- Xin Cầm Thánh đại nhân cùng các vị tiên tử thu lại uy áp...
Đang lúc toàn trường bách triều đại chiến uy áp của Nguyễn Minh ép sắp chết thì một giọng nói của nữ nhân vang lên cùng với đó là một luồn khí tức Luân Hồi cảnh bao bọc đám người bên dưới, tuy đều là Luân Hồi cảnh nhưng luồn khí tức kia lại yếu hơn rất nhiều, chỉ miễn cưỡng chống lại mà thôi, Nguyễn Minh nghe giọng nói có chút quen quen liền thu lại uy áp, chúng nữ thấy vậy cũng thu lại uy áp.
Lúc này từ không gia đi ra một thân ảnh yểu điệu của một mỹ phụ, nàng không ai khác chính là cung chủ của Cữu Thiên Thái Thanh cung, sau nàng là từng thân ảnh xé gió bay đến, cuối cùng là 3 thân ảnh bước ra từ khe nức hư không có 1 nam trung niên và 2 thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, họ không ai khác chính là Ứng Long tông chủ Đạo Tông, Ứng Hoan Hoan và Ứng Tiếu Tiếu.
- Phu quân...
Hai thân ảnh thiếu nữ vừa bước ra liền lao đến hướng Nguyễn Minh, Nguyễn Minh cũng mĩm cười buôn Lăng Thanh Trúc ra rồi đưa hai tay ra đợi các nàng lao đến, hai nàng lao đến không ai dám cản trở, cả hai lao vào lòng Nguyễn Minh nỉ non.
- Phu quân..., cuối cùng thiếp cũng gặp được chàng rồi...
Ứng Hoan Hoan mở miệng nói, nàng đã chờ đợi hắn mười mấy năm rồi, tuy luôn được gặp hắn trong mơ nhưng nàng rất muôn gặp chân diện mục của hắn, Ứng Tiếu Tiếu thì 5 năm trước mới có giấc mơ kia vì thời gian đó Nguyễn Minh mới nhớ ra nàng và tiến hành khắc hồn, Nguyễn Minh nhìn hai mỹ nhân trong lòng rồi cuối xuống hôn Ứng Hoan Hoan một nụ hôn kiểu pháp, sau đó tới Ứng Tiếu Tiếu rồi nói.
- Xin lỗi hai bảo bối, ta có nổi khổ riêng nên không thể đến gặp các nàng được, nhưng về sau ta hứa sẻ ở bên các nàng mãi mãi...
Hai nàng nghe hắn nói chỉ gật đầu rồi áp mặt vào lòng hắn để cảm nhận sự ấm áp các nàng đã chờ đợi từ lâu, Nguyễn Minh cũng im lặng ôm lấy hai nàng, Lăng Thanh Trúc ở một bên nhìn thấy cũng không nổi cơn ghen vì lúc trước hắn có nói hắn có rất nhiều nữ nhân và nàng cũng biết người như hắn sẻ có rất nhiều hồng nhan vây quanh, nang chỉ cần có một chổ trong tim hắn là mãn nguyện rồi, lúc Lăng Thanh Trúc đang ngẩn ngơ nhìn Nguyễn Minh thì bị chúng nữ keo qua một bên hỏi thăm trêu ghẹo khiến mặt nàng đỏ như trái táo chín, sau một lúc tâm sự yêu thương cùng nhị nữ thì Nguyễn Minh nhìn qua đám tổng chủ của các tông môn với ánh mắt lạnh băng nói.
- Kẻ nào là môn chủ Nguyên Môn bước ra...
Toàn trường vừa ổn định lại thì nghe Nguyễn Minh nói, họ liền ngước lên nhìn, cái bản tính hóng chuyện chắc là thiên phú thần thông của mỗi người rồi, trong hàng ngũ đám tông chủ các tông môn vừa nghe liền quay qua nhìn một trung niên có khuôn mặt bình thường nhưng hơi âm trầm, mà lúc này khuôn mặt hắn có hơn tái xanh, hắn ngay lập tức đi ra quỳ trền không run rẩy nói.
- Tiểu nhân là môn chủ Nguyên Môn, Lưu Thắng, không biết Nguyên Môn đã đắc tội gì với đại nhân, xin đại nhân nói rỏ..(tên tác không nhớ rõ nên đặt đại nhé)
- Các ngươi có ý đồ với nữ nhân của ta, như vậy có tính là tội không...
Nguyễn Minh nhìn Lưu Thắng với ánh mắt sát khí cùng uy áp tập trung hết vào Lữu Thắng khiến lão hộc máu run rẩy nhưng không dám kêu một tiếng, tuy lão có tuvi Chuyển Luân cảnh nhưng trước mặt Luân Hồi cảnh đại năng thì cũng chỉ là kiến hôi thôi, Nguyên Minh tuy rất muốn giết tên này nhưng vì hắn là một trong các điểm mấu của nguyên tác nên không thể giết được, tuy không giết được nhưng cũng không thể tha cho lão dể thế đước, Nguyễn Minh búng tay một luồn sáng bay vào đầu Lưu Thắng sau đó nói.
- Ta cũng không muốn làm quá, mất công các ngươi lại bảo ta ức hiếp tiểu bối, ta đưa vào người ngươi một ấn chú, cứ mỗi tháng sẻ bị nó thiêu đốt thần hồn 3 ngày, 100 năm sau sẻ tự biến mất, ta phạt như vậy ngươi phục hay không...
- Phục...tiểu nhân phục...
Lưu Thắng vội vàng dập đầu nói, lão cứ nghỉ sẻ chết nhưng nếu được sống thì tốt, lão không phải sợ chết nhưng vì đại nghiệp kia nên lão mới cắng răng hạ mình, đám người bên dưới đã hoàn toàn chết lặng với những gì diễn ra, đầu tiên là uy áp của đại năng, sau đó các tông chủ của siêu cấp tông môn, toàn trường đã chứng kiến sự kiện kinh tâm động phách như vậy thì không khiếp sợ mới lạ, ở một góc quản trường có mấy thân ảnh đứng ở đó, chính là đám Lâm Động, vì Nguyễn Minh trong lúc tỏa ra uy áp đã tránh đám người họ nên họ không bị gì, nhưng cái khi tức khủng bố kia thì họ cũng cảm nhận được, Lâm Động nhìn Nguyễn Minh với ánh mắt kiên định cùng sùng bái, hắn đã sùng bái vị đại ca này từ nhỏ đến lớn và khi biết được thực lực của đại ca còn khủng bố hơn tưởng tượng của Lâm Động, Lâm Điêu bên cạnh cũng một dạng khiếp sợ trước thực lực của Nguyễn Minh, lúc đầu hắn chỉ nghỉ Nguyễn Minh cao nhất cũng chỉ Sinh Tử Huyền cảnh, nhưng bây giờ hắn đã hiểu cho dù có hồi phục thực lực thời đỉnh phong cũng không thể là đối thủ của tên kia, phải nói là không đủ tư cách đấu với tên kia, Lâm Điêu sau một lúc khiếp sợ thì thở dài nói.
- Tên kia là cái quái vật gì thế...
- Hahaha...ta biết ngay đại ca rất cưởng đại mà...
Lâm Viêm cường ngây ngô nói, Lâm Động thì âm thầm hạ quyết tâm phải đuổi kiệp đại ca bằng bất cứ giá nào, hắn cũng không quên lời mà đại ca nói lúc trước, Nguyễn Minh sau khi trừng phạt Lưu Thắng thì nhìn xuống đám Lâm Động rồi phất tay một cái, đám Lâm Động lập tức bị kéo bay tới, hắn nhìn Lâm Động mà mĩm cười nói.
- Mấy đứa trưởng thành cũng không ít nhỉ, nếu đã vậy mấy đứa không cần thi đấu nữa, Cữu Thiên Thái Thanh Cung và Đạo Tông, mấy đứa có thể chọn 1 trong 2 tông này để gia nhập...
Đám người Lâm Động nghe Nguyễn Minh nói thì vui mừng, nhưng chưa kịp nói thì Nguyễn Minh ngăn lại, rồi nói tiếp.
- Hiện tại ở đây không tiện nói, lác nữa hãy nói...
Nguyễn Minh nói xong liền chắp tay kết ấn tạo ra một trận pháp chửa trị thương thế cho đám người bên dưới rồi nhìn sang đám tông chủ các tông môn nói.
- Đạo Tông cùng Cữu Thiên Thái Thanh Cung theo ta..., còn đám các ngươi đến từ đâu thì về đó đi, Nguyên Môn thì 100 năm không được phép nhận bất kỳ đệ tử nào..., được rồi giải tán đi...
Nguyễn Minh nói xong mang theo chúng nữ cùng đám Lâm Động và hai tông môn đi vào khe nức không gian biến mất, toàn trường nhìn nhau không biết phải làm sao, nhưng cuộc thi đấu tuyển chọn để tử vẫn diễn ra, đám tông chủ cũng luyến tiếc rời đi, họ nghỉ đến đây có thể được chút cơ duyên nhưng vì đám người Nguyên Môn đắc tội vị đại năng kia khiến hắn tức giận bỏ đi, đám tông môn này vô hình bắt đầu hận Nguyên Môn.
Lúc này tại một nơi tối tăm không một chút ánh sáng, một đôi mắt đỏ rực tà ác xuất hiện cùng với giọng nói âm u vang lên.
- Chuyện gì sảy ra, sao lại xuất hiện nhiều khí tức khủng bố như vậy ở Đông Huyền vực, không được, phải liên lạc với đám kia đẩy nhanh kế hoạch...
Nói xong đôi mắt kia chợt lóe lên rồi biến mất, cùng lúc đó khắp nơi tối tăm trên Thiên Nguyên tinh đều xuất hiện đôi mắt đỏ rực kia và cùng một hành động chúng lóe lên rồi biến mất, mà nhưng đôi mắt kia chính là dị ma bị phong ấn trong cuộc chiến viển cổ lúc trước, mà cũng lúc này đám đại năng Luân Hồi cảnh trên Thiên Nguyên tinh cũng cảm nhận khí tức của đám người Nguyễn Minh phát ra.
Long tộc, bên trong một nơi vân vụ dày đặc, một thân ảnh nam trung niên đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra nhìn lên trời nói.
- Xem ra thế giới này sắp rung chuyển một lần nữa rồi...
Tại các nơi mà các phù chủ tọa lạc, họ cũng cảm nhận được khí tức của Nguyễn Minh, tuy họ muốn đi kiểm tra nhưng vì đang tọa trấn phong ấn đám dị ma nên không thể rời đi, nhưng họ cũng không quá lo lắng vì khí tức kia là của nhân tộc, lúc này không ai phát hiện có một luồn sáng từ trong Thiên Nguyên tinh bắn ra rồi biến mất giữa không trung.