĩ ấy, dẫu sao cũng không phải việc của cô.


Bỗng Đường Hi chợt nhớ ra một việc, "1802, nhiệm vụ lần trước không có điểm skill?"


[Có.]


"...Sao ngươi không nhắc ta?"


[Cô không hỏi.]


Đường Hi cảm thấy như nuốt phải một ngụm máu chó.


Bởi vì điểm tích lũy vừa nãy khiến cô kích động nên quên mất, 1802 cũng không có nhắc nhở.


Được, ngươi thắng!


[Hoàn thành tâm nguyện của Nguyệt Linh, nhận 76000 điểm EXP, 25 điểm skill, mời tự phân phối.]


Đường Hi nhanh chóng phân phối điểm, bảng thống kê thay đổi.


[Số hiệu: 1802


Tên: Đường Hi (nhiệm vụ giả sơ cấp)


Tuổi: 22


Giới tính: Nữ (có thể thay đổi)


Xếp hạng: #8771799


Số thế giới đã hoàn thành: 3


Nhiệm vụ trước mắt: Sửa chữa vị diện


Thân phận hiện tại: Mạc Bối Vy, thuộc hạ của Quỷ Quân quỷ giới Mạc Ngôn.


Điểm EXP: 995000


Giá trị sinh mệnh: 60 (+5)


Giá trị trí tuệ: 75 (+5)


Giá trị mị lực: 20


Giá trị vũ lực: 35 (+10)


Giá trị may mắn: 83 (+5)


Tinh thần lực: 65


Công đức: 100


Kĩ năng: Kĩ năng lái xe lv.1, kĩ năng chạy marathon lv.1, kĩ năng solo lv.1, kĩ năng bắn súng lv.1, kĩ năng lái phi cơ lv.1, kĩ năng kiếm pháp lv.1]


Có nhiều điểm thật sảng khoái!


Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, cảm giác cơ thể xảy ra biến hóa xuất hiện, Đường Hi trở lại thành một nữ quỷ, cơ thể mất đi độ ấm, sức mạnh được rót vào cơ thể, đây mới là thực lực của Mạc Bối Vy.


Cứ mỗi nửa đêm Mạc Bối Vy sẽ biến thành nhân loại yếu đuối, mất đi sức mạnh cùng pháp lực. Kì thực nhược điểm này có thể khắc phục, chỉ cần nguyên chủ uống máu và dương khí của mười đứa trẻ một tháng tuổi, nàng liền trở thành một con quỷ hoàn chỉnh.


Phương thức độc ác lại tà môn như này Đường Hi vẫn là lần đầu gặp.


Nhưng Mạc Bối Vy không có làm vậy.


Dù nguyên chủ đã hóa quỷ, nàng vẫn biết sinh mạng rất đáng quý, huống hồ trẻ sơ sinh cũng không có tội gì đáng để chết cả.


Bỗng một cảm giác rợn người lan tỏa khắp thân thể, Đường Hi cứng đờ, rồi cô mỉm cười.


Cảm giác áp bức quen thuộc này...


Quỷ Quân quỷ giới về rồi.


Rầm.


Cánh cổng trước Quỷ Cung mở tung ra, tiếng ồn rất trầm đục, Đường Hi cùng đám thuộc hạ xếp thành hai hàng, ngay khi bóng dáng hắc y bước qua, tất cả đều ào ào quỳ xuống.


"Quân thượng."


Mạc Ngôn một thân y phục đen tuyền, tơ vàng thêu rồng vàng cùng những đám mây uốn lượn. Mặt mày như họa, ngũ quan xinh đẹp, ở vị thế tôn quý khiến hắn càng sáng chói, lãnh khốc ngạo nghễ, kiên định như băng. Thần sắc lạnh lẽo khiến sức hút lớn đến mức khiến nữ nhân không thể dời mắt.


Nói tóm lại là một cái núi băng.


Nhưng hắn cũng không có đi một mình.


Một thân y phục trắng ngần xuất hiện, lụa là thướt tha, cả người Phỉ Hân Nghiên như bước ra từ tranh vẽ, một đóa hoa chưa từng bị vấy bẩn. Mặt mũi yêu kiều, mày như trăng non, tuy gương mặt xanh xao chật vật cũng không che giấu được nét đẹp điên đảo chúng sinh của nàng.


Phỉ Hân Nghiên tà váy rung động, từng bước chân khiến lục lạc bên hông vang lên thanh thúy. Nàng sợ hãi, thật sự sợ hãi nhưng phải cố giữ mình bình tĩnh.


Đường Hi nhìn thấy Phỉ Hân Nghiên thì thở dài, cô đối với nàng cũng không có chán ghét, dù thiên giới và quỷ giới vì nàng mà đánh nhau là sự thật.


Câu truyện được xem là một tấn bi kịch không phải chỉ vì hậu quả ở nhân giới, mà còn là kết cục của nam nữ chính quá ư là thảm.


Mạc Ngôn yêu Phỉ Hân Nghiên, điều đó cực kỳ rõ ràng, hắn có thể từ bỏ cả địa vị Quỷ Quân để yêu nàng, nhưng mỗi khi Mạc Ngôn để lộ tâm tư của hắn, Phỉ Hân Nghiên đều cố gắng né tránh.


Phỉ Hân Nghiên yêu Mạc Ngôn, nhưng chỉ những độc giả mới biết nàng khổ tâm như thế nào. Bởi vì khác biệt về chủng tộc quá lớn, ngay cả Mạc Ngôn cũng minh bạch nàng không nên ở gần một kẻ tay dính máu tươi như hắn, nhưng mỗi khi Phỉ Hân Nghiên muốn rời đi, hắn lại không thể để để nàng đi.


Khác với các nữ chính trong đầu chỉ biết yêu và yêu, suốt ngày ngu ngốc trông chờ hoàng tử đến, Phỉ Hân Nghiên bình sinh là người thấu tình đạt lý. Nàng nhân hậu và lương thiện, nhưng không để lòng tốt của mình quá mù quáng, nàng cũng chưa từng cùng Mạc Ngôn phát sinh loại quan hệ kia, chỉ âm thầm lưu luyến hắn.


Bởi vì trong lòng có vướng bận, về sau khi Mạc Ngôn và Lạc Kỷ động thủ, Phỉ Hân Nghiên đã chạy suốt bảy ngày liền để đến nơi giao tranh, nàng gieo mình xuống từ nơi cao, nhờ thế cuộc chiến mới dừng lại.


Khi cuộc đại chiến xảy ra, Phỉ Hân Nghiên đã tận lực di tản người dân, nhưng suy cho cùng nàng ta cũng không thể làm được nhiều. Thân xác người phàm không cản nổi thần tiên, Phỉ Hân Nghiên chỉ cảm thấy nàng đã phạm phải đại nghịch bất đạo.


Vào cái ngày mà Mạc Ngôn giành được thắng lợi trên chiến truyến, nàng đã cắt tay tự sát, hồn phách tan nát.


Phỉ Hân Nghiên làm thế để sám hối.


Chuộc tội cho người bạn tri kỷ Mạc Bối Vy bị quân phiến loạn lợi dụng, cho một Lạc Kỷ tương lai xán lạn, cho hàng vạn người chết.


Mạc Ngôn phát điên một năm ròng rã, kể từ đó cũng không tìm thêm nữ nhân nào khác bên cạnh mình, trở thành độc vương cả đời hiu quạnh.


Couple chính không thành, bà tác giả còn cực kì vui tính đập nát hết các couple phụ, đến mức trên mạng tràn lan thread đả đảo tác giả.


Khi Đường Hi đọc xong bộ truyện này cô đã đập sách chửi rủa tác giả.


<Đại Chiến Tam Giới> thật sự rất hay, nếu không nó cũng không lọt top 1 bảng xếp hạng lâu như vậy, cốt truyện logic và mạch lạc, diễn biến cũng tốt, nhưng vẫn không ngăn được độc giả chửi ầm lên.


***


Mạc Ngôn nhàn nhạt phất tay cho tất cả đứng lên, còn hắn tiến thẳng vào gian điện. Đường Hi theo thói quen đi đằng sau vào trong.


Mạc Ngôn rất thận trọng, tính cả Phỉ Hân Nghiên cũng chỉ có bốn người được tiếp xúc thân cận với hắn, nhưng đều phải cách hơn một mét.


Cung điện rộng lớn chỉ có năm người, Mạc Ngôn ưu nhã vắt chéo chân trên tràng ghế, ngay tức khắc toàn bộ quỳ xuống.


Nữ quỷ lục y mỉm cười, cả người tươi tắn sắc xuân, "Biểu ca!"


Mạc Ngôn lướt nhìn nàng, "Gọi bản tôn là quân thượng."


Nữ tử đó vuốt mũi cười hì hì, Đường Hi liếc mắt nhìn cô nàng, biểu muội của Mạc Ngôn, Mạc Tuyết San.


Cô nàng là nhị muội chính thống của hắn, còn nguyên chủ tuy được viết tên vào gia phả nhưng cũng chỉ là thuộc hạ mà thôi, một thuộc hạ yêu thầm chủ tử.


Bên cạnh Mạc Tuyết San, một nam tử nhìn thấy thì cong môi, ý cười ngả ngớn, lại bị cô nàng hung hăng đạp vào chân.


"Ối."


Mạc Tuyết San cười nhạo, Vương Diệu tức giận, lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt nhịn xuống.


Vương Diệu cũng là thuộc hạ thân cận của Mạc Ngôn, mối quan hệ giữa anh với Mạc Tuyết San rất tốt đẹp, là một đôi thanh mai trúc mã, tình tứ đến mức dù rằng họ bây giờ đi thành thân cũng không bất ngờ.


Nhưng đó là nếu Đường Hi không biết nguyên tác.


Tác giả của bộ truyện này rất biết trêu người.


Thân phận thật của Vương Diệu là kẻ đứng đầu quân phiến loạn ở quỷ giới, anh cùng Mạc Tuyết San đã định không đứng cùng chiến tuyến. Khi cuộc đối đầu giữa hai giới nổ ra, Vương Diệu dẫn quân đục nước béo cò khiến Mạc Ngôn trọng thương, sau đó anh cũng bị giết.


Người làm điều đó không ai khác chính là Mạc Tuyết San!


Mạc Tuyết San ở quỷ giới sống tốt như thế, nào có giết người qua, và cuối cùng cô nàng phải tự tay giết chết ái nhân.


Bởi vậy mới nói <Đại Chiến Tam Giới> vô cùng bi thảm, thảm đến không thể tả được.


Đường Hi ngẩng đầu lên, hơi mỉm cười, "Quân thượng, chào mừng ngài trở về."


Mạc Ngôn tùy ý phất tay, cả bọn đứng lên, sau đó cô theo thói quen báo cáo lại chuyện trong mấy năm hắn đi vắng, khi nghe đến quân phiến loạn, Mạc Ngôn nhíu mày.


"Ai đứng đầu?"


"Bẩm quân thượng, vẫn chưa tìm ra kẻ cầm đầu."


Đường Hi vừa dứt lời, cảm giác không hài lòng của Mạc Ngôn càng rõ, không khí xung quanh cô hơi tức thở, hắn tựa như vua sư tử đang ưu nhã liếm láp móng vuốt của mình, sự áp bức khiến người khác đổ mồ hôi lạnh.


Khi Mạc Ngôn dời tầm mắt, trong lòng Đường Hi thở ra một hơi, nhiệm vụ của cô chỉ là sửa chửa thế giới, tốt nhất đừng gây thù với bất kì nhân vật nào.


1802 hơi tán thành.


[Cô hiểu là tốt rồi. À mà, nếu vai chính chết thì cô cũng thăng luôn nhé.]


"..."


Bây giờ sinh tử tồn vong của cô cũng bó buột vào vai chính rồi, dù Đường Hi cũng không tin rằng Mạc Ngôn hay Phỉ Hân Nghiên sẽ chết trước tình tiết.


Mạc Tuyết San không ngừng đảo mắt qua nhìn Phỉ Hân Nghiên, cứ cách vài giây lại nhìn một lần, ánh mắt lại đặc biệt rõ ràng.


Đợi khi mọi chuyện đã xong xuôi, cô nàng rốt cuộc không nhịn được vội hỏi:


"Biểu...khụ, quân thượng, nàng là?"


Phỉ Hân Nghiên hai tay hơi siết lại, cả người căng cứng. Nàng cũng không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây!


Mạc Ngôn đạm mạc nói:"Con người."


Mạc Tuyết San cảm thấy hơi cạn lời.


Ai mà không biết nàng ta là con người!


Đường Hi đến bây giờ vẫn chưa nhận được nhiệm vụ, cô theo kịch tình nghi hoặc.


"Quân thượng, đem nhân tộc về quỷ giới hình như không tốt lắm?"


"Vậy ngươi bảo vệ nàng." Hắn một cái liếc mắt cũng không thèm, mở miệng nói:"Nàng từ bây giờ sẽ ở đây. Không còn gì nữa thì giải tán."


Sau khi tất cả lui ra, Mạc Tuyết San chạy lại gần Phỉ Hân Nghiên líu lo.


"Nhân loại, ngươi tên gì?"


Phỉ Hân Nghiên giữ một nụ cười xã giao tiêu chuẩn, vạt áo bay phấp phới, "Ta gọi Phỉ Hân Nghiên."


Vương Diệu phe phẩy chiết phiến, mỉm cười, "Danh tự này rất dễ nghe."


Đường Hi không muốn ở đây quá lâu, vội đem người đi, "Tuyết San tỷ, Vương Diệu, ta phải đi trước sắp xếp chỗ ở cho Phỉ cô nương, các ngươi hẹn mai gặp lại."


Vương Diệu:"Ngươi vất vả rồi."


Ánh mắt anh ta như có như không liếc qua Phỉ Hân Nghiên, chính là đang ám chỉ nàng, Mạc Tuyết San giẫm lên chân anh một cái rõ đau, còn dùng sức xoay gót chân, Vương Diệu khoa trương la oai oái.


"Oái, Mạc muội ta biết sai rồi, ngươi bỏ chân ra trước đã, ối."


Mạc Tuyết San mỉm cười, "Tiểu Vy, ta cùng Vương huynh đi trước, ngày mai lại gặp."


"Được." Cô gật đầu.


Mạc Tuyết San cùng Vương Diệu rời đi, đứng xa như vậy vẫn nghe được tiếng cãi nhau chí chóe. Đường Hi trong lòng cười ha ha, xoay người chỉ đường cho Phỉ Hân Nghiên, "Phỉ cô nương, lối này."


Đường Hi đi trước, Phỉ Hân Nghiên đi sau, bầu không khí có chút lúng túng. Một quỷ một người đi cùng nhau, nghĩ thôi cũng thấy rất bất thường.


Đoạn đường tối om, chỉ có ánh trăng là nguồn sáng lập lờ nhàn nhạt, Đường Hi đốt một ngọn lửa trong lòng bàn tay, hỏi bâng quơ:


"Phỉ cô nương, cô là nhân tộc, tại sao lại đến quỷ giới?"


Phỉ Hân Nghiên cong môi cười nhẹ, "Bởi vì ta không còn nơi nào khác để đi nữa."


Đường Hi không dấu vết lướt mắt qua nàng, Phỉ Hân Nghiên thực xinh đẹp, dung mạo kinh diễm lay động lòng người, ngũ quan thanh tú, môi đỏ hồng, cần cổ trắng nõn, ánh trăng hắt lên gương mặt trắng như men sứ của nàng.


Nàng đứng đó, tựa như một đóa hoa lan trắng tinh khiết e ấp nở rộ.


Không phải bạch liên hoa, cũng không phải lục biểu trà, chỉ là một bông hoa lan nho nhỏ ngát hương.


Cô liếc nhìn rồi thôi, Phỉ Hân Nghiên phẩm chất như thế nào cũng không đến lượt cô quản.


Họ dừng trước một gian phòng trống, Quỷ Cung của Mạc Ngôn thật sự rất lớn, nhưng số người lại không nhiều, phòng trống nhiều không đếm xuể.


"Phỉ cô nương, từ bây giờ cô sẽ ở đây, nơi này có kết giới bảo vệ, trừ bọn ta người khác không thể đột nhập vào, tuyệt đối an toàn. Hơn nữa, từ ngày mai mỗi bữa ăn ta sẽ đem đến cho cô, nếu có chỗ nào không khỏe thì cứ tìm ta."


Phỉ Hân Nghiên ngước nhìn gian phòng đơn giản này một vòng, cười nhẹ, "Đa tạ."


"Việc nên làm thôi."


Đường Hi rời đi, cô ngờ ngợ gõ cửa hệ thống, "1802, bây giờ vẫn chưa có nhiệm vụ, ta không ở cạnh nam nữ chính được không?"


[Tùy cô thôi. Nhưng nhiệm vụ chỉ kích hoạt xung quanh vai chính, cô có thể lỡ mất nhiệm vụ.]


"..."


Sao ngươi không nói thẳng ra là không được phép rời khỏi vai chính?!


Đường Hi vò đầu, hơi ngẫm nghĩ về thế giới này. Cô đang ở thời đại còn xưa hơn cả thế giới trước, nơi này lưu hành việc tu tiên chứ không phải tu chân, người tu tiên phải loại bỏ các ham mê trần gian và giữ thân đồng tử. Thế giới chia làm ba giới rạch ròi, thiên giới, nhân giới và quỷ giới.


Thiên giới là thiên đình dành cho những người đã phi thăng thành thần, nhưng cũng có hàng tá những thần

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.