Cữu Thiên Thái Thanh Cung một trong 9 siêu cấp tông môn của Đông Huyền đại lục, lúc này trong một căn phòng rộng lớn xa hoa mà trang trí ưu nhã, có một cô bé tầm 4 tuổi đang ngồi trên ghế gần cửa sổ ngón tay đang chọc một con chim hoàng anh trong lồng mà lẩm bẩm.
- Tiểu oanh em biết không, mấy ngày nay ta mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, một tên nam hài xuất hiện bá đạo tuyên bố tương lai sẻ cưới ta làm vợ, hắn rất đẹp trai và tài giỏi, trong giất mơ ta cùng hắn chơi đùa, hắn còn hôn ta nữa...gaaa thật là không biết xấu hổ mà...
Cô bé này không ai khác chính là 1 trong 2 nữ chủ trong nguyên tác Lăng Thanh Trúc, nàng từ nhỏ đã sống trong tông môn không hề ra ngoài và chịu sự ảnh hưởng của các cao tầng cùng trách nhiệm họ đặt trên đôi vai nhỏ bé của nàng khiến tâm lý nàng trưởng thành nganh hơn những đứa trẻ bình thường, nên khi nghỉ đến giấc mơ kỳ quái mấy ngày nay thì đỏ mặt ngượng ngùng, đột nhiên lúc này một mỹ phụ tầm 30 tuổi đi vào thấy Lăng Thanh Trúc đang ngẩn ngơ nhìn con chim mà lẩm bẩm thì nhíu mày, mỹ phụ đi tới nói.
- Trúc nhi sao con lại ngẩn ra đó, những gì ta dạy hôm qua đã học xong chưa...
- Sư...sư phụ, bẩm sư phụ đồ nhi đã học thuộc...
Lăng Thanh Trúc nghe tiếng sư phụ thì giật mình đứng dậy khẩn trương nói, nàng rất kính nể và sợ sư phụ mình vì sư phụ nàng vô cùng nghiêm khắc, nàng biết sư phụ nàng nghiêm khắc với nàng là vì muốn tốt cho nàng, tương lai thừa kế chức vị cung chủ, mỹ phụ nhìn Lăng Thanh Trúc với ánh mắt vừa hiền từ vừa bất đắt dĩ, nàng cũng muốn Lăng Thanh Trúc được chời đùa vui vẽ trải qua tuổi thơ hồn nhiên như những đứa trẻ khác, nhưng vì tương lai và trách nhiệm của nàng nên mỹ phụ không thể không nghiêm khắc, ánh mắt hiền từ chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi biến mất, thay vào đó là bộ dạng nghiêm khắc lúc trước, mỹ phụ nhìn Lăng Thanh Trúc nghiêm nghị nói.
- Được rồi chúng ta tiếp học...
- Vâng sư phụ...
Đạo Tông một trong 9 siêu cấp tông môn, hiện tại ở trong một biệt viện nằm sâu trong Đạo Tông, một cô bé đang ngồi trước một bàn đá mà trên bàn đá là một cây huyền cầm, nàng mới vừa đánh được vài nốt thì dừng lại sau đó mặt cau có nói.
- Sao không giống..., chẳng phải hôm qua hắn gãy như vậy sao, không được..., tối nay phải xem kỹ lại mới được...
Cô bé này không ai khác chính là Ứng Hoan Hoan con gái của tông chủ Đạo Tông Ứng Long (phải không ta), từ mấy hôm trước nàng liên tục mơ đúng một giấc mơ, mà giất mơ này là về một nam hài bằng tuổi nàng ngồi trong lương đình phong cảnh hữu tình mà gãy huyền cầm, còn nàng ngồi bên cạnh tay chống cằm say mê nghe hắn đàn, Ứng Hoan Hoan nghỉ đến khúc nhạc hắn đàn thì lộ vẻ say mê vì hắn đàn rất hay, Ứng Hoan Hoan đang ngồi thờ thẩn cười thì một thân ảnh trung niên tầm 30 tuổi xuất hiện, hắn nhìn thấy con gái ngồi cười ngây ngô thì hiếu kỳ hỏi.
- Sao tiểu công chúa của ta lại ngồi cười ngây ngô như vậy..., con gái có chuyện gì vui kể phụ thân nghe nè...
Người trung niên không ai khác chính là Ứng Long phụ thân Ứng Hoan Hoan, cô bé Ứng Hoan Hoan nghe thấy tiếng phụ thân thì giật mình hoàn hồn sau đó vui vẻ chạy đến, Ứng Long kiền thuận thế bế con gái lên rồi hỏi.
- Con có chuyện gì vui sao, nói phụ thân nghe với...
- Phụ thân..., mấy ngày nay con có giấc mơ lạ lắm, con mơ thấy một nam hài đánh huyền cầm cho con nghe, nam hài đó đánh rất hay, nhưng khi con thử thì lại không đánh được...
- Phụt... Hahahaha..., con gái ngốc, mớ thì chỉ là mơ thôi, không thể biến nó thành sự thật được...
Ứng Long nghe con gái nói lời ngây thơ liền bật cười nói, nhưng Ứng Hoan Hoan không tin liền phản bác.
- Không đúng đâu phụ thân..., giấc mơ đó rất thật và con cũng đánh được vài nốt trong khúc đó, để con đánh cho người xem...
Nói xong nàng nhảy xuống khỏi người phụ thân rồi chạy đến chổ huyền cầm trên bàn đá, ngồi xuống ghế và cố nhớ lại khúc nhạc kia rồi đưa tay bắt đầu gãy, tiếng đàn vang lên ập vào tai Ứng Long khiến hắn kinh ngạc, vì khúc nhạc này rất ảo diệu, nó làm tâm tính bình thản và thông tuệ hơn, điều này vô cùng có lợi cho những người tu võ đạo tâm ý như Đạo Tông, đang hay thì đứt dây đàn, Ứng Long đang nhắm mắt nghe thì tiếng đàng dừng lại, hắn mở mắt ra thấy con gái khuôn mặt cau có, Ứng Hoan Hoan đánh đến đây thì không đánh được nữa, nàng nhìn phụ thân với khuôn mặt ủ rủ nói.
- Con chỉ đánh được đến đây thôi..., khúc sau quá khó nên con không học được...
- Con gái..., tên nam hài đó có nói hắn là ai tên gì không...
Ứng Long nghe liền vội hỏi, hắn có thể nhìn ra khúc này rất bất phàm mà khi hắn nghe khúc này thì hắn hiểu giất mơ đó không bình thường, vì trong thiên hạ kỳ nhân dị sĩ gì cũng có và cũng có một số bí pháp đi vào giấc mơ người khác, nên hắn mới hỏi như vậy, Ứng Hoan Hoan nghe phụ thân hỏi liền trả lời.
- Đúng là hắn có nói mấy câu kỳ lạ..., hắn nói hắn là Cầm Thánh, tương lai sẻ cưới con làm vợ...
- Mẹ nó...dám đánh chủ ý với con gái của lão tử, chán sống rồi sao...
Ứng Long nghe con gái nói liền nổi bão nhưng khi nghỉ lại thì thấy không hợp lý, bí pháp thì cũng chỉ đi vào giấc mơ người khác thôi, không thể thay đổi hình dáng bản thể được, nếu là một lão bất tử thì không thể mang hình hài của một đứa trẻ 4 tuổi được, Ứng Long càng nghỉ càng không tìm ra đáp án, hắn quyết định tối nay phải xem thử mới được, mà hắn nghỉ đúng rồi đấy, tên kia đúng là một quái thúc mang hình hài của một đứa trẻ thật. Buổi tối tại Đạo Tông, Ứng Long thấy con gái đã ngủ liền bay lên không tỏa ra thần thức kiểm tra xung quanh đạo tông, hắn làm thế cho đến sáng rồi đi vào phòng Ứng Hoan Hoan, thấy nàng vừa tỉnh dậy liền hỏi.
- Tối qua con có mơ được giất mơ đó không...
- Có thưa phụ thân..., lúc tên nam hài đó đàn xong, liền đi đến hôn con...
- Mẹ nó...tên hỗn đãn đừng để ta bắt được ngươi, dám ăn đậu hủ của con gái ta...
- Áp Áp Sò...ủa ai đang nhắc đến ta vậy nhỉ, chắc là các bảo bối đang nhơ ta đây mà...
Trong khi các tiểu nữ hài, thiếu nữ, thiếu phụ, đang bị giấc mơ kỳ lạ thẩm thấu vào linh hồn thì tên thủ phạm lại vô cùng hưởng thụ, hắn đang trái ôm phải ấp hai cô bé nằm trên ghế dựa vắt chéo chân rung đùi hưởng thụ diễm phúc, mà tên này không ai khác ngoài con hàng Nguyễn Minh, mấy ngày trước hắn dùng Khắc Hồn Ấn lên những nữ chính và nữ phụ của Vỗ Động Càn Khôn thế giới, nhưng hắn lại không nhớ được tên nhiều nữ phụ nên chỉ khắc hồn được 5 người mà thôi, tất nhiên chắc chắn là có hai nữ chính trong đó rồi, Nguyễn Minh vừa hưởng thụ vừa nhìn cái tên nhóc đáng thương Lâm Động đang gòng cơ đít hóp cơ mông mà đứng tấn, Nguyễn Minh chỉ huấn luyện như này cho Lâm Động 1 tuần một lần mà thôi, nếu mà ngày nào cũng luyện có nước tên nhóc này đi bán muối sớm, mà phải nói tên nhóc Lâm Động này thiên phú quả không tệ (ít nhất là đối với Nguyễn Minh), trong một tuần mà tên nhóc này đã tiến triển Thối Thể cảnh tầng 1 đỉnh phong rồi, thời gian trôi qua cây nhan to tổ bố dưới mông Lâm Động cũng đã cháy hết, Nguyễn Minh như thường lệ bật moder phù thủy hắc ám lên, phá chế thùng nước độc cho Lâm Động rồi nhúng hắn vào đó, sau khi nhúng xong thì đem ra vắt rồi phơi, Lâm Động liền đột phá Thối Thể cảnh tầng 2, lâm gia biết tin liền vui mừng nhưng lần này không mở tiệc, Nguyễn Minh thở phào nhẹ nhỏm. Thời gian bình yên cứ thế trôi qua 1 năm nữa, lại một lần nữa tuyệt thế thiên tài Lâm Minh tiểu thiếu gia lại gây chấn động toàn gia tộc với thành tích 5 tuổi đạt Nguyên Đan cảnh, mà cái này không phải tai nạn gì cả mà là hắn tự động để lộ đấy, vì hắn quá ức chế cái hệ thống dở hơi cám lợn này, mới hôm qua nó ném cho hắn cái nhiệm vụ.
"Ting. Phát động nhiệm vụ phụ tuyến "cướp trên dàng mướp".
NỘI DUNG: cướp Thiết Mộc Trang của Lôi gia trong đại hội đấu võ của Thanh Dương trấn.
PHẦN THƯỞNG: 1 lần quay may mắn.
THẤT BẠI : liệt dương đến khi đạt 20 tuổi.
Nguyễn Minh nghe cái nhiệm vụ xàm xí đú này thì tức ói máu mắng hệ thống liên tục, như là trừng phạt hệ thống mở ẩn khí tức cho khí tức hắn đạt đến Nguyễn Đan cảnh và thoát ra ngoài, trùng hợp là hắn đang ngồi ăn cơm với gia đình mà còn có lão gia gia tiện nghi của hắn cũng ở đó, khi đó Lâm Khiếu Thiên, Lâm Khiêu, Liễu Nghiên vừa cảm nhận thấy khí tức của hắn liền giật mình phun hết cơm đang nhai ra ngoài, cũng may là chỉ có cha mẹ cùng gia gia hắn thôi nên không bị đồn và họ cũng biết ý mà giữ bí mật, mà những lần trước Lâm Khiếu Thiên cũng đã cố gắn phong tỏa tin tức nhưng vẫn để lọt ra ngoài, mà may mắn tin tức đó chỉ nói Lâm Minh thiếu gia chỉ có tuvi Thối Thể cảnh tầng 6 mà thôi, nhưng như thế cũng đủ để mấy thế lực kia đứng ngồi không yên rồi, đặc biệt là Tạ gia và Lôi gia không ưa Lâm gia, họ nhiều lần phái người điều tra nhưng những tên được phái đi đều bị cho đi bán muối hết, vì bảo vệ hai tiểu thiên tài của họ mà Lâm gia luôn phòng bị những thế lực điều tra, phát hiện kẻ đột nhập là giết. Lúc này cao tầng Lâm gia đang xúm lại họp bàn về đại hội sắp tới của Thanh Dương trấn.
- Hiện tại thiên tài dưới 15 tuổi của Lâm gia chúng ta không nhiều, trừ tiểu quái vật ra thì chỉ vài người Thối Thể tầng 5 tầng 6 mà thôi.
Lâm Khiếu Thiên cau mày nói, đại hội Thanh Dương trấn không chỉ là đấu võ bình thường mà còn là để chia địa bàn nữa, nếu họ thua quá thảm thì địa bàn của Lâm gia sẻ bị thu hẹp, đợt trước Lâm gia đã mất một phần địa bàn rồi nên không thể để mất thêm, lúc này một tên trưởng lão lên tiếng.
- Sao chúng ta không để tiểu thiếu gia tham gia nhỉ...
- Không được..., Minh nhi quá xuất xắc, nếu để mấy thế lực kia biết được thì nó sẻ gặp nguy hiểm...
- Gia gia để con tham gia đi...
Lâm Khiếu Thiên vừa dứt lời thì từ bên ngoài cửa vọng vào tiếng nói của Nguyễn Minh, sau đó 4 thân ảnh nhỏ bé bước vào phòng, thân ảnh đứng đầu đi tới cuối chào Lâm Khiếu Thiên một cái, Lâm Khiếu Thiên nghe đứa cháu thiên tài của mình nói thì lập tức đáp.
- Không được..., con không thể tham gia...
- Gia gia...nghe con nói hết đã, đại hội lần này có một cơ duyên lớn của gia tộc, nhưng cần con tham gia để dành lấy...
Nghe Nguyễn Minh nói đám cao tầng kinh ngạc sau đó lại hiếu kỳ nhìn hắn, Lâm Khiếu Thiên thì cau mày hỏi.
- Đó là cơ duyên gì, con nói rõ ra đi...
- Được...nhưng trước tiên mọi người phải thề là không nói chuyện này ra ngoài.
Cả đám cao tầng liền kinh ngạc, việc gì mà cần phải thề chứ, Lâm Khiếu Thiên cau mày một cái rồi đưa tay lên thề, các cao tầng thấy gia chủ thề liền làm theo rồi nhìn về hướng Nguyễn Minh, lúc này hắn mới nói.
- Mấy ngày trước ta có mơ một giấc mơ kỳ là, nó chỉ cho ta địa điểm một mỏ Dương Nguyên thạch cực lớn, mà hướng nó chỉ là Thiết Mộc trang của Lôi gia..., hôm sau vì quá nhàm chán mà ta đã lẽn vào Thiết Mộc trang để thử xem giất mơ đó có thật không, quả nhiên ta phát hiện một lượng dương nguyên lực cực lớn ở khu vực sâu trong Thiết Mộc trang, nơi đó cực kỳ vắn vẻ và kín đáo nên đám người Lôi gia không thể phát hiện ra được, ta phải ở khu vực đó tìm rất lâu mới phát hiện ra, 5 vị trưởng lão có thể làm chứng.
- Đúng vậy..., mấy ngày trước tiểu thiếu gia có lẻn vào Thiết Mộc trang của Lôi gia, lúc đầu chúng ta tưởng ngài chỉ đến chơi nên cứ ở xa nhìn không có lại gần, không ngờ tiểu thiếu gia lại phát hiện được một mỏ Dương Nguyên thạch...haizz mấy lão già chúng ta thật hồ đồ mà, trước giờ tiểu thiếu gia không làm gì mà không có mục địch cả...haizz thật hổ thẹn...
Năm tên trưởng lão đi theo Nguyễn Minh tỏ vẻ xấu hổ vì sự hồ đồ của mình, Lâm Khiếu Thiên nghe vậy thì hai mắt sáng lên vui mừng vì Lâm gia đang thiếu Dương Nguyên thạch và Dương Nguyên thạch cũng có giá rất cao, nếu là lời từ miệng của Nguyễn Minh thì lão không tin lắm vì một đứa nhóc 5 tuổi nói chuyện này thì ai tin cho được, nhưng có 5 vị trưởng lão đảm bảo thì không thể không tin à, Lâm Khiếu Thiên tuy vui mừng nhưng lão cũng rất lo lắng vì nếu đứa cháu bảo bối của lão tỏa quá sáng sẻ bị các thế lực nhắm vào nhưng hắn không tham gia thì rất khó đạt được mỏ Dương Nguyên thạch kia, sau một lúc đáng đo thì lão đưa ra quyết đinh.
- Được..., ta cho phép con tham gia nhưng con phải biết chừng mực...
- Hehe...gia gia yên tâm...con sẻ không biết chứng mực đâu...hehehe...
Nói xong hắn kéo 3 cái đuôi của mình chạy đi, Lâm Khiếu Thiên vừa tức vừa buồn cười, lão không có cách nào với tên nhóc này cả, đánh thì lão không nở, mắng thì hắn chỉ cần làm cái bộ mặt ủy khuất ra là lão mềm lòng, cả đám cao tầng cũng bó tay với tên nhóc này luôn, Nguyễn Minh vừa đi vừa chọc ghẹo hai tiểu nữ hài khiến các nàng cười khanh khách, còn tên Lâm Động bị hắn đuổi đi tu luyện rồi, Nguyễn Minh nhìn 2 tiểu nữ hài đáng yêu mà nhớ đến đám thê tử trong Hậu Cung thế giới của mình, tuy hắn đã tua chậm thời gian bên trong, cho dù bên ngoài có trải qua mấy chục năm thì bên trong cũng chỉ mới mấy chục ngày mà thôi, nhưng nhớ vẫn là nhớ, mà chủ yếu là hắn nhớ thân thể bốc lửa của các nàng nhiều hơn, Nguyễn Minh vạch đủng quần ra nhìn vào chỉ thấy một cây ớt nhỏ mà thôi, hắn chán nãn đi về phòng.