Hệ Thống Nối Tơ Tình

Chương 146: 146



Lan Tinh Nguyên nghe Khả Duyên gọi dừng xe ở của hàng cung tiêu xã thì từ từ giảm tốc độ rồi chuẩn xác phanh xe ngay trước cửa hàng.

Giờ này là giờ đi làm, lại là buổi chiều nên trong cung tiêu xã giờ này có rất ít người.

Lúc Khả Duyên cùng Lan Tinh Nguyên đi vào thì không có ai đang mua hàng cả

Chỉ có mấy nhân viên bán hàng đang đứng ở sau quầy của họ mà thôi.

Khả Duyên cùng Lan Tinh Nguyên bước vào thì chị bán hàng qua mấy ngày Khả Duyên hay đến mua đồ lặt vặt nhanh chóng chào hỏi cô.

"Tiểu Khả đến mua đồ hả em? Em cần gì để chị lấy cho?"

"Dạ, chị Hà giúp em gói một kí bánh củ từ, nửa kí bánh đào, một gói trà nhài, một bình rượu gạo, một kí hạt dưa, một kí đậu phộng rang. Với các loại gia vị, mỗi thứ cân em hai lạng nhé."

Khả Duyên chào hỏi với Hà Chiêu, nhân viên bán hàng ở đây, trước quen nhau nhờ cô tặng chị ấy một dây buộc tóc màu lam.

Dù sao thời đại này quen biết với nhân viên bán hàng rất tiện nên Khả Duyên mới mở rộng mối quan hệ này.

"Được, em đợi một chút chị gói hàng cho em. Tổng cộng của em là 8 đồng 6 hào 3 xu và 2 phiếu lương thực phụ

nua can."

Khả Duyên nhanh chóng lấy tiền và phiếu đưa cho chị Hà. Đợi nhận tiền xong thì chị Hà cũng nhanh nhẹn gói đồ cho cô

Lan Tinh Nguyên đứng một bên đợi Khả Duyên mua đồ. Chị Hà gói đồ rồi đưa cho Khả Duyên. Sau đó chị ấy quay qua hỏi Lan Tinh Nguyên.

"Đồng chí muốn mua gì?"

"Tôi đi cùng em ấy, không mua đồ, cảm ơn đồng chí."

Lan Tinh Nguyên bình tĩnh trả lời chị Hà, sau đó tự giác đỡ lấy làn tre từ tay Khả Duyên.

Khả Duyên nhìn cánh tay vươn ra muốn cầm giúp làn tre cho mình của Lan Tinh Nguyên thì mỉm cười.

"Không nặng lắm, em cầm được mà."

"Em nhìn thêm đi, anh cầm cho em."

Lan Tinh Nguyên dịu dàng nói với Khả Duyên. Vẫn vươn tay nhận làn tre từ cô.



Nhìn dáng vẻ của chị Hà thì có vẻ có chuyện muốn nói với mình, nên Khả Duyên cảm ơn một tiếng sau đó đưa làn tre cho Lan Tinh Nguyên cầm.

Vừa quay ra thì đã bị chị Hà kéo qua một góc trò chuyện. Chị Hà liếc qua đánh giá Lan Tinh Nguyên hai lần, nhẹ giọng hỏi Khả Duyên.

"Đối tượng của em hả? Hai người đi hẹn hò sao?"

Nhìn dáng vẻ hưng phấn buôn chuyện của chị Hà thì Khả Duyên mỉm cười .

"Cũng gần vậy. Dạo này em đang xem xét đi xem mắt, anh ấy chính là con trai của hàng xóm gần nhà em."

"Ra là vậy, hai nhà đã ăn cơm chưa?"

Chị Hà nhìn dáng vẻ quan tâm Khả Duyên của Lan Tinh Nguyên thì nhẹ giọng hỏi.

"Tối nay sẽ dùng cơm ạ. Nên em mua đồ để đãi khách đây. Chị có chuyện gì muốn nói với em sao?"

Khả Duyên cười hỏi, chuyển chủ đề sang mục đích chị Hà kéo cô qua một bên.

"Ài, em không nhắc chị quên mất. Bên kho có một lô vải bông lỗi, nhưng còn tốt lắm, quản lý muốn bán giá nội bộ cho nhân viên, mà bọn chị mới mua đợt trước nên không mua nữa. Quản lí nói có thể bán cho người quen của bọn chị. Nên chị nhớ đền em, định đợi em ngày mai đến mua đồ chị sẽ nhắc, không ngờ em ghé lại nên chị hỏi luôn.

Em có muốn mua không, đắt hơn ba xu một thước, nhưng không càn phiếu vải."

Chị Hà nhanh chóng hạ giọng giải thích tin tức mới nhận cho cô. Khả Duyên nghe vậy liền vui vẻ gật đẩu.

"Được, cho em xem hàng thử, nếu được em sẽ mua."

"Đợi chị, đảm bảo hàng tốt chị mới giới thiệu cho em."

Chị Hà gật đầu, vui vẻ đi vào trong, rồi ôm ra mấy sấp vải lỗi đem ra cho Khả Duyên chọn.

Khả Duyên đến gần rồi nhỏ giọng nói với Lan Tinh Nguyên trong khi chị Hà đi vào lấy vải.

"Chị Hà có lô vải bông nhưng bị lỗi một ít, tín bán giá nội bộ cho chúng ta, chỉ đắt hơn vải thường ba xu, nếu lát đem ra mà anh ưng ý thì nhắc em, em giúp anh mua cho chú thím một sấp về mau đồ mua thu."

Lan Tinh Nguyên nghe vậy thì gật đầu đáp lại.

"Được, lát nữa nếu ưng ý thì anh nhắc em. Cảm ơn em."

"Đừng khách sáo, lát nữa nếu mua xong nhớ cảm ơn chị Hà với em là được."



Khả Duyên cong môi, cười nhẹ. Lan Tinh Nguyên nhìn thấy dáng vẻ của cô thì ánh mắt càng dịu dàng hơn.

Chị Hà cũng nhanh chóng ôm lô vải ra. Nếu bán được thì chị thu không ít tiền lời đâu.

Quản lý để bọn họ đem về nhà với giá gốc, chị bán tăng lên ba xu, như vậy lời nhiều rồi. Như vậy mười thước thì lời được ba hào rồi.

Đây là quy tắc mỗi khi quản lí giao hàng lỗi hàng thừa từ cửa hàng cho nhân viên bán hàng rồi nên mấy nhân viên ở quầy khác thấy cũng không nói gì.

"Đây, em xem, toàn là vải mới, chỉ hơi loang một ít ở đây. Cần bỏ mảnh bị loang cũng ít. Em xem có muốn lấy mảnh nào thì chị gói cho em."

Chị Hà nhiệt tình giới thiệu. Khả Duyên cầm mấy xấp vải lên xem, quả thật loang rất ít và chỗ bị loang cũng đẹp, không đến nồi lãng phí.

Trong đó có hai xấp màu tối hơn chút có thể may cho ba Khả, còn mấy sấp sáng hơn thì có thể may cho mẹ Khả.

Còn có một sấp màu xanh lính và một sấp cũng màu lính nhưng nhạt hơn. Đều là màu sắc phổ biến của thời đại này.

Khả Duyên liếc mắt về phía Lan Tinh Nguyên như hỏi ý anh về mấy sấp vải. Lan Tinh Nguyên gật đầu, Khả Duyên mỉm cười rồi quay lại nhìn chị Hà nhẹ giọng nói.

"Mỗi sấp bao nhiêu thước vậy chị?"

"Đều là mười lăm thước, em lấy hết hay cắt mảnh?"

Chị Hà biết Khả Duyên hỏi vậy là tính mua rồi nên càng nhiệt tình.

"Em lấy hết cả sấp, nhưng chỉ lấy mấy màu này thôi, còn lại thì chị cất lại giúp em nhé."

"Được chứ, tổng cộng 6 sấp, mỗi sấp 3 đồng 2 hào, tổng cộng của em hết 19 đồng 2 hào.

Chị Hà nhanh chóng báo giá. So với mua giá có phiếu thì không đắt hơn bao nhiêu. Với lại tính ra thì còn rẻ hơn mua bằng phiếu vải nữa.

Khả Duyên gật đầu, nhanh chóng rút tiền đưa cho chị Hà. Đợi chị Hà gói vải xong thì Lan Tinh Nguyên tiến đến nhận lấy, bỏ vào sọt tre rồi lên tiếng cảm ơn chị Hà.

Khả Duyên cũng theo sau cảm ơn chị Hà đã nhường vải cho mình. Thời này mua vải khó cỡ nào cô cũng biết được nên cảm ơn rất chân thành.

Chị Hà hớn hở vẫy tay chào tạm biệt cả hai. Đợi cả hai đi khuất chị mới chép miệng "tình cảm bọn trẻ tốt quá".

Lan Tinh Nguyên thành thật đạp xe chở Khả Duyên về khu nhà máy thịt. Chiếc làn tre đã được anh treo trước xe.

Khả Duyên chỉ việc ngồi sau hưởng thụ khung cảnh trời thu êm dịu là được.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.